Tổng Tài Tái Sinh: Thanh Xuân Trở Lại

Chương 19: Que kẹo hình thỏ



Bé gái nhìn Yến Thư chăm chú sau đó đột nhiên cô bé oà khóc.

"Chị dám mắng em. Rõ ràng vừa rồi chị cũng muốn mẹ em đi mua trà sữa cho em mà. Em không phải đứa trẻ hư, chị mới hư."

Yến Thư sửng sốt cô không ngờ cô nhóc này lại vừa khóc vừa đổ lỗi cho cô thế này. Nhưng quan trọng nếu bây giờ cứ để con bé tiếp tục khóc nhất định cô sẽ gặp rắc rối. Ai biểu vừa rồi cô còn hứa sẽ trông chừng nó chứ. Cô gấp gáp tìm cách dỗ đứa trẻ, chợt nhớ ra trong balo có một cây kẹo mút hình thỏ. Cô lập tức lấy ra đưa đến trước mặt cô bé.

"Bạn nhỏ, nếu em không khóc nữa, ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ cho em cây kẹo này. Kẹo này vừa đáng yêu vừa ngon lắm đấy nhé."

Bé gái đáng yêu dường như bị cây kẹo thỏ của Yến Thư "điểm nguyệt", vừa nhìn thấy cây kẹo thì cô bé đã lập tức nín khóc ngay lập tức. Ánh mắt sáng rực nhìn cây kẹo trong tay Yến Thư.

"Ngoan. Cho em nè." Yến Thư mỉm cười rồi lột vỏ kẹo đưa cho bé gái.

Trong lúc Yến Thư và cô bé đang nói chuyện với nhau thì từ xa Quân Hạo cũng đang đi đến, tuy nhiên sắc mặt của cậu khá kém.

"Tôi sẽ tìm quán nước chờ chú, chú sửa xe xong thì gọi cho tôi."

Quân Hạo tắt điện thoại, đột nhiên cậu có cảm giác đầu óc trống rỗng, quay cuồng, rồi trước mắt tối sầm. Cậu bất ngờ ngã xuống đất.

"Tìm cô gái của bóng đêm."

"Chị gái xinh đẹp, bên kia có người ngất xỉu kìa nhưng hình như không ai nhìn thấy." Bé gái vỗ vai Yến Thư chỉ cho cô nhìn thấy Quân Hạo vừa ngất xỉu.

Yến Thư sửng sốt rồi nhanh chóng điều khiển xe lăn chạy về phía đó, vừa đến gần cô đã nhận ra là ai.

"Trương Quân Hạo sao lại là cậu? Nè! Cậu có sao không vậy? Tỉnh lại."

Yến Thư dùng chân còn khỏe của mình đá vào người Quân Hạo để gọi cậu. Bé gái cũng đã chạy đến đứng bên cạnh cô. Cô không thể xuống xe chở nên chỉ có thể nhờ vả bé gái giúp đỡ.

"Bạn nhỏ, em đến đỡ mặt của anh trai này lên cho chị nhìn rõ một chút được không?"

"Bởi vì anh ấy đẹp trai cho nên em mới đồng ý giúp chị đó." Bé gái nhét lại que kẹo vào miệng rồi bước đến khó khăn đỡ đầu Quân Hạo hướng mặt cậu về phía Yến Thư.

Yến Thư nheo mắt nhìn thật kỹ, cô vẫn không nhìn thấy thời gian sống của Quân Hạo, cho nên cô nghĩ có lẽ cậu chỉ bị say nắng nên tụt đường huyết. Cô suy nghĩ một chút rồi sáng mắt nhìn que kẹo trong miệng bé gái.

"Bạn nhỏ, em cho chị mượn lại que kẹo một chút được không? Anh trai này đang rất cần que kẹo của em để tỉnh lại đấy. Em nhường anh ấy ăn, sau khi tỉnh lại chắc chắn anh ấy sẽ mua trả cho em nhiều que kẹo hơn đó." Yến Thư dịu giọng dụ dỗ bé gái.

Bé gái do dự nhìn Yến Thư, cuối cùng dứt khoát lấy que kẹo trong miệng mình ra rồi nhét vào miệng Quân Hạo.

"Tại sao anh ấy còn chưa tỉnh?"

"Em đếm thầm đến mười đi."

Yến Thư cố gắng nhịn cười khi nhìn thấy que kẹo đang nằm trong miệng Quân Hạo. Cô đang cảm thấy tò mò và mong chờ Quân Hạo tỉnh lại. Nếu cậu biết kẹo đang ngậm trong miệng từng được bé gái ngậm gần hết thì cậu sẽ phản ứng thế nào.

"Em đếm đến mười rồi nhưng sao anh ấy còn chưa tỉnh." Bé gái nhíu mày.

"Em nhìn lại xem, đang mở mắt kìa." Yến Thư nhướng mày nhìn Quân Hạo đang dần tỉnh lại.

"Anh trai, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Kẹo của em thật sự rất hiệu nghiệm nhỉ. Có lẽ nước bọt của em đã giúp anh đấy."

Bé gái mừng rỡ cười tít mắt khi nhìn thấy Quân Hạo đã dần mở mắt ra. Mặc dù ánh mắt còn mơ màng chưa được tỉnh táo lắm. Nhưng cô bé lập tức kể công.

Yến Thư sững sờ với lời nói của cô bé, cô cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.

"Tại sao em lại nghĩ nước bọt của em lại giúp anh ấy tỉnh lại?"

"Hôm trước em nhìn thấy ba em đang ngủ, mẹ em đến nhổ nước bọt vào miệng của ba em, thế là ba em liền tỉnh dậy, mắt sáng rực luôn." Bé gái hào hứng kể lại câu chuyện "hài hước " của ba mẹ mình.

Yến Thư ngơ ngác rồi đột nhiên không biết phản ứng thế nào, cô không ngờ ba mẹ của bé gái này cũng thú vị như vậy.

Quân Hạo mơ màng mở mắt ra, vừa rồi trong lúc mơ màng cậu đã nghe được một giọng nói nhắc nhở, tìm cô gái của bóng đêm. Có lẽ bởi vì cậu chưa tìm ra cô gái đó chỉ nên vừa rồi cậu mới đột ngột ngất xỉu. Đột nhiên cậu cảm nhận được vị ngọt trong miệng, cậu nhíu mày rồi nhanh chóng lấy que kẹo trong miệng ra vứt bỏ nhưng còn chưa kịp làm thì đã bị một cánh tay nhỏ bé cướp lấy.

"Anh trai, sao lại vứt kẹo của em, anh không ăn thì để em." Bé gái nhanh tay cướp que kẹo rồi nhét vào miệng mình sau đó đứng lên lùi ra xa Quân Hạo.

Quân Hạo nhíu mày nhìn cô bé rồi liếc nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn, anh trừng mắt.

"Yến Thư, tại sao lại là cô? Que kẹo vừa rồi là cô làm đúng không?"

"Chị gái nói, chỉ cần ăn kẹo anh sẽ tỉnh lại, cho nên em mới nhường que kẹo đang ăn cho anh đấy. Anh tỉnh lại rồi nhớ mua trả kẹo cho em nha. Em muốn hai que, không phải năm que." Bé gái lại nhanh miệng xen vào cướp lời của Yến Thư.

"Que kẹo đang ăn." Quân Hạo nhíu chặt mày nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.

"Đúng rồi. Nếu không phải vì anh đẹp trai thì em sẽ không chấp nhận ăn chung một que kẹo với em đâu. Mẹ em nói, em xinh đẹp phải biết giữ mình." Bé gái kiêu ngạo nói.

"Yến Thư là cô cố ý đúng không? Nếu cô muốn giúp tôi, tại sao không gọi xe cấp cứu hả?" Quân Hạo tức giận, gương mặt anh đang tái nhợt đột ngột chuyển sang đỏ bừng.

"Còn không phải tôi sợ cậu chết trước khi xe cứu thương đến sao. Tôi đang giúp cậu, cậu không cảm ơn còn trách tôi." Yến Thư trừng mắt với Quân Hạo.

"Anh đẹp trai, chị gái vừa rồi muốn cứu anh mà." Bé gái xen vào.

"Im miệng." Quân Hạo giận dữ hét lớn.