Lúc Tô Anh Thư vừa bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, điện thoại của cô liền reo chuông, cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn tên người gọi tới, là cha chồng cô!
Bất giác Tô Anh Thư đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, dường như đang có ai theo dõi cô, nếu không cha chồng cô không thể nào canh đúng lúc cô đi ra bên ngoài rồi gọi điện được.
Tô Anh Thư nhớ đến những lời Chu Hứa Văn nói trong phòng thẩm vấn, do dự không biết nên bắt máy hay không.
- Giang Văn!
Tô Anh Thư ngẩng đầu nhìn Giang Văn, anh ta lúc này vừa xuống xe đang định mở cửa cho Tô Anh Thư ngồi vào, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng không thể trốn được nên vẫn cố nở một nụ cười nói:
- Có chuyện gì sao phu nhân?
Không vội lên tiếng, Tô Anh Thư nhìn chằm chằm Giang Văn rồi nhìn xuống dãy số đang gọi tới, cô nói:
- Tại sao chồng tôi lại không muốn tôi biết chuyện anh ấy bị bắt?
Giang Văn nghe câu hỏi xong liền muốn hóa đá, vội vàng nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.
Anh ta chỉ là trợ lý nhỏ bé thôi, làm sao biết được sếp mình đang nghĩ gì. Đừng hỏi anh ta mấy câu như vậy chứ!
Tô Anh Thư nheo mắt, vẻ mặt thể hiện rõ là cô không tin lời anh ta nói. Điều này khiến cho Giang Văn cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, chân thành nói:
- Phu nhân, tôi thật sự không nói dối cô. Cô cũng hiểu tính của Chu tổng rồi đấy, làm sao một trợ lý như tôi có thể biết được mấy chuyện như thế này.
- Tùy anh thôi.
Tô Anh Thư rốt cuộc cũng mở miệng, cô bước lướt qua Giang Văn, ngồi vào bên trong ghế sau. Tuy dáng vẻ của Giang Văn rất thành thật nhưng cô có chút không tin anh ta cho lắm, dù sao cũng đi theo Chu Hứa Văn nhiều năm, cô không tin Giang Văn không biết gì.
Trái tim bé nhỏ của Giang Văn lại một lần nữa vụn vỡ, anh ta đau lòng đóng cửa xe lại, làm việc cho vợ chồng nhà, anh ta sớm cũng chết vì đau tim.
Trên xe, Giang Văn vừa khởi động xe liền quay đầu hỏi Tô Anh Thư:
- Phu nhân, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?
- Cậu cứ đi lái vòng vòng trước đi.
Giang Văn hoang mang tột độ, ai có thể nói cho anh biết là vợ chồng nhà sếp anh đang bị làm sao không? Đúng là phong thái của người giàu, lấy xe đi vòng vòng trên đường mà không cần lo lắng về giá tiền xăng đang tăng cao.
Tô Anh Thư cúi đầu nhìn điện thoại, lại một cuộc gọi nữa, trầm ngâm một lúc sau đó quyết định bấm nghe:
- Cha, cha tìm con có chuyện gì sao ạ?
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói trầm ấm:
- Giờ con có rảnh không Anh Thư? Ta muốn nói chuyện với con một lát.
- Chuyện này...
Tô Anh Thư im lặng, Chu Hứa Văn thật sự đã đoán đúng là Chu Hạn muốn gặp cô, nhưng ông ấy tại sao lại muốn gặp cô? Rốt cuộc hai người họ đang che giấu điều gì?
Chu Hạn dường như đã biết chuyện, ông vô cùng thẳng thắn nói:
- Ta sẽ nói cho con biết chuyện mà A Văn nó đang giấu con. Cha tin là con muốn biết chuyện này.
Tô Anh Thư cười, cô xem ra còn nhiều điều chưa rõ về Chu gia, cô nói:
- Dạ được.
Cúp máy, Tô Anh Thư ngả người vào ghế, cô thật sự quá mệt mỏi với vai trò là con dâu Chu gia, dù là tình yêu hay quyền lực, vị trí này thật sự là quá sức so với cô.
Không biết là do quá mệt hay vì sao mà lúc cô tỉnh dậy xe đã đi vào khuôn viên biệt thư cổ nhà họ Chu. Hít một hơi thật sau, cô mở cửa xe đi xuống, trước khi đi vào quay đầu lại nói với Giang Văn:
- Chuyện ngày hôm nay cậu đừng nói gì với Hứa Văn, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau.
Nói xong cô bước vào bên trong, phòng khách hôm nay vắng tới lạ, không còn sự nhộn nhịp như thường ngày. Cô đang chuẩn bị đi lên lầu thì Mộc Tố Tố từ bên trong phòng bếp đi ra, thấy cô bà không có chút kinh ngạc, bà nói:
- Con về rồi à, cha con đang ở trong thư phòng đợi con đó.
- Dạ con biết rồi.
Đi lên cầu tháng, Tô Anh Thư không kìm được mà quay đầu lại nhìn bóng lưng của Mộc Tố Tố bước vào nhà bếp. Mộc Tố Tố vui vẻ thường ngày bây giờ lại có chút u buồn, có lẽ chuyện Chu Hứa Văn bị bắt đã ảnh hưởng nhiều tới bà. Dù sao bà cũng là một người mẹ, một người mẹ vô cùng thương con, cô đã từng chứng kiến không ít lần Mộc Tố Tố bảo vệ Chu Hứa Văn trước mặt Chu Hạn.
Quả thực, cô rất ngưỡng mộ Chu Hứa Văn bởi vì anh ta có một người mẹ vô cùng thương yêu anh ta.
Đứng trước cửa thư phòng, Tô Anh Thư do dự một hồi, những lời Chu Hứa Văn nói lúc ở trong phòng thẩm vấn vẫn văng vẳng bên tai cô, cô thở dài, trong lòng thầm xin lỗi Chu Hứa Văn vì đã không nghe lời anh. Lấy hết can đảm tích góp hơn hai chục năm qua, cô đẩy cửa đi vào:
- Cha, con tới rồi.
Lúc này, Chu Hạn đang ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ có một đêm thôi mà nhìn ông như già đi chục tuổi, cô cẩn thận đóng cửa lại sau đó đi gần về phía bàn làm việc.
Chu Hạn đặt cây bút trên tay xuống, ông nói:
- Chắc hẳn con cũng gặp A Văn rồi. Ta biết nó không muốn con gặp ta lúc này nhưng con yên tâm, nếu nó có nổi giận, ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Chu Hạn cho người theo dõi bên ngoài đồn cảnh sát, cô cũng không quá ngạc nhiên bởi vì dù sao người bị bắt cũng là người thừa kế duy nhất của Chu gia, cô vô cùng bình tĩnh nói:
- Chuyện này con hiểu, con sẽ nói chuyện với chồng con sau.
Chu Hạn nhìn cô, ông thở dài sau đó nói:
- Vậy ta cũng không dài dòng nữa, ta muốn gặp con bởi vì con là người duy nhất có thể cứu được Hứa Văn.
Tô Anh Thư kinh ngạc, không dám tin vào tai mình, cô hỏi lại:
- Con?!
- Đúng vậy, chỉ có con.
Chu Hạn khẳng định vô cùng chắc nịnh, ông nói tiếp:
- Bởi vì chỉ có con mới có thể tới tìm ông ngoại của A Văn, nhờ ông ấy cứu thằng bé.
- Cha có nhầm gì không ạ? Mộc gia gia đã mất được mấy năm rồi mà?
Cô và Chu Hứa Văn còn là người túc trực bên cạnh Mộc gia gia những ngày cuối cùng, sao cô có thể nhầm được.
Nói đến đây Chu Hạn bỗng im lặng, cô từ trong ngắn kéo lấy ra một bức ảnh cũ kỹ, bức ảnh được đẩy đến trước mặt cô, cô sững sờ nhì người trong bức ảnh, kia không phải mẹ cô sao?
Vậy cặp mẹ con bên cạnh bà là ai?
Đối diện với ánh mắt ngập tràn câu hỏi của cô, Chu Hạn trầm giọng nói:
- Đây mới là mẹ ruột của A Văn.
Lần này thì Tô Anh Thư thật sự không đứng vững được nữa, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?