Sáng ngày hôm sau, Tô Anh Thư bị đánh thức bởi tiếng nói to nhỏ, cô khó chịu nhăn mày lại, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn sang hướng có tiếng ồn thì thấy một đống người đang vây quanh giường bệnh của Tô Tri Huân, nhưng chói mắt nhất vẫn là Chu Hứa Văn. Giữa một đám người, anh nổi bật với bộ áo vest quần tây được thiết kế riêng bởi nhà thiết kế nổi tiếng.
Ngay lúc cô chuẩn bị xuống giường thì đôi mắt giao với đôi mắt của Chu Hứa Văn, trong nháy mắt Tô Anh Thư như muốn độn thổ, vừa rồi nhìn lén người ta lẽ nào bị phát hiện?
Nhưng dường như cô nghĩ nhiều rồi, Chu Hứa Văn thấy cô xuất hiện thì liền sải bước đi về phía cô. Hành động này của nh nghiễm nhiên thu hút được sự chú ý của những người đang vây quanh Tô Tri Huân. Đặc biệt là Lưu Vũ Ninh, anh ta quay nhanh ra hóng xem có chuyện gì.
Chỉ thấy dáng người cao lớn chầm chậm bước tới trước giường bệnh của Tô Anh Thư, trong đôi mắt còn ngơ ngác vì mới tỉnh dậy của cô, Chu Hứa Văn nhẹ nhàng quỳ một chân xuống bên cạnh giường, cẩn thận thay cô đi giày vào chân.
- Anh...
Tô Anh Thư sững người, hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao tự nhiên Chu Hứa Văn lại quỳ xuống dưới chân cô? Sao lại tự nhiên giúp cô đi giày?
Mà có là đi giày hộ đi chăng nữa có cần ố dề vậy không?
Nhưng nhanh chóng nghi hoặc của Tô Anh Thư đã được giải đáp, đám người đang vây quanh Tô Tri Huân như đánh hơi được tin tức nóng hổi hơn, vội quay người lại hóng. Ngay lập tức khung cảnh trước mắt khiến bọn họ bùng nổ.
Mỏ vàng đây rồi!
Một người trong số họ mở màn, xu nịnh nói:
- Ngọt quá đi thôi. Mấy kẻ hay đồn Chu tổng không yêu thương vợ mình đúng là kẻ độc mồm độc miệng.
- Đúng vậy, nhìn couple này đi, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau tỏa ra hào quang chói mắt.
- Còn phải nói sao, người ta là gió tầng nào gặp mây tầng đó đấy.
- Còn mải nói chuyện, mau chụp lại đi.
...
Nháy mắt Tô Anh Thư đã hiểu ra tại sao Chu Hứa Văn lại làm vậy, hóa ra là có cánh nhà báo ở đây, anh muốn tạo tin tức với cô để che lấp đi những tin tức xấu về nhà họ Tô trong những ngày qua. Cũng phải thôi, cô là con dâu nhà họ Chu, những tin xấu của Tô gia không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng tới tình hình kinh doanh của tập đoàn MJ.
Hiểu rõ bản thân là người gây ra họa cho Chu gia nên Tô Anh Thư rất vui vẻ phối hợp, cô ngại ngùng vòng tay ôm lấy eo Chu Hứa Văn ngay khi anh vừa đứng dậy sau khi giúp cô đi giày. Vì hình dáng giữa hai người có chênh lệch nhiều, Tô Anh Thư như lọt thỏm vào ngực anh, nhờ đó tạo nên một khung cảnh vô cùng ngọt ngào.
Không diễn thì thôi, hai vợ chồng nhà Tô Anh Thư một khi đã diễn là khiến cánh nhà báo bùng nổ, tiếng máy chụp ảnh không ngừng vang lên, đám người này chắc chắn là muốn ghi lại một cách chân thực nhất khoảnh khắc ngàn năm có một này.
Lưu Vũ Ninh cùng Giang Văn ở một góc không hẹn mà quay sang nhìn nhau ngao ngán lắc đầu, cơm chó ngấy như vậy mà vãn có người thích được. Sở thích của loài người bây giờ thật đáng sợ!
Dường như đã thu thập đủ tin tức để lên bìa trang nhất nên khi Chu Hứa Văn khéo léo đuổi bọn họ, đám người ấy vẫn rất vui vẻ rời đi.
- Thật làm phiền Chu tổng quá, để dịp khác chúng tôi tới tìm Tô lão gia hỏi chuyện sau.
- Ngại quá, cũng tại chúng tôi nói to mà phu nhân tỉnh giấc, mong phu nhân đừng để ý.
...
So với tin tức nhàm chán rằng tại sao biệt thư Tô gia lại cháy thì đám người trên mạng xã hội thích hóng chuyện tình hào môn hơn. Dù sao thì cuộc sống của người giàu cũng là ao ước của nhiều người nên họ càng muốn biết khi người giàu kết hôn sẽ như thế nào. Có phải là mấy chuyện tình cẩu huyết như trên phim ảnh hay truyện tiểu thuyết không.
Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, Tô Anh Thư ngại ngùng buông Chu Hứa Văn ra, vội vàng chỉnh lại tóc tai đi về phía giường bệnh của Tô Tri Huân.
Trước khi Tô Anh Thư thức dậy thì Tô Tri Huân đã tỉnh trước một lúc. Không biết là ai báo tin mà ông ta vừa tỉnh chưa bao lâu đã có một đám báo chí chạy tới phòng bệnh làm phiền, Chu Hứa Văn lúc đấy đang ở công ty họp nên không kịp phòng bị. Đến kho quay lại thì đám nhà báo đã làm ổ quanh Tô Tri Huân. Đó cũng là lý do xuất hiện khung cảnh lúc Tô Anh Thư mới thức dậy.
Tô Anh Thư bước từng bước tới trước mặt Tô Tri Huân, hai cha con họ nhìn nhau, khung cảnh ngượng ngùng vô cùng.
Bỗng Tô Tri Huân lên tiếng trước, giọng ông ta khàn khàn do di chứng hít khói trong đám cháy quá nhiều:
- Bà ấy chết là do con động tay sao?
Tô Anh Thư đơ người, nhíu mày hỏi lại:
- Bà ấy là ai?
- Đỗ Mỹ Kiều.
Nghe được tin tức này Tô Anh Thư khinh ngạc không thôi, đan xen với sự bất ngờ cô cảm thấy chu xót một cách kỳ lạ. Hai bàn tay cô nắm chặt lại thành hình nắm đấm, cô cười tự giễu nói:
- Hóa ra trong mắt cha, con là một con quỷ giết người không ghê tay?
Tô Tri Huân biết bản thân đã lỡ lời, vội vàng sửa lại:
- Không có, ta chỉ là...
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Anh Thư tức giận hét lên:
- Con không phải bà ta, dù con có độc ác đến mấy cũng không bao giờ giết người.