Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 35: Đứa con gái tâm địa rắn rết



Thấy Tô Anh Thư bất ngờ nổi giận như vậy, Dương Chính Hàng có hơi bất ngờ, nét mặt trở nên lạnh lùng khác thường:

- Cô bảo vệ anh ta?

- Tôi không bảo vậy anh ấy lẽ nào bảo vệ anh?

Tô Anh Thư chẳng suy nghĩ nhiều mà đáp lại ngay. Sau đó mới có cảm giác không ổn, gương mặt của Dương Chính Hàng sao cứ như mất sổ gạo thế nhỉ?

Khác với gương mặt đen thui của Dương Chính Hàng, Chu Hứa Văn lúc này vô cùng đắc ý, khiêu khích nói:

- Dương tổng chưa nghe câu thuận vợ thuận chồng, tát biển đông cũng cạn à?

Chu Hứa Văn dừng một lát, anh nắm chặt tay Tô Anh Thư thể hiện chủ quyền:

- Tôi quên mất, Dương tổng còn độc thân, làm sao hiểu được cảm giác này. Tôi khuyên anh nên sớm tìm cho mình một người vợ hiền đi, đừng lang thang khắp nơi bắt chuyện với vợ người ta nữa.

Dương Chính Hàng bị cặp vợ chồng trước mặt chọc cho tức chết, đang muốn nói gì đó phản bác lại thì Tô Tri Huân không biết từ góc nào chui ra, bước nhanh tới chỗ anh ta, cười nói:

- Dương tổng, cậu còn chưa về sao?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
2. Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
3. Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================

Dương Chính Hàng thấy Tô Tri Huân xuất hiện, mấy lời định nói cũng thu lại. Vô cùng khách khí nhìn ông ta nói:

- Tôi cũng đang chuẩn bị ra về.

- Ra là vậy, hôm nay có một chuyện không hay xảy ra, mong anh đừng giữ trong lòng. Còn về chuyện hợp tác của chúng ta chắc không có gì thay đổi đâu nhỉ?

Dương Chính Hàng không vội trả lời ngay, anh quay sang nhìn Tô Anh Thư, thấy ánh mắt tràn ngập sự căm hận của cô liền có tính toán riêng, xã giao nói:

- Chuyện này để dịp khác chúng ta bàn bạc thêm sau. Hiện tại tôi việc phải đi trước đây.

Nói đến là đến, nói đi là đi như một cơn gió. Dương Chính Hàng chỉ trong vài nốt nhạc đã biến mất khỏi tầm mắt Tô Anh Thư nhưng âm vang tiếng chào tạm biệt của Tô Tri Huân vẫn còn vọng lại.

Sau khi tiễn Dương Chính Hàng, Tô Tri Huân quay vào nhà thì lần nữa đối mặt với cô và Chu Hứa Văn đang ngồi ở sofa trong phòng khách. Ba người nhìn nhau nhưng không ai mở lời trước, Tô Tri Huân coi cô và cậu con rể vàng Chu Hứa Văn như không khí mà ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Tô Anh Thư nhìn cha mình, nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt Dương Chính Hàng vừa nãy của ông ta khiến cô càng thêm chán ghét.

Kể ra cũng lạ, người vợ yếu dấu của mình đã bị bắt tới đồn cảnh sát rồi mà ông ta vẫn còn bình tĩnh đứng cười nói bàn chuyện hợp đồng với Dương Chính Hàng được. Người cha này đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.

Tô Anh Thư giễu cợt cười một tiếng:

- Cha dường như rất thân thiết với Dương tổng? Ai không biết còn tưởng hai người là cha con mất.

Lời mà Tô Anh Thư vừa nói ra khiến bầu không khí đang trùng xuống lại càng trùng hơn nữa. Đặc biệt là Tô Tri Huân đang mặt nặng mày nhẹ giờ lại càng tức tối hơn. Ông ta rốt cuộc cũng quay đầu nhìn sang đứa con gái ruột thịt của mình, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc con còn muốn cái gì nữa mới chịu dừng lại? A Kiều cũng bị bắt rồi, trong nhà này chỉ còn lại mỗi con với ta thôi.

Tô Anh Thư nghe xong liền bật cười:

- Chỉ còn cha với con? Nghe cũng thân thiết đấy nhỉ? Nhưng sao còn lại thấy thái độ của cha ông vui chút nào.

- Ý con là sao?

Tô Tri Huân cao giọng, mang dáng vẻ của một bề trên.

Bình thường hai cha con bọn họ tuy không thân thiết nhưng cũng chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Có thể thấy rằng, Tô Tri Huân đang rất tức giận vì những gì vừa xảy ra ở bữa tiệc mừng thọ. Nếu như không phải có Chu Hứa Văn ở đây thì Tô Anh Thư tin chắc rằng ông ta sẽ mang gia pháp ra xử lý cô.

Tô Anh Thư đã cởi bỏ lớp ngụy trang nên chẳng buồn diễn kịch con gái ngoan với ông ta, cười lạnh một tiếng nói:

- Ý con là sao không phải ba rõ nhất sao? Ba cũng có tuổi rồi, nên sớm lui về cho lớp trẻ lên thay để còn phát triển công ty.

- Tô Anh Thư! Cô, cô,... cô có biết là mình đang nói gì không?

Tô Tri Huân bị chọc giận tới run người, ông ta chỉ tay về phía Tô Anh Thư quát lớn:

- Đứa con gái tâm địa rắn rết này, cha cô vẫn còn đang sống sờ sờ ra đây này. Cô còn lương tâm không? Hết tống mẹ kế vào tù bây giờ lại muốn cướp đoạt vị trí của cha mình. Nếu ta có thật sự chết đi thì ta cũng không để lại gia nghiệp này cho đứa con gái độc ác như cô.

Giọng điệu đầy oán trách của Tô Tri Huân khiến trái tim đã nguội lạnh của Tô Anh Thư càng lạnh lẽo hơn. Cô còn chờ đợi gì nữa vào tình cha của người đàn ông này. Cô nên sớm nhận ra là từ ngày ông ta dắt người đàn bà Đỗ Mỹ Kiều kia về, từ ngày mẹ cô rời khỏi cõi đời này thì cha cô đã chết.

- Là tự cha nói đấy, con không có nói là con sẽ lên thay vị trí của cha đâu. Nhưng đây cũng là một ý kiến không tồi. Phải không cha yêu?

Tô Tri Huân ngẩn người, ông ta không ngờ là đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn, hiền lành của ông ta lại có thể nói ra những lời như vậy. Mặc dù vừa nãy đã chứng kiến qua nhưng bây giờ vẫn chưa thể hết sốc.

Bất chợt Tô Tri Huân cảm thấy xấu hổ đen xen tức giận. Nhiều năm qua ông vẫn luôn không để cô vào mắt, chỉ chăm chăm chú ý tới Tô Minh Phương, kết quả là khiến một lão cáo già như ông bị chính con gái ruột mình đánh lừa.

Ông ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao, ông nội Tô trước khi mất lại bảo ông phải quan tâm Tô Anh Thư nhiều hơn. Hóa ra là cha ông ta sớm đã nhận ra tài năng bị che giấu của đứa cháu gái này. Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Tô Tri Huân rơi vào trầm ngâm, đầu óc ông ta bầy giờ rối tung rối mù, không nghĩ được gì hết.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Tô Tri Huân run rẩy hỏi:

- Tất cả những chuyện Tô gia gặp phải mấy năm qua đều do con làm?