Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 70: Chỉ sợ không sống nổi tới năm 30 tuổi69



Trong thư phòng

Dương Chính Luân cùng Dương Chính Hàng đang ngồi trên sofa chờ kết quả. Còn về Tô Anh Thư, cô lúc này đã được đưa tới phòng nghỉ cho khách để nghỉ ngơi. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, mọi người đều không hiểu sao ông chủ với cậu chủ lại lo lắng cho một cô gái tới vậy. Nhưng họ chỉ là phận làm thuê nên cũng không dám hỏi nhiều.

- Bác cả, chuyện này chắc không liên quan tới bác đấy chứ?

Dương Chính Hàng ngẩng đầu nhìn bác anh ta, tuy rằng anh ta không tin Dương Chính Luân sẽ làm chuyện này. Tuy nhiên, Tô Anh Thư vừa bước vào thư phòng chưa bao lâu đã xảy ra chuyện khiến anh ta không thể không nghi ngờ.

Đối diện với sự chất vấn của cháu trai, Dương Chính Luân không chút biến sắc, ông ta nâng tầm mắt, đẩy gọng kính trầm giọng nói:

- Cháu nghĩ sao?

Còn có thể nghĩ gì nữa, đương nhiên là nghi ngờ rồi, nhưng lời này Dương Chính Hàng không dám nói ra, dù sao ông bác này của anh ta là kẻ nhỏ mọn, thù dai. Chọc ông không khác nào giẫm phải ổ kiến lửa.

Dương Chính Luân bị đẩy vào thế bí, đang không biết nói sao thì cửa thư phòng truyền tới tiếng "cốc, cốc, cốc,..."

Tạm gác chuyện này sang một bên, Dương Chính Luân quét mắt nhìn cháu trai ông rồi nói vọng ra cửa:

- Vào đi!

Quả nhiên, không phụ lòng Dương Chính Luân, vừa được bơm tiền một cái là Trần Triết Hạn làm việc vô cùng năng xuất, mới có hơn một tiếng trôi qua, báo cáo đã có.

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Trần Triết Hạn khi cầm theo báo cáo bước vào, Dương Chính Hàng có chút bất lực, mấy lão già này chơi với nhau được quả nhiên có lý do.

Ai cũng bất bình thương như nhau cả!

Trần Triết Hạn đi tới trước mặt ông bạn mình, vô cùng tiêu sái quăng bản báo cáo xuống, hất cằm nói:

- Thấy thế nào? Không thấy phí tiền bỏ ra đầu tư cho tôi đúng không?

Dương Chính Luân ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn ông bạn mình sau đó lạnh lùng nói:

- Vào vấn đề chính đi.

Tự nhiên bị dội một gáo nước lạnh khiến người có tính sĩ diện cao như Trần Triết Hạn xấu khổ, mặt ông ấy thoáng chốc đỏ bừng, "hừ" một tiếng nói:

- Tưởng có tiền là muốn sai bảo ai thì sai à? Dù sao tôi cũng là giáo sư nổi tiếng trong giới y học đó.

Dương Chính Luân nhìn ông ấy, bình thản nói:

- Ồ? Vậy có cần tiền nữa không?

Dương Chính Hàng ngồi bên này suýt phụt cười, quả nhiên vẫn là bác cả cao tay, Trần giáo sư tuy là ông hoàng trong giới y học nhưng vì sở thích nghiên cứu toàn thứ quái lạ của ông ấy khiến tiền bạc của bản thân luôn trong trạng thái khan hiếm. Nếu không có Dương Chính Luân rót tiền vào thì chắc trên đời này chẳng có ai chịu đầu tư cho mấy dự án trên trời ấy.

Trân Triết Hạn bị nói cho cứng họng, không thể cãi lại nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ngồi xuống bên cạnh Dương Chính Hàng, bắt đầu đầu thông báo kết quả:

- Không ngoài dự đoán, quả thực là

Angels Demons. Mặc dù liều lượng đưa vào cơ thể không quá lớn nhưng vẫn để lại di chứng.

Dương Chính Hàng nghe xong liêng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, căng thẳng hỏi:

- Tác dụng phụ gì?

- Cậu quan tâm cô nhóc này à? Tôi còn tưởng là Dương Chính Luân mới đổi gu sang mấy cô gái nhỏ.

Trần Triết Hạn vốn tưởng đây là người của Dương Chính Luân nhưng không ngờ là bông hồng trên tay Dương Chính Hàng, quả nhiên là đặc sắc.

Nếu là bình thường Dương Chính Luân sẽ chẳng để tâm mấy lời trêu chọc kiểu như vậy nhưng lần này thì khác, ông nhíu mày, hắc huyền nổi lên, giọng lạnh như băng nói:

- Trần Triết Hạn, ông nghiêm túc được chưa?

Làm gì mà cáu gắt vậy? Trêu đùa tý thôi mà, cái tên già này chẳng biết giải trí gì. Không hiểu sao ông có thể làm bạn với Dương Chính Luân mấy chục năm như vậy.

À không, có thể là vì ông bạn này nhiều tiền.

- Giáo sư Trần, rốt cuộc là tác dụng phụ gì vậy?

Dương Chính Hàng thật sự mất kiên nhẫn, anh ta không có rảnh nghe hai người này đấu khẩu.

Trần Triết Hạn cũng không đùa nữa, thở dài một tiếng rồi nghiêm túc nói:

- Ngoài triệu chứng hoang tưởng như bao người ra thì cô nhóc này còn bị suy giảm sức khỏe nghiêm trọng, Angels Demons đang ăn mòn cơ thể cô nhóc từ bên trong. Nếu cứ tiếp diễn như thế nayd thì chỉ sợ không sống nổi tới năm 30 tuổi.

Đáp án như một ngồi nổ khiến cả hai bác cháu Dương Chính Hàng đều rơi trầm tư, hai người họ không hẹn mà cùng nhìn nhau sau đó đồng thành nói:

- Còn cách nào cứu vãn không?

Mặc dù là một giáo sư y học nổi tiếng nhưng loại thuốc bệnh hoạn này, Trần Triết Hạn vẫn chưa tìm được cách giải quyết nó, ông ta chán nản lắc đầu:

- Tạm thời chưa có thuốc điều trị triết để nhưng...

Trần Triết Hạn dừng một lúc, ông quan sát hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, ánh nhìn này không khỏi khiến cho ông cảm thấy áp lực.

- Nhưng?

Dương Chính Hàng sắp bị kiểu ngập ngừng của Trần Triết Hạn chọc cho tức điên.

Từ từ được không?

Trần Triết Hạn rợn tóc gáy, ông vội vàng nói:

- Tuy không chữa dứt điểm ngay được nhưng vẫn có biện pháp khắc phục để kéo dài sự sống.

Nãy giờ Dương Chính Luân và Dương Chính Hàng chỉ đợi câu này, hai người họ không nói nhiều, rút điện thoại điện cho thư ký:

- Chuẩn bị thiết bị tiên tiến nhất cho giáo sư Trần, hỗ trợ ông ấy hết mình trong công việc nghiên cứu sắp tới, ông ấy cần gì cứ tận lực cung cấp.

Thụ sủng nhược kinh, Trần Triết Hạn tự nhiên được hưởng lợi có chút nghi ngờ cuộc sống. Miếng bánh to thế này rơi trúng đầu liệu ông ăn vào có nghẹn không nhỉ?

Thế nhưng vì niềm đam mê với y học nên suy nghĩ này nhanh chóng bị ông đá bay khỏi đầu, có tiền để nghiên cứu  mà còn chê thì chỉ có thể là kẻ ngốc.