Mặc dù quyền lực của Chu gia rất lớn nhưng không có nghĩa là một tay có thể che trời. Do đó, trước khi trở về phòng ngủ, Chu Hứa Văn đã đến thư phòng để xử lý một số việc.
Trước hết, anh kêu Giang Văn liên lạc với cánh báo trí lại một lần nữa, đảm bảo rằng những chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ cần lọt ra những tin tức mà Tô Anh Thư muốn. Những tin tức bất lợi đều bị tiêu hủy hết.
Kế đó, Chu Hứa Văn bấm số gọi điện cho cậu bạn chí cốt của anh - Lưu Vũ Ninh.
Sau một hồi chuông kéo dài, cuối cùng chủ nhân của đầu dây bên kia cũng chịu bắt máy. Nhưng có vẻ như Lưu Vũ Ninh không thoải mái lắm khi bị bạn mình làm phiền vào đêm khuya, anh ta khó chịu cướp lời trước:
- Chu Hứa Văn, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả?
Chu Hứa Văn nhìn xuống mặt đồng hồ được đeo trên cổ tay, thành thực trả lời:
- 12 giờ 3 phút.
Nghe được đáp án, não của Lưu Vũ Ninh như muốn nổ tung, anh ta hét vào trong điện thoại:
- Con mẹ nó, giờ này còn gọi điện cho tôi. Cậu tưởng ai cũng là ông chủ lớn giống cậu. Muốn đi làm lúc nào thì đi à? Ông đây mắc nợ cậu hay gì mà nửa đêm rồi cậu còn ám tôi...
- Có chuyện cần cậu giúp.
- Hả???
Lưu Vũ Ninh kinh ngạc, không dám tin vào tai mình. Cậu ta nhìn vào màn hình điện thoại, dãy số này đúng thật là của Chu Hứa Văn rồi, giọng nói kia cũng không sai vào đâu được. Nhưng thái độ thì có hơi lạ?
Thấy đầu dây bên kia mãi vẫn không nói gì, Chu Hứa Văn bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Lưu Vũ Ninh!
- Nghe, nghe thấy rồi. Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?
Giọng nói lạnh như băng của Chu Hứa Văn kéo Lưu Vũ Ninh về hiện tại, cũng may là đầu cậu ta nhảy số nhanh, nếu không lại chọc tên điên này nổi cáu.
- Cậu kêu người của cậu chú ý Đỗ Mỹ Kiều giúp tôi. Đừng để ai chuộc bà ta ra, tốt nhất là cắt liên lạc của bà ta với thế giới bên ngoài. Nhưng cũng đừng để bà ta xảy ra chuyện.
Lần này thù Lưu Vũ Ninh thật sự bị dọa sợ rồi, anh ta bật dậy như tôm, nghi hoặc xác nhận lại:
- Cái người Đỗ Mỹ Kiều mà cậu đang nhắc tới không phải là người mà tôi nghĩ đến đây chứ?
- Đúng vậy, mẹ vợ tôi, Tô phu nhân.
Mẹ ơi! Anh ta có ngủ một giấc thôi mà bỏ lỡ nhiều thứ vậy? Phu nhân Tô gia tại sao lại bị bặt?
Khoan đã...
Lẽ nào là Chu Hứa Văn báo thù vì vụ tai nạn kia?
Để giải đáp thắc mắc của mình, Lưu Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, anh ta lấy can đảm hỏi:
- Trò của cậu à? Sao tư dựng lại ra tay với bà ta? Không sợ cô vợ yếu đuối kia nhà cậu đau lòng?
Tự nhiên Lưu Vũ Ninh nhắc tới hai từ "yếu đuối" anh mới nhận ra là cô diễn xuất quá đạt. Những người xung quanh anh đều thấy cô là chú cửu non vô hại cần được bảo vệ. Nhưng đâu biết được cô là con sói đội lốt cừu.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Chu Hứa Văn tốt hơn nhiều, anh thờ ơ đáp lại cậu bạn mình một câu:
- Không phải tôi, tôi không có năng lực lớn vậy.
- Không phải cậu? Đùa tôi à? Vị thần thánh phương nào vậy? Mau đưa quý danh để tôi diện kiến. Mấy năm qua muốn giúp cậu thu phục bà già kia mà mãi vẫn chưa thành công, Đỗ Mỹ Kiều kia quá gian xảo, xóa sạch dầu vét không để lại gì.
- Cậu cũng quen đấy.
- Tôi quen?
Trong đầu Lưu Vũ Ninh hiện lên một dãy dấu hỏi chấm. Ngoài Chu Hứa Văn có bản lĩnh này ra thì những người anh ta quen làm gì còn ai có năng lực này. Tên này không phải đang lừa anh ta đấy chứ?
- Cậu...
Lưu Vũ Ninh còn chưa kịp chất vấn thì đầu dây bên kia đã truyền tới những tiếng "tút, tút, tút,...". Anh ta vậy mà bị cúp máy? Nhờ vả xong liền không nhận bạn? Chu Hứa Văn quả nhiên là Chu Hứa Văn, chờ đợi vị sếp lớn này có tình người thì còn lâu lắm.
Cùng lúc đấy, ở bên này, sau khi giải quyết xong công việc, Chu Hứa Văn ung dung đi về phía phòng ngủ. "Cạch" một tiếng, anh mở cửa đi vào, bên trong căn phòng đã tối đen, Tô Anh Thư cuộn tròn người trong chăn dường như đã ngủ say.
Chu Hứa Văn không ngờ là cô lại đi ngủ sớm như vậy. Mà cũng đúng thôi, hai người tuy là vợ chồng nhiều năm những số lần ở chung chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những lúc lên giường với cô, anh cũng chẳng có tâm trạng mà tâm sự xem cô thường ngủ vào lúc nào. Nhưng theo những gì mà dì Trần thường kể bên tai anh thì Tô Anh Thư là người sống có khoa học.
Cuối cùng vì không muốn để cô thức giấc, Chu tổng đầu đội trời, chân đạp đất lần đầu tiên phải rón rén lấy quần áo đi vào nhà tắm. Nếu để người khác thấy được cảnh tưởng éo le này chắc phải cười đến tắt thở.
"Rào, rào,..." tiếng nước chảy truyền ra từ phía nhà tắm.
Lúc này ở trên giường, hình dáng nhỏ nhắn kia khẽ động đậy, Tô Anh Thư mở mắt, mặc dù trong bóng tối nhưng cô vẫn lờ mờ thấy được dáng vẻ cố gắng đi thật nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động nào của Chu Hứa Văn. Bất giác Tô Anh Thư nở một nụ cười mãn nguyện, có lẽ đây là điều quý giá nhất mà cô nhận được trong suốt những năm sinh sống ở nhà họ Chu.