Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 76: Đã Từng



Những buổi tối y sẽ ngẫu nhiên thấy cảnh thi thể của cô đang quay cuồng trong lò quả táng, ngọn lửa ấy thiêu đốt làm tim y cũng tan chảy theo.



Thanh Nhược mở to hai mắt ra, cả người vẫn run rẩy, "Anh điên rồi, anh điên rồi..."



Cô nhanh chóng lùi người về sau, xích lại gần mép giường, không dám nhìn người đàn ông này.



Thật quá quỷ dị, y hung ác tức giận mắng cô còn tốt, sao lại cố tình nói những lời không thể hiểu được, ví như nói về tro cốt của cô.



Cô còn chưa chết mà, tro cốt ở đâu ra!



"Em biết, nó không phải tro cốt của em, đúng không?"



Dạ Đình Sâm đứng thẳng người dậy, mặt không cảm xúc nhìn cô, "Nói cho anh biết, em có phải là Thanh Nhược không?"



"Tôi không phải..." Giọng cô nghẹn ngào đi, càng ngày càng nhỏ dần.






Dạ Đình Sâm vừa động đậy người đã khiến cho Thanh Nhược sợi run lên.



Cô nhìn thấy y đi tới cái hộc tủ bên cạnh và lấy ra một bức tranh vẽ đã được đóng khung.



"Em còn nhớ rõ nó không?"



Mạn Đà La (hoa bỉ ngạn) màu xanh lục nổi bật trên giấy, với những tầng cánh hoa mỏng manh ướt át, giống như thật vậy.



Lúc trước bức tranh Cửu Sắc Lộc bị Nhan Chỉ Yên làm hỏng, mà kỳ nghỉ của Thanh Nhược rất dài nên cô đã chuẩn bị vẽ lại một bức nữa, và rồi nguồn cảm hứng đó chợt tới từ ban đêm, nó hiện lên lần nữa rồi vụt tắt, với cảm hứng ấy cô đã dựa vào để phát hoạ ra nhưng lại chẳng tìm được cảm giác của lúc trước nữa.



Cửu Sắc Lộc vẽ lại lần thứ hai bị mất linh khí và cảm giác thanh tao (*)



* (dáng điệu, đường nét) tao nhã, toát lên vẻ mềm mại, gây cảm giác nhẹ nhàng, dễ ưa.



Thế là Thanh Nhược dứt khoát từ bỏ Cửu Sắc Lộc, rồi lựa chọn Mạn Đà La màu xanh lục cũng có nghĩa tượng trưng cho hy vọng, cuối cùng tác phẩm này cũng được điểm "A", nhưng trong lòng cô vẫn có phần tiếc nuối.



"Làm sao mới có thể cứu vãn được tình yêu của em? Tác phẩm của em."



Dạ Đình Sâm cẩn thận nhìn bức tranh mà anh đã từng nhìn qua vô số lần, với một ánh mắt dịu dàng.



Khi Thanh Nhược qua đời, y ngoài việc điên cuồng tìm người lại đồng thời tìm tới những dấu vết sinh hoạt thường ngày mà cô để lại.



Y biết Thanh Nhược tốt nghiệp ở học viện thiết kế Mạt Sâm Tư và y đã dùng rất nhiều tiền để mua lại tất cả các tác phẩm của Thanh Nhược ở tại trường này.



Đồng thời y biết được từ bạn cũ cùng phòng của cô là cô vốn có một tác phẩm về Cửu Sắc Lộc, ngày đó cô đã dậy từ nửa đêm đến hừng đông để hoàn thành phát thảo.






Sau kỳ nghỉ hè đó, không biết vì lý do gì cô ấy đã đổi nó thành Mạn Đà La màu xanh lục.



Mọi người ở học viện mỹ thuật khi nhắc tới cô gái phương Đông này đều sẽ khen không ngớt lời, vì họ rất ngạc nhiên trước thiên phú hội họa của cô.



"Đây không phải tác phẩm của tôi." Thanh Nhược nhìn Mạn Đà La màu lục xanh trong khung kính, cảm thấy nét vẽ có phần quen thuộc, "Tôi chưa bao giờ vẽ bức tranh như vậy."



"Ngải Duy." Dạ Đình Sâm buông xuống khung tranh lồng kính, nhàn nhạt nhìn vào cô, "Ngải Duy là tác giả của bức vẽ Cửu Sắc Lộc, là em, em không cảm thấy nét vẽ của hai bức tranh này rất giống nhau sao?"



Lần đầu tiên thấy Cửu Sắc Lộc đã khiến lòng y chấn động, y tin tác phẩm đó là của Thanh Nhược, Cửu Sắc Lộc linh hoạt kỳ ảo dẫn lối cho loài người, đồng thời cũng định hướng cho giọng nói vốn vẫn ở trong lòng y.



Sở dĩ y không quyết liệt giành mấy bức tranh đó là bởi vì trong lòng y hiểu rõ Nhan Phương Sùng đang nóng lòng tìm con gái rượu của mình, nên y nhường lại cho ông.



"Trên đời này có rất nhiều người mà, người có kỹ thuật tương tự nhau thì có ý nghĩa gì đâu?" Tim của cô đập như nổi trống và mùi gỉ trong miệng khiến cô cảm thấy buồn nôn.



Cô cho rằng Dạ Đình Sâm vẫn luôn lừa gạt mình, y muốn tìm một lý do để tra tấn mình, nhưng mà, y ngày càng đưa ra nhiều bằng chứng chân thật đến nổi cô không nhìn ra được sơ hở nào cả, rồi cô bắt đầu tự hỏi, cuối cùng mình nên tin tưởng ai bây giờ?



Nên tin vào mẹ và em gái? Hay là nên tin người đàn ông quỷ dị đến không bình thường trước mặt mình đây?



"Em vẫn không chịu thừa nhận sao", giọng nói trầm của người đàn ông đánh gãy suy nghĩ của cô, "Em không thừa nhận thì có thể xóa bỏ hết tất cả những điều từng xảy ra được sao?"



Dạ Đình Sâm đặt khung ảnh lồng kính xuống, tiến lại gần cô với vẻ mặt bình thản.



Thanh Nhược sợ y làm ra động tác gì đó, nên vội vàng lớn tiếng gọi y, "Anh nói chúng ta là vợ chồng, nói những tác phẩm kia là do tôi vẽ, nếu thật là như vậy thì tại sao tôi phải rời khỏi anh?"



Đây chính là điểm mấu chốt, nói không chừng có khả năng chính nó gây ra chứng mất trí nhớ.



Dạ Đình Sâm ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn cô, nhất thời không nói gì.



"Trước đã xảy ra chuyện gì đã không còn quan trọng..."



"Tôi cũng cũng nghĩ vậy!" Thanh Nhược ngắt ngang lời y, "Nếu đã không còn quan trọng, thì cứ để cho nó trôi qua đi, chúng ta hãy sống cuộc sống thuộc về riêng mình, thế chẳng phải tốt hơn rồi ư?"



"Không, tốt." Dạ Đình Sâm nói hai từ này gần như nghiến răng nghiến lợi.