Hiếm khi bị ai trêu chọc, gương mặt của Chu Hứa Văn lúc này đen lại như đít nồi, anh liếc nhìn thủ phạm gây ra chuyện này, Tô Anh Thư từ đầu tới cuối mặt không biến sắc, chẳng có dáng vẻ hối lỗi gì cả, không những vậy còn đắc ý nói:
- Mọi người không biết đấy thôi, chồng con bình thường ở nhà hay làm nũng lắm, ra ngoài cứ thích giả vờ lạnh lùng vậy cho người ta sợ chơi vậy đó.
Chu lão phu nhân nghe vậy liền cong môi cười:
- Thật vậy sao, bà không biết Hứa Văn còn có một mặt như vậy đó?
- Đúng đó ạ, anh ấy còn nhiều cái giấu mọi người lắm.
Tô Anh Thư vui vẻ, hí hửng khi Chu Hứa Văn bị cả nhà trêu đùa, nhưng vào ngay lúc cô đang cao hứng, một cơn đau truyền tới từ eo khiến cô giật bắn mình, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía hung thủ.
Chu Hứa Văn lại chẳng thèm quan tâm tới cô, ung dung uống hớp trà:
- Cả nhà đừng nghe cô ấy nói lung tung.
Mốc Tố Tố gật gù ra vẻ ta đây đã hiểu:
- Đúng, đúng, Hứa Văn nhà ta làm sao như thế được.
Nhưng với giọng điệu của bà thì cho dù là người điếc cũng nghe ra bà không tin tưởng lời của Chu Hứa Văn, thậm chí còn đang bày tỏ là bà thấy anh đã nghiện rồi còn ngại.
- Thế hai đứa dự tính khi nào sinh chắt nội cho bà già này bế đây?
Bà nội cha nó, đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười là có thật, Tô Anh Thư đang xoa xoa cái eo nhỏ vừa bị Chu Hứa Văn nhéo, mặt nghệt ra như ngỗng.
- Dạ?
Trong lúc Tô Anh Thư còn chưa sắp xếp xong câu từ để trả Chu lão phu nhân thì một giọng nói trầm ấm đã vượt lên trước, cướp lời cô:
- Con thấy năm nay là hợp lý nhất, bà nội cũng không cần lên chùa nữa, cứ ở nhà trông con cho bọn con là được.
Mẹ nó, cái quần què gì vậy?
Tô Anh Thư bừng tỉnh phản ứng lại nhưng tất cả đã quá muộn, lời đã nói ra rồi sao có thể thu lại được, cô chỉ thầm hối hận tại sao bản thân lại vui tính đi chọc tức Chu Hứa Văn.
Trái ngược với phản ứng của Tô Anh Thư, ba vị trưởng bối nhà họ Chu đều vui như được mùa, nhất là Chu lão phu nhân vốn luôn điềm đạm, lúc này ánh mắt chợt sáng bừng lên, sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại một lần nữa:
- Cháu nói có thật không? Năm nay ta có chắt nội luôn sao?
- Con có lừa bà nội bao giờ chưa?
Chu Hứa Văn bật cười, tự nhiên như ruồi vòng tay qua ôm lấy eo Tô Anh Thư, kéo cô ngồi sát lại cạnh anh.
Nếu như bên phía Chu lão phu nhân tràn ngập màu hồng của sự hạnh phúc thì bên này Tô Anh Thư bị dọa cho sững người, có ai có thể nói cho cô biết cô đang ở đâu và người vừa nói ra mấy lời kia là ai không? Diễn kịch thì người ta diễn sương sương thôi đâu cần làm lố như vậy đâu cha nội?
- Anh Thư, con cảm thấy không thoải mái sao?
Mộc Tố Tố mặc dù đang vui mừng nhưng vẫn tinh ý nhận ra sự khác lạ của Tô Anh Thư, bình thường con dâu bà rất hoạt bát, hiếm khi thấy cô trầm tính như thế này.
Tô Anh Thư nhìn xuống bàn tay đang ôm eo cô, cười gượng đáp lời:
- Chắc do nằm viện lâu quá nên con có hơi choáng váng, một lát nữa là ổn thôi mẹ.
Người già thường làm thái quá mọi chuyện lên quả không sai, Mộc Tố Tố còn chưa kịp nói gì thì Chu lão phu nhân đã lên tiếng trước, lo lắng nhìn về phía Tô Anh Thư:
- Sao lại thế được, cái bệnh viện kia làm ăn kiểu gì vậy, con còn chưa khỏe khẳn đã dám cho xuất viện, nhỡ đâu làm ảnh hưởng tới chắt nội tương lai của ta thì sao?
Tô Anh Thư sặc nước bọt, vội vàng xua xua tay:
- Không có đâu bà nội, con khỏi khẳn rồi, là do dạo gần con nằm nhiều quá, không chịu vận động nên mới vậy.
Chu lão phu nhân thường ngày bình tĩnh hơn bất cứ ai nhưng hiện tại lại bồn chồn không yên:
- Không được, ngày mai con đến bệnh viện kiểm tra lại một lượt, tránh làm ảnh hưởng đến việc sinh con.
Một câu là chắt nội, hai câu là sinh con, Tô Anh Thư choáng váng đầu óc, cúi đầu nhìn xuống cái bụng nhỏ của cô bằng cặp mắt nghi hoặc, cô thật sự sẽ có lại một đứa nhỏ khác?
Nghĩ đến đây tâm trạng của Tô Anh Thư liền trùng xuống, nếu ngày ấy không xảy ra chuyện thì có lẽ lúc này con của cô đã có thể mỉm cười nhìn ngắm thế giới này rồi.
Tất cả cũng tại cô...
Chu Hứa Văn liếc nhìn Tô Anh Thư, trong nháy mắt như nhìn thấu tâm tư của cô, một giọng trầm ấm vang lên, cứu vớt cô khỏi những suy nghĩ tiêu cực:
- Bà nội cứ yên tâm, trưởng khoa Lưu đã kiểm tra tổng quát một lần cho vợ con, đảm bảo không có vấn đề gì mới để cô ấy xuất viện.
Anh ngừng một lúc:
- Không có gì nữa thì con đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đây, vợ con mới ra viện không tiện ngồi tán gẫu lâu vậy.
Dứt lời, Chu Hứa Văn đỡ Tô Anh Thư đi lên lầu trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đây có còn là con trai/cháu trai của họ không?
Tô Anh Thư cũng không khác hơn là bao, hôm nay Chu Hứa Văn đã đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến cô chẳng kịp chuẩn bị gì, lúng túng kéo tay áo anh hỏi nhỏ:
- Anh có bình thường không vậy?
Chu Hứa Văn cúi xuống nhìn cô sau đó liền rời tầm mắt đi hướng khác, anh vậy mà chẳng thèm trả lời, khiến Tô Anh Thư sượng trân, ôm một bụng tức giận cùng anh đi về phía phòng ngủ.