Thân thể Tô Anh Thư run rẩy, chớp mắt một cái một giọt lệ lăn dài trên má cô, cô đưa tay quệt nhanh nước mắt.
Vào đêm tân hôn hai năm trước, lúc cô bị Chu Hứa Văn hung hăng chà đạp, sỉ nhục ở dưới thân cô đã nghĩ bản thân mình sẽ không bao giờ phải khóc vì tên điên này nữa. Nhưng cô đã lầm, chuyện mà Chu Hứa Văn có thể làm ra còn kinh khủng hơn cô tưởng.
Cô không trách anh bởi vì anh cũng là một nạn nhân của hai mẹ con Đỗ Mỹ Kiều giống như cô.
Thế nhưng, cô chán ghét việc Chu Hứa Văn lúc nào cũng tự cho là mình, anh chưa từng điều tra qua chuyện năm đó mà đã tin rằng mọi lời khai của Tô Minh Phương là sự thật. Vì vậy, nhưng năm nay anh không ngừng hành hạ cô bằng cả thể xác và tinh thần.
Tô Anh Thư thẫn thờ đứng ở bậc cầu thang một lúc, nhìn theo bóng lưng của Chu Hứa Văn rời đi trong lòng cảm thấy chua xót. Cô mỉm cười vỗ ngực tự an ủi chính mình thế nhưng không ngăn cản được cảm xúc dâng trào trong lòng.
Trái tim của cô lúc này tựa như có muôn vàn con dao đâm vào, hơi thở trở nên vô cùng nặng nề. Mỗi bước chân đi xuống lầu đều mang tới cảm giác đau đớn khiến Tô Anh Thư muốn gục ngã.
Chật vật một hồi, mãi cho tới khi cô nghe thấy tiếng khởi động xe, tâm trạng lúc này mới khá hơn trước một chút.
Đại ma đầu đã rời đi!
Tô Anh Thư không vội đi xuống ngay, cô đợi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng xe ô tô nữa mới chậm chạp bước xuống lầu ăn sáng.
Dì Trần vừa nhìn thầy gương mặt tái nhợt, xanh xao của cô liền cảm thấy đau lòng:
- Cô chủ, có cần tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô không?
- Cảm ơn dì nhưng không cần đâu.
Đối với Tô Anh Thư, dì Trần là sự ấm áp duy nhất mà cô nhận được ở căn nhà này. Mặc dù biết mối quan hệ giữa cô và Chu Hứa Văn vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng nhưng dì chưa từng đem chuyện này nói cho bất cứ ai, đặc biệt là cha mẹ của anh.
Trong lúc cô đang ăn sáng, dì Trần cứ chốc lát lại đi qua đi lại chỗ cô, nhìn vẻ mặt do dự không nói lên lời của bà, Tô Anh Thư cũng không đành lòng.
Chắc hẳn dì Trần vẫn nghĩ rằng cô chưa nghe thấy cuộc đối thoại kia của bọn họ. Do đó, cô cũng vô phối hợp, giả bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy, bình tĩnh ăn sáng.
Mãi cho đến khi cô ăn xong rồi, dì Trần lúc này lại càng bồn chồn hơn, hai bàn tay dì nắm chặt lấy hết cảm đảm để cùng có nói chuyện, thế nhưng cuối cùng dì lại không đành lòng làm tổn thương cô.
- Cô chủ có muốn ăn thêm cháo không?
Cô chợt thở dài, cũng không muốn làm khó ai cả, dì Trần đối xử với cô rất tốt.
- Dì Trần, trong nhà còn thuốc tránh thai không? Nếu có thì lấy cho tôi một viên.
Dì Trần nghe thấy cô nhắc đến vấn đề này liền sửng sốt nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm hẳn đi. Bà cũng không tiện nói gì thêm nên làm theo lời của Tô Anh Thư, lấy cho cô thuốc tránh thai.
Tô Anh Thư dưới sự giám sát của dì Trần nuốt viên thuốc xuống bụng rồi thong thả đứng dậy đi về phòng ngủ thay đồ. Cô vừa đi được hai bước, dì Trần ở phía sau ngập ngừng lên tiếng:
- Cô chủ, cậu chủ còn kêu tôi chuyển lời là nếu cô chủ còn tiếp tục làm phiền cậu ấy nữa thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như lần này.
Cô đứng hình mất mấy giây, sắc mặt có chút biến đổi nhưng sau đó đã nhanh chóng cân bằng lại. Cô quay đầu mỉm cười với dì Trần, nhẹ nhàng đáp lại:
- Anh ấy còn căn dặn thêm điều gì nữa không?
- Không có.
Dì Trần lắc đầu.
Cô cũng không muốn nói gì thêm nên quay đầu đi lên phòng.
Chỉ có dì Trần lúc này mới thấy được bóng lưng cô độc của Tô Anh Thư. Bà không hiểu tại sao cậu chủ lại chán ghét cô chủ. Cũng không lý giải được cô chủ tại sao luôn bao dung cho cậu chủ. Bà chỉ mong hai người họ mau chóng hòa hợp để ông bà chủ sớm có cháu bế.
Cũng đã hai tháng trôi qua, công việc của Tô Anh Thư trong thời gian này bận rộn hơn bình thường. Ngoài chương trình radio cố định của mình, cô còn phải hướng dẫn nhân viên mới làm quen với công việc rồi cả những chuyện linh tinh liên tiếp xảy đến khiến Tô Anh Thư chẳng còn thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
Đêm hôm đó, khi về tới nhà cũng đã gần 12 giờ đêm. Nhìn căn nhà tối om, cô thay lẳng lặng thay dép đi trong nhà rồi về phòng. Sau một ngày mệt mỏi, Tô Anh Thư không còn mong ước nào hơn ngoài việc được ngủ. Cả người cô ngã xuống cái giường rộng lớn, hai mắt lim dim buồn ngủ.
Khi cô sắp chìm vào giấc ngủ say thì tiếng gõ cửa vang lên. Là tiếng của dì Trần, đã khuya rồi bà còn tới tìm vô chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Thế nhưng lúc này hai mắt của Tô Anh Thư như sắp dính vào nhau, cô không còn sức lực như mọi ngày mà đi ra mở cửa, cô lười biếng nằm trên giường nói vọng ra.
- Dì Trần, có chuyện gì vậy?
Dì Trần biết dạo này Tô Anh Thư thường xuyên đi sớm về khuya, công việc bận rộn nên cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, vào thẳng vấn đề chính:
- Bà chủ gọi điện báo ông bà chủ đã đi du lịch về rồi. Ngày mai muốn kêu cô cậu chủ tới trở về nhà chính ăn cơm.
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Tô Anh Thư như tan biến. Cô dụi dụi đôi mắt mấy cái, tự véo bản thân một cái để xác nhận xem bản thân đang mơ hay là sự thật.
Cha mẹ chồng dự định đi du lịch nửa năm sao tự nhiên lại quay về sớm hơn dự kiến?
Trong lòng cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
- Bà chủ còn đặc biệt nhắc nhở cô chủ là đừng quên gọi điện báo cho cậu chủ.
Nghe dì Trần nói tới đây cô có chút nghẹn họng, còn nhớ vào ngày thứ hai sau khi chuyển ra ở riêng cha mẹ có gọi cô và Chu Hứa Văn tới ăn cơm cùng, thế nhưng anh vì không muốn chạm mặt cô nên chạy tới quán bar chơi bời, hại cô phải nói dối rằng mình quên không nhắc trước nên anh có lịch hẹn với đối tác.
Dần dần chỉ cần khi nào Chu Hứa Văn không muốn cùng cô hợp tác diễn kịch thì Tô Anh Thư liền dùng cách này để nói dối. Lâu dần thành thói quen, hôm nay lại đặc biệt nhắc nhở cô chính là đang ép cô và anh phải cùng nhau xuất hiện ở nhà.
- Tôi biết rồi, dì cứ đi ngủ trước đi. Tôi sẽ báo anh ấy sau.
- Vậy cô chủ ngủ ngon.
Ngồi đắn đo mãi cho tới khi tiếng bước chân của dì Trần nhỏ dần và biến mất, Tô Anh Thư lúc này mới có can đảm cầm điện thoại tìm kiếm số của anh trong danh bạ. Nhìn ba chữ Chu Hứa Văn trên màn hình, cô do dự không biết có nên gọi cho anh hay không thì có số gọi tới.
Là Chu Hứa Văn gọi cho cô?
Đúng là chuyện lạ hiếm thấy, kể từ khi kết hôn tới giờ chỉ có cô gọi điện cho anh còn đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cô. Trong lòng có chút lo lắng nhưng cô vẫn nhanh chóng bắt máy vì sợ đối phương chờ lâu sẽ nổi giận.
- Cha mẹ vừa về nước, ngày mai hẹn ăn cơm nên cô tự biết đường mà chuẩn bị đi. Năm giờ chiều mai, chỗ cũ.
Chu Hứa Văn nói chuyện nhanh gọn, vào đúng trọng tâm như thể sợ sẽ phải nói chuyện với cô thêm một giây, một phút nào nữa.
Không để cô trả lời thì đầu dây bên kia đã truyền tới những tiếng tút, tút, tút,…
Tô Anh Thư mím môi, nắm chặt điện thoại trong tay, không biết nước mắt từ khi nào rơi xuốn, lăn dài trên gò má cô.
Sao cô lại yếu đuối tới vậy?
Năm đó, ông nội cô trước khi mất cố chấp đem cô và anh gắn ghép lại một chỗ rốt cuộc là đúng hay sai?
Ông nội là người duy nhất trên đời này tin tưởng và bao dung cô vô điều kiện. Nếu không có ông thì cô đã sớm chết trong tay hai mẹ con Đỗ Mỹ Kiều, ông không chỉ là chỗ dựa tinh thần mà còn là người cô kính trọng nhất.
Do đó, dù không ưa gì Đỗ Mỹ Kiều và cũng chẳng thân thiết gì với Tô Tri Huân nhưng cứ tới cuối tuần thì cô lại trở về nhà họ Tô.
Bởi vì, cô nhớ nụ cười hiền hòa của ông nội!
Tô Anh Thư đặt điện thoại sang một bên, vùi đầu vào trong chăn, hai bàn tay nắm chặt lại, cả người run rẩy đến kinh ngạc. Cô cố ngăn không cho bản thân mình rơi nước mắt bởi vì ngày mai cô còn phải đi gặp cha mẹ anh, cô không thể để cho họ phát hiện nếu không Chu Hứa Văn lại tìm cô để phát tiết.