Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 502



Chương 502: Thần tượng C.

Lâm Hưng quẹt thẻ đi vào nhà kính, anh ấy ra hiệu Y Nhàn ngồi ghế sofa đợi một lát còn mình thì đi vào một cánh cửa khác.
Y Nhàn quan sát xung quanh một cách cẩn thận, và cô ấy rất ngạc nhiên khi phát hiệb nhà kính được thiết kế vô cùng kỳ diệu!
Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy cảnh biển hoa tử đừng, đẹp không sao tả xiết. Thế nhưng thực tế lại là một cảnh tượng khác, đó là khu vực làm việc sạch sẽ, ngăn nắp! Mặt kính bốn xung quanh không những có thể ngăn trở tầm mắt bên ngoài mà còn có hiệu quả che nắng cực tốt. Ngồi trong phòng không cần bật điều hòa cũng cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có thể cảm giác được làn gió phất nhẹ vào mặt, giống như ngồi giữa rừng cây và biển hoa vậy.
Quả nhiên chỉ có thần tượng mới có thể sở hữu một nơi như thế này!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên ở phía trước, Y Nhàn lập tức ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hưng đi tới: “Vừa hay sếp đang rảnh rỗi, bây giờ anh dẫn em đi gặp anh ấy luôn.”
“Vâng ạ.”
Y Nhàn tỏ ra dè dặt, Lâm Hưng quay đầu lại vỗ vai cô ấy: “Có anh Hưng của em ở đây, không có việc gì đâu!”
“Vâng!” Y Nhàn gật đầu và cho đối phương một nụ cười biết ơn.
Bọn họ đi qua ba cánh cửa liên tiếp mới đến phòng làm việc của C.
Lâm Hưng gõ cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên trong: “Vào đi.”
Lâm Hưng đẩy cửa ra dẫn Y Nhàn đi vào: “Sếp, đây là thực tập sinh thiết kế mới đến, tên là Y Nhàn.”
Hai tay Y Nhàn túm chặt vạt áo, hai má cô ấy đỏ bừng vì hưng phấn. Cô ấy lập tức khom lưng chào một cách ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên: “Chào anh, em là Y Nhàn, sinh viên học viện X.”
Phía đối diện mãi không lên tiếng, Y Nhàn dần cảm thấy hơi hoảng, cô ấy suy đoán liệu có phải C không hài lòng về mình không.
Nếu đúng là như thế thì cô ấy đau lòng chết mất.
Lâm Hưng cảm thấy kỳ lạ, bèn ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông ngồi trên ghế lãnh đạo không trả lời, anh ấy dùng một tay chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô gái đứng trước mặt mình một cách thờ ơ, ngón tay gõ lên tay vịn theo nhịp gõ nhẹ nhàng và thong dong.
“E hèm…” Lâm Hưng cố ý đằng hắng một tiếng nhắc nhở đối phương nên trả lời.
“Cô Y, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Y Nhàn sửng sốt, cô ấy cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi?
Cô ấy sực nhớ ra, ngay sau đó ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông ngồi phía trước, rồi từ từ nheo mắt: “Là anh?!”
Dù thế nào Y Nhàn cũng không ngờ được sếp tổng của Công ty Thanh Ninh lại là C tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa đối phương còn là Tần Mộ Dương, cháu của Tần Lệ Phong!
Trong nháy mắt đó, cô ấy có cảm giác tín ngưỡng đang từ từ sụp đổ…
Y Nhàn đứng nghệt ra, đầu óc trống rỗng, thậm chí cô ấy không kịp suy nghĩ gì nữa.
Còn Tần Mộ Dường nhìn chằm chằm vào cô ấy, nghĩ đến thái độ của cô ấy ngày hôm đó cùng với phản ứng hiện tại, anh ấy bỗng cảm thấy sung sướng kỳ lạ.
Lâm Hưng nhìn hai người họ với vẻ lúng túng: “Sếp, hai người quen biết nhau à?”
Tần Mộ Dương chuyển tầm mắt sang hướng khác: “Không quen.”
Anh ấy trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn không muốn giữ thể diện cho Y Nhàn.
Bấy giờ Y Nhàn mới dần tỉnh táo lại: “Anh chính là… C?”
“Thất vọng lắm à?” Tần Mộ Dương vẫn còn nhớ rõ thái độ của cô gái này với mình. Rõ ràng người liên tục bị quấy rầy là chú Tần Lệ Phong, nhưng chẳng hiểu sao bà Triển lại biến thành người bị hại! Thậm chí cả hộ lý của đối phương cũng tỏ ra căm thù bọn họ.
Y Nhàn đứng yên tại chỗ, khẽ cắn môi, một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Người tôi sùng bái là C, C là ai cũng không quan trọng.”
“Nhưng vẻ mặt của cô không giống như những gì cô nói.”
Bị Tần Mộ Dương vạch trần không thương tiếc, Y Nhàn mất tự nhiên mà quay đầu đi. Cảm giác này rất mâu thuẫn, cô ấy chẳng thể nào nghĩ ra được tại sao C lại là cháu của Tần Lệ Phong? Người mình sùng bái nhất không ngờ lại là người của gia đình cô ấy vẫn luôn căm ghét… Dù về tình cảm hay là lý trí thì cô ấy cũng khó có thể thích ứng, cô ấy vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật người nhà họ Tần và thần tượng của mình là một.
Thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ càng lúc càng bất thường, Lâm Hưng bỗng đằng hắng, vờ như vô tình đẩy bản vẽ thiết kế của Y Nhàn ra và nhỏ giọng nói: “Sếp à, tuy là đang phỏng vấn thực tập sinh, nhưng mà anh giữ chút nhân tính đi có được không? Cứ như cô bé này đào mộ tổ tiên nhà anh lên ấy… đáng sợ lắm! Hay là xem bản thiết kế của cô bé trước đã, cá nhân tôi cho rằng nó rất xuất sắc.”
Tần Mộ Dương lạnh nhạt liếc Lâm Hưng một cái, đối phương lập tức cười toe toét với anh ấy. Khi cảm giác được tầm mắt của người đối diện đã dời đi, Lâm Hưng nhìn Y Nhàn với vẻ khích lệ.
Hiện tại, Y Nhàn đang đấu tranh tâm lý dữ dội, dù so sánh thế nào thì chung quy tình cảm vẫn chiếm thế thượng phong.
Cô ấy hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn Lâm Hưng, trên mặt cô ấy tràn đầy áy náy: “Anh Hưng, có vẻ như em không phù hợp với công việc này, xin lỗi anh, em làm phiền anh quá rồi.”
Cô ấy gập người biểu đạt sự áy náy rồi xoay người định bỏ đi.
“Này!” Lâm Hưng nhớ ra, ơ… sao nói đi là đi luôn thế? Tuy sếp của anh ấy có hơi… quái gở đến mức người bình thường không thể hiểu nổi, nhưng thật ra nhìn lâu rồi cũng không đáng ghét như thế nữa. Hơn nữa đây rành rành là trai đẹp đấy! Chẳng phải đám con gái chỉ tích trai đạp à?
Anh ấy muốn đuổi theo: “Y Nhàn! Bé Nhàn! Bé Y Nhàn… em đừng đi ! Em mà đi thì anh biết ăn nói thế nào với cháu anh bây giờ? Nhất định con bé sẽ nghĩ anh bắt nạt em mất… anh sẽ chết oan chết uổng mất!”
Tầm mắt của Tần Mộ Dương liếc qua bản vẽ thiết kế mở ra trên bàn, anh ấy hơi nhướng mày.
Y Nhàn đã chạm đến tay nắm cửa, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô ấy: “Đây chính là thái độ của cô dành cho nghề nghiệp mà mình yêu thích à?”
Y Nhàn khựng lại, tuy cô ấy không hiểu vì sao bỗng nhiên Tần Mộ Dương lại nói thế, nhưng sự khinh thường cùng với cảm giác ngạo mạn vô hình trung đối phương bộc lộ ra thật sự khiến cô ấy rất khó chịu! Tuy rằng cô ấy biết Tần Mộ Dương có tư cách đó.
Cô ấy quay đầu lại, nói một cách nghiêm túc: “Tôi chưa bao giờ đùa giỡn với nghề này!”
“Ồ? Vậy tức là cô rất thích? Nhưng thích đến mức nào chứ?” Tần Mộ Dương ngửa ra sau, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Y Nhàn cắn môi, cho cù cô ấy không dám chắc mình sẽ không trở thành trò cười của đối phương thì cô ấy vẫn trả lời một cách kiên định: “Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một ước mơ là trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.”
“Nên là… đây là thái độ của cô với ước mơ?” Tần Mộ Dương vừa nói vừa nhếch miệng cười biếng nhác, rồi anh ấy nói với giọng bất cần: “Quả nhiên, bây giờ thứ rẻ mạt nhất chín là ước mơ.”
Y Nhàn siết chặt nắm tay trừng mắt nhìn Tần Mộ Dương, không ai được phép chà đạp ước mơ của cô!
Dù là C cũng không được!
“Anh có tư cách gì mà nói như vậy…”
“Chỉ bằng việc cô không dám thử đã muốn từ bỏ công việc này; chỉ bằng việc sau khi cô phát hiện sếp của mình là tôi… hoặc là nói là người nhà họ Tần thì ngay lập tức không thèm đếm xỉa đến ước mơ vĩ đại của mình nữa mà nói đi là đi.”
Dù rằng lửa giận trong lòng bùng nổ thì Y Nhàn không phản bác được câu nào, cô ấy chỉ mấp máy môi, ngón tay bất giác co lại.
Tức quá đi mất!
Tần Mộ Dương khẽ nhếch miệng, giọng điệu mỉa mai lộ rõ: “Xem ra cô cũng chỉ có thể má thôi.”
Đối mặt với dáng vẻ hung hăng vênh váo của Tần Mộ Dương, Y Nhàn tức đỏ mặt.
Lâm Hưng đứng bên cạnh nghe mà sợ hết hồn!
Sếp làm sao thế này? Đã bao giờ sếp tỏ thái độ khắc nghiệt với một cô gái như thế đâu? Không thấy người ta sắp khóc đến nơi rồi à?
Tình cảnh này… quá khủng bố, đến chính anh ấy cũng không dám nhìn…
Y Nhàn tức giận quay mặt đi không nhìn Tần Mộ Dương, song vẫn mạnh miệng: “Anh Tần hiểu lầm rồi, tôi chỉ là cảm thấy… nơi này không phù hợp với tôi, hơn nữa… tôi còn có khả năng sẽ… tìm được một công ty thực tập tốt hơn…” Càng nói giọng của cô ấy càng nhỏ, đến cuối cùng không còn dũng khí nói thêm nữa, mặt cô ấy đỏ bừng như đít khỉ.
Cô ấy đang nói gì thế này?
Lâm Hưng cũng sững sờ, thế mà cô nhóc này cũng dám nói vậy cơ đấy!
Tốt hơn ấy hả?
Thanh Ninh là công ty hàng đầu trong nước! Nói một câu không sợ tự vả chứ Thanh Ninh mà nhận hạng ba thì không ai dám tranh xếp trước!
Tần Mộ Dương cười khẽ, Y Nhàn lại gục đầu xuống sâu hơn, anh ấy nhẹ giọng nói: “Tôi không cho rằng trong nghề này còn có công ty nào tốt hơn Thanh Ninh nữa.”
Nói năng rất ngạo mạn! Cực kỳ ngang ngược!
Y Nhàn không chịu thua: “Anh Tần tự tin về mình quá nhỉ? Tự tin thái quá người ta gọi là tự đại đấy!”
“Được.” Tần Mộ Dương tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, hai tay giao nhau đặt lên bụng, nói một cách từ tốn: “Vậy cô nói cho tôi biết có nơi nào tốt hơn Thanh Ninh?”
“…”
“Cô cho rằng trong nghề này có ai có thể cạnh tranh với tôi?”
“…”
“Chỉ cần cô thuyết phục được tôi, tôi sẵn lòng đích thân viết thư tiến cử cho cô, giới thiệu cô đến đó thực tập.”
“…”
Ngay lập tức Y Nhàn giống như con chim công bại trận, chán quá, đến cả nói dối cô ấy cũng không nói bịa hết ra được…
Thanh Ninh đã là đỉnh của chóp trong ngành nghề này, trong mắt một newbie như cô ấy, Tần Mộ Dương chính là thần! Một vị thần không ai sánh bằng!
Đến chính cô ấy cũng không tin câu tranh cãi khôi hài như thế, chẳng khác nào tự vả mặt mình ngay trước mặt người khác, hơn nữa vả mặt vừa đỏ vừa sưng…
Y Nhàn im lặng từ đầu đến cuối, Tần Mộ Dương ném bản vẽ thiết kế trước mặt mình cho Lâm Hưng: “Cho dù có thiên phú đến mức nào, ngay cả kiên trì tối thiểu cũng không có thì thiết kế tốt đến mấy, với tôi cũng chỉ là rác rưởi.”
Y Nhàn cúi đầu thấp hơn, tuy cô ấy không phục và cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà… nhưng mà đối phương nói đúng.
Vào lúc này, cô ấy chính là kẻ đào ngũ.
Lâm hưng vội vàng tiến lên giảng hòa, đồng thời ra sức nháy mắt ra hiệu cho Y Nhàn.
“Sếp, cô bé này vừa mới vào đời, chưa được xã hội mài giũa, hành động theo cảm tính là việc hết sức bình thường, sau này chắc chắn sẽ ngoan mà! Bé Nhàn à… em nói xem có đúng không? Còn không mau xin lỗi sếp đi kìa? Được ‘cây cổ thụ’ trong nghề thưởng thức là vinh dự lớn lao đấy, em đừng không quý trọng!”
Y Nhàn đấu tranh mãi, sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, khi đụng phải ánh mắt của Tần Mộ Dương thì vô thức muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Cô ấy nhấp đôi môi khô khốc, nói một cách chậm rãi: “Tôi… tôi biết thực lực của Thanh Ninh, bây giờ tôi không hề có tư cách bình phẩm lung tung về công ty.”
“Thế nên?” Tần Mộ Dương không tỏ thái độ gì mà vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Lâm Hưng ở bên cạnh sốt ruột chết đi được, đôi mắt cứ liếc về phía Y Nhàn đến mức sắp rớt cả tròng mắt ra rồi!
“À thì… đương nhiên là muốn ở lại mà đúng không? Ôi giời, có gì phải ngại mà không chấp nhận nhỉ! Sếp của chúng ta đâu phải người nhỏ mọn, anh ấy vừa là sếp tổng của Thanh Ninh lại vừa là C tiếng tăm lừng lẫy, chắc chắn sẽ khoan dung độ lượng mà tha thứ thôi! Hơn nữa sẽ không so đo với một tấm chiếu mới như cô nhóc đâu!” Nói xong, Lâm Hưng lại nhìn sang Tần Mộ Dương vẻ nịnh nọt: “Sếp à tôi nói đúng không?”
Tần Mộ Dương liếc anh ấy một cái, suýt nữa bị anh ấy chọc tức đến bật cười: “Anh là nằm vùng đấy à?”
“Không phải! Không phải thật à!” Lâm Hưng bày tỏ lòng trung thành ngay lập tức: “Tôi sống là người của sếp, chết cũng là quỷ của sếp! Đời này lẫn kiếp sau tôi quyết không thay lòng đổi dạ!”
Tần Mộ Dương dứt khoát làm lơ Lâm Hưng và nhìn về phía Y Nhàn: “Còn cô?”
“Tôi…” Y Nhàn hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Xin anh hãy cho tôi một cơ hội ở lại, tôi sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh bản thân!”
Tần Mộ Dương quan sát Y Nhàn từ đầu đến chân, mãi vẫn không lên tiếng.
Y Nhàn cũng biết vừa nãy mình hành động theo cảm tính có lẽ sẽ để vụt mất cơ hội quan trọng nhất đời mình, nhưng mọi việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng.
“Sáng mai đến chỗ Lâm Hưng trình diện.”
Y Nhàn nghe vậy thì sững sờ giây lát, nhìn Tần Mộ Dương đầy ngạc nhiên, sau đó cô ấy mới biểu lộ vẻ kích động. Nhưng cô ấy đanh mặt lại ngay lập tức, không để bản thân tỏ ra vui vẻ quá mức và cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thản: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi đến lúc biến mất sau cánh cửa, Lâm Hứng mới cao giọng lên án: “Sếp à, vừa rồi anh chẳng có tí phong độ nào hết!”
Tần Mộ Dương trả lời rất dứt khoát: “Tôi cần phong độ để làm gì?”
“Vậy là anh cố ý nhằm vào Y Nhàn à?”
Tần Mộ Dương lạnh lùng liếc xéo anh ấy một cái: “Sao? Anh rảnh lắm à?”
Lâm Hưng tức khắc bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Các bà cô ngoài kia khó hầu quá đi mất, thế nên trong lúc bận rộn tôi phải tranh thủ chút thời gian đến chỗ anh nghỉ lấy hơi đây mà!” Thực lực của Công ty Thanh Ninh dũng mãnh có tiếng, nhưng nhà thiết kế đi ra ngoài cũng khó quá!
Tần Mộ Dương cúi đầu làm việc: “Biến ra ngoài đi.”
Lâm Hưng che ngực, diễn rất giả: “Sếp ơi anh không nhìn thấy trái tim của tôi sao? Nó đã bị anh tổn thương đầm đìa máu tươi rồi!”
Tần Mộ Dương: “Ba…”
“Sếp ơi…”
“Hai.”
Lâm Hưng thấy Tần Mộ Dương nói thật, nhảy bật ra xa hai mét hệt như cá chép lộn mình: “Đừng, đừng, đừng! Tôi đi, tôi đi ngay đây!”
“Khoan đã!” Tần Mộ Dưỡng bỗng gọi anh ấy lại.
Lâm Hưng vui vẻ tiến lên: “Đây! Anh ở một mình trong phòng làm việc cô đơn lắm đúng không, nhàm chán lắm đúng không? Có cần tôi tạm thời biến thành cục cưng tri kỷ của anh không nào?”
Tần Mộ Dương nhìn thứ anh ấy đang cầm: “Để bản phác lại.”
Lâm Hưng vội vàng đưa bản vẽ phác thảo của Y Nhàn cho Tần Mộ Dương: “Người cháu gái tôi giới thiệt chắc chắn ok! Anh giữ cô lấy lại tuyệt đối không thiệt đâu!”
Trước đây, Lâm Hưng nghe cô cháu ngoại nhà mình nhắc đến Y Nhàn là khen lấy khen để, biết được cô ấy là một cô nàng có năng lực, chẳng qua không được giáo sư trong học viện đánh giá cao. Tuy Lâm Hưng làm bên mảng HR kiêm trợ lý nhưng cũng học chuyên ngành thiết kế, thực lực của anh ấy tuyệt đối không thua kém bất kỳ nhà thiết kế nào trong công ty! Và anh ấy thật sự rất chấn động sau khi xem thiết kế của Y Nhàn.
Tần Mộ Dương giở bản vẽ thiết kế mà Y Nhàn để lại ra xem, nói: “Thiết kế cũng khá trẻ trung, điều đặc biệt là có thể thấy được ý tưởng của cô ấy, phong cách cá nhân rất rõ, không ai có thể bắt chước được.” Một lúc sau, anh ấy nói, giọng nhẹ nhàng: “Là một người thích hợp với nghề này.”
Lâm Hưng nghe vậy thì đắc ý lắm, nói: “Tư tưởng lớn gặp nhau!”
Tần Mộ Dương ngước mắt lên nhìn anh ấy: “Hử?”
“Tôi… tôi cũng nghĩ thế.” Lâm Hưng sợ lượng công việc tăng lên bèn vắt chân lên cổ chạy trốn.
Tần Mộ Dương lại dồn sự chú ý lên bản phác thảo của Y Nhàn…
Trong phòng sách ở khu nghỉ dưỡng riêng của nhà họ Triển.
Y Nhàn đứng đối diện với bàn đọc, nói: “Chú Triển, thật sự xin lỗi chú, bởi vì việc thực tập nên muốn đổi việc hộ lý sang ca đêm.”
“Đã tìm được công ty thực tập nhanh thế rồi cơ à? Thật sự không suy xét đến công ty chú sao?” Triển Tư Dật hỏi một cách hòa nhã, ánh mắt cất giấu vẻ mờ ám nhìn chằm chằm vào cơ thể của Y Nhàn.
Y Nhàn rất phản cảm ánh mắt ấy của Triển Tư Dật, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể giả vờ như không hiểu.
“Là do bạn học cháu giới thiệu, ngày mai bắt đầu đi làm.” Y Nhàn bổ sung thêm: “Nhưng chú yên tâm, cháu đã trao đổi với Thu Lan rồi. Về sau cô ấy làm ca sáng, cháu làm ca tối, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
“Ra là vậy à.” Triển Tư Dật đứng lên đi về phía Y Nhàn.
Y Nhàn lùi về sau một bước theo bản năng, trái tim vọt lên tận cổ họng.
Triển Tư Dật thở dài một tiếng, ông ta vừa đi đến gần cô ấy vừa nói: “Y Nhàn, chú vẫn muốn khuyên cháu mấy câu, làm việc bên ngoài cứ phải nhìn sắc mặt người khác mà làm, vừa khổ cực vừa phải chịu tủi thân. Hơn nữa cháu còn phải kiêm thêm công việc hộ lý… Cháu xem cháu gầy yếu thế này, làm sao mà chịu được? Chú đau lòng cho cháu lắm!” Tầm mắt của ông ta trở nên suồng sã hơn khi cứ lia khắp cơ thể cô ấy.
Y Nhàn liên tục lùi về sau, hòng cách xa Triển Tư Dật ra. Cô ấy cúi đầu né tránh tầm mắt càng lúc càng trắng trợn và nóng bỏng của ông ta, cắn răng nói: “Không sao, cháu kiên trì được.”
Triển Tư dật lắc đầc, thở dài: “Hầy, có thể kiên trì được bao lâu chứ? Cũng đừng để bản thân mệt thành bệnh! Như cháu ấy… một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như thế cần gì phải đày đọa mình như thế?”
Y Nhàn mím môi, nói: “Còn trẻ phải ra sức làm việc, cháu không cảm thấy như vậy là vất vả.”
“Cháu vẫn còn trẻ quá… Thật ra vẫn có một con đường khác rành rành cho cháu lựa chọn mà.” Triển Tư Dật lại áp sát, dáng người cao lớn bao trùm Y Nhàn giống như mây đen che phủ.
“Y Nhàn, không bằng cháu nghe chú, đến công ty của chú đi! Làm thư ký cho chú, có chú ở đó nhất định sẽ không để cháu phải chịu uất ức gì đâu, tiền lương cũng rủng rỉnh tiêu. Về phần chăm sóc bà chủ… nếu cháu cảm thấy vất vả thì chú sẽ bảo người khác làm. Cháu chỉ cần… ở cạnh chú là được.”
Triển Tư Dật nhìn dáng vẻ mềm mại của cô gái dưới ánh đèn, giọng nói của ông ta càng lúc càng suồng sã hơn.
Lửa giận bùng lên!
Y Nhàn tức giận siết chặt nắm đấm, chỉ muốn vả cho ông ta hai cái ngay lập tức!
Sao ông ta dám làm thế?
Sao ông ta dám làm thế!
Trong mắt của Y Nhàn tóe lửa giận, nhưng cô ấy vẫn cố gắng cắn môi chịu đựng, bởi cô ấy biết hậu quả khi chọc giận Triển Tư Dật, nếu cô ấy không nể mặt ông ta thì sẽ mất công việc hộ lý này. Cô ấy không quan tâm mức lương cao ngất của công việc này, mà cô ấy chỉ không muốn… rời xa người phụ nữ đáng thương đó thôi.
Y Nhàn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cô ấy lại lùi một bước rồi cố hết sức nói cảm ơn với Triển Tư Dật: “Cảm ơn ý tốt của chú, cháu vẫn muốn làm công việc mình yêu thích.”
Ánh mắt của Triển Tư Dật tối lại, ngón tay buông thõng xoa nhẹ vào nhau đầy thâm ý, sau đó ông ta giơ tay lên khoác vai Y Nhàn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Y Nhàn à, cháu không thể suy nghĩ kỹ hơn nữa à? Chú cũng là nghĩ cho cháu thôi…”
Cả người Y Nhàn cứng đờ, cô ấy cảm nhận được bàn tay của ông ta đặt lên vai mình xoa bóp nhẹ nhàng, sự ám chỉ vừa mập mờ vừa rõ ràng lập tức làm cô ấy cảm thấy chán ghét vô cùng, suýt chút nữa nổi diên!
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng mở ra.
Triển Doanh Việt bước nhanh vào với vẻ mặt u ám: “Bố, bố tìm con có việc gì!” Nói rồi anh ta cầm tay Y Nhàn kéo mạnh cô ấy ra.
Y Nhàn hoảng sợ, Triển Doanh Việt quá mạnh tay cứ như muốn bóp nát tay cô ấy, làm cô ấy đau muốn chết!
“Triển Doanh Việt..”
Anh ta không quay đầu lại, giọng điệu của anh ta nghe có vẻ âm u, ẩn chứa sự tàn bạo giống như một cơn bão tố sắp ập đến: “Câm miệng!”
Y Nhàn mím chặt môi, tạm thời không biết phải nói gì.