Bữa sáng trôi qua trong tiếng cười đùa, nói chuyện vui vẻ, Tô Anh Thư cũng hiểu rõ hơn về người đàn ông trước mắt. Anh ta tên là Dương Lam Hàng, là một người con lai, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài. Lần này trở về nước là theo di nguyện cuối cùng của cha anh ta trước khi qua đời, muốn anh ta góp sức gì đó cho quê hương.
Người ta sinh sống ở nước ngoài còn mong muốn cống hiến cho tổ quốc, ai như cô chỉ mong ngày cơm ăn đủ ba bữa, quần áo mặc cả năm không hết.
Dương Chính Hàng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô có hơi chọc cười anh ta.
- Tô tiểu thư, cô lại nghĩ linh tinh gì vậy?
Suy nghĩ vớ vẩn của mình bị vạch trần, Tô Anh Thư có hơi xấu hổ nhìn qua hướng khác.
- Cũng không có gì, chỉ thấy là cha của Dương tiên sinh rất đáng để thế hệ trẻ ngày nay của đất nước học hỏi.
- Ồ, cô cũng như vậy sao?
- Ha ha... Dương tiên sinh cứ thích nói đùa.
Nếu cô mà có nhiều tiền như bọn họ thì việc cô làm đầu tiên chính là đá đít Chu Hứa Văn đi để tận hưởng cuộc sống vương giả, chứ ai rảnh đi cống hiến cho đất nước. Thân xác của cô còn chưa lo xong, ai rảnh đâu quan tâm người khác.
- Tôi sắp ra ngoài có việc, cô có tính trở về luôn không?
Suýt quên mất mình có chồng, Tô Anh Thư lúc này mới nhớ ra bản thân đã biến mất không rõ tung tích cả một đêm, không biết dì Trần lúc này có lo lắng quá mà không nghỉ ngơi không. Còn về cái tên đã bỏ cô lại, Tô Anh Thư đoán chắc là anh chẳng nhớ tới người vợ hờ này đâu.
- À được, tôi cũng phải về nhà. Cảm ơn anh, Dương tiên sinh!
Tuy nơi đấy chỉ là ngôi nhà trên danh nghĩa của cô nhưng dì Trần còn ở đó, nếu cô không quay về sớm thì chỉ sợ bà ấy sẽ lo lắng quá mà báo cảnh sát, lúc đấy thì lớn chuyện mất.
Trên xe, cô cùng Dương Chính Hàng trò chuyện rất vui vẻ. Có thể thấy rằng mấy bài báo lá cải trên mạng rất không đáng tin, cái gì mà chủ tịch tập đoàn Sky lạnh lùng, rồi cái gì mà tư bản máu lạnh.
Đồn người ta ác cho đã, quay sang tên chồng khốn nạn Chu Hứa Văn nhà cô, tờ báo nào cũng khen là đào hoa lãng tử, người tình trong mộng của tất cả các cô gái trong nước.
Cô khinh!
Trong chăn mới biết chăn rận.
- Tô tiểu thư, cô lại ngây ngốc rồi.
Nghe thấy anh ta nhắc tới mình, Tô Anh Thư theo phản xạ quay sang nhìn thì đụng phải cặp mắt đang chăm chú quan sát cô của Dương Chính Hàng, trong một buổi sáng cô vậy mà mất mặt tới mấy lần liền trước mặt anh ta.
- Xin lỗi anh, dạo này tôi hơi mất tập trung. Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Người đàn Dương Chính Hàng này cứ như đi guốc trong bụng cô, chỉ cần cô thầm nói xấu Chu Hứa Văn là bị anh ta bắt tại trận.
Dương Chính Hàng nghe cô nói vậy liền bật cười, anh ta cười vô cùng đẹp, mặc dù không phải kiểu cười có nét đào hoa giống như Chu Hứa Văn nhưng cũng rất thu hút người nhìn. truyen bac chien
- Tô tiểu thư là một người thú vị, nếu cô không chê chúng ta có thể kết bạn.
- Được, được chứ.
Cô cầu còn không được, mấy năm nay tuy chỉ làm một phát thanh viên nho nhỏ nhưng cô vẫn âm thầm quan sát bộ máy hoạt động của nhà họ Tô. Mỗi lần ra ngoài dự tiệc với Chu Hứa Văn, cô cũng không ít lần lợi dụng tên tuổi của anh để lôi kéo thêm các mối quan hệ.
Nhiều năm bị cô lợi dụng như vậy, Chu Hứa Văn vẫn không nhận ra đơn giản bởi vì anh không thèm quan tâm tới cô, ngay cả một tin tức nhỏ cũng không muốn biết.
Thế nhưng Tô Anh Thư không biết rằng mấy tâm tư này của cô dễ dàng bị Dương Chính Hàng nhận ra. Không những vậy, ánh nhìn của anh ta với cô dường như còn ẩn chứa điều gì đó khó nói thành lời.
Nhà của cô cách căn biệt thự mà Dương Chính Hàng ở không bao xa nên rất nhanh chiếc xe ô tô màu đen đã đến nơi.
- Cảm ơn anh nhé Dương tiên sinh. Tạm biệt!
Tô Anh Thư vừa nói dứt lời đã mở cửa xe đi xuống, cô nở một nụ cười tươi, vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
- Tạm biệt!
Nhìn theo bóng lưng của Tô Anh Thư khuất dần khỏi tầm mắt, Dương Chính Hàng thu lại nụ cười trên môi, hồi phục sắc thái vốn có của mình. Anh ta nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi, tài xế cũng không dám hỏi nhiều liền khởi động xe rời đi.
Cùng lúc đó ở bên này, Tô Anh Thư đẩy cửa đi vào bên trong nhà, điều khiến cô không ngờ tới nhất là Chu Hứa Văn đang ngồi trên sofa, gương mặt hầm hầm giận dữ nhìn cô.
Nếu là bình thường Tô Anh Thư chắc chắn sẽ tới hỏi thăm anh như một người vợ hiền, nhưng sau sự kiện ngày hôm qua, bản thân cô đã không còn muốn diễn tiếp vở kịch này. Dù sao cô có cố gắng thế nào, anh cũng chẳng quan tâm thì cần gì tự hạ thấp chính mình.
Cứ như vậy, cô bỏ qua sự tồn tại của Chu Hứa Văn, không nói không rằng bước lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
Chu Hứa Văn không ngờ rằng cô vợ ngoan ngoãn thường ngày của mình lại có sự thay đổi lớn thế sau một đêm. Điều này khiến cho cơn tức giận trong anh càng lớn hơn, anh đứng dậy sải bước nhanh về phía cô.
Một bàn tay to lớn túm lấy cánh tay cô kéo lại, giọng nói mang theo sự tức giận:
- Tô Anh Thư, cô ăn gan hùm mật gấu rồi nên không xem tôi ra gì?
- Thì ra là ông xã thân yêu, hôm nay anh lại ở nhà cơ đấy.
Lần đầu tiên Tô Anh Thư dùng giọng điệu châm biếm này nói chuyện với anh khiến Chu Hứa Văn sững người, bàn tay nắm chặt cánh tay cô hơn.
- Cô bị điên rồi à, Tô Anh Thư?
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lần này Tô Anh Thư thực sự phát hỏa, cô xoay người lại, hất tay anh ra.
- Chu Hứa Văn, tôi đúng là bị điên rồi nên mới nhẫn nhịn anh lâu như vậy. Tôi bị điên rồi nên mới để anh chà đạp không khác gì một con vật.
- Tô Anh Thư...cô...
Chu Hứa Văn có chút do dự, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô bao giờ.
Tâm trạng không tốt, nhìn thế nào cũng thấy anh ngứa mắt nên Tô Anh Thư càng được đà nói tiếp.
- Sao, sao tôi nói có gì sai à? Hôm qua lúc anh vứt tôi lại không phải rất dứt khoát sao? Giờ lại ấp a ấp úng cái gì?
Cô chán ghét nhất chính là cái bộ dạng giả vờ thâm tình này của anh, chán ghét nhau thì cứ tỏ rõ ra, dù sao hiện tại ở đây cũng không có người ngoài.
- Đợi khi nào tâm trạng cô tốt hơn thì chúng ta nói chuyện.
Cuối cùng, Chu Hứa Văn cũng phải xuống nước, chuyện hôm qua là do anh sai nên hiện tại không cùng cô tranh cãi thêm.
Nhưng ai ngờ được cái máu điên của Tô Anh Thư một khi đã lên thì không ai cản được. Lần này hai người họ đổi vai, cô kéo cánh tay của anh lại. Cứ nhớ đến bức ảnh trên tờ báo kia, là cô lại muốn nói chuyện rõ ràng một phen.
- Chu Hứa Văn, anh đừng trốn tránh nữa, Hạ Tố Ninh đã mất được hai năm rồi, kẻ tông chết cô ấy đang ở trong tù kia kìa. Vợ của anh hiện tại là tôi, mong anh hãy nhớ rõ điều này.
Vừa dứt lời, mặt của Chu Hứa Văn đã sa sầm lại, anh vốn muốn tính bỏ qua cho cô nhưng không ngờ cô lại nhắc tới Hạ Tố Ninh, giới hạn mà anh không cho bất kì chạm vào.
- Cô còn nhớ mình đã có chồng? Một đêm ở ngoài đường không biết cô đã lăn lộn với bao nhiêu thằng rồi.
Thẹn quá hóa giận, đến lúc nói xong Chu Hứa Văn mới cảm thấy mình đã lỡ lời nhưng không kịp.
"Bốp!" một tiếng, bàn tay của Tô Anh Thư in dấu trên mặt anh.
- Đồ khốn, anh đừng dùng suy nghĩ bẩn thỉu của mình áp dụng lên người tôi.
- Mẹ nó!
Sinh ra đã ngậm thìa vàng, Chu Hứa Văn chưa từng bị đánh bao giờ nên có hơi kinh ngạc, trong vô thức anh dùng sức đẩy mạnh cô một cái. Chỉ là không ngờ, đến lúc hoàn hồn mọi chuyện đã đi qua xa, hai người họ cãi nhau ngay giữa cầu thang mà Tô Anh Thư vì chân bị thương nên không giữ được thăng bằng, cứ thế cả người lăn xuống dưới câu thang.
- Cẩn thận!
- Anh...
Tô Anh Thư tròn mắt nhìn anh, cô không ngờ anh lại làm như vậy. Giây phút cơ thể tàn tạ của cô tiếp đất, cô đã nhìn thấy ông nội, dường như đã rất lâu rồi cô không thấy được nụ cười ấy. Cô rất mệt, cô không muốn rời xa ông nội, cô hình như...
- Tô Anh Thư!
Loáng thoáng cô nghe thấy tiếng hét lên của Chu Hứa Văn, anh đang chạy lại phía cô, trên gương mặt vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng ấy giờ lại hiện lên lo lắng.
Anh đang lo lắng cho cô?
Nhưng cô không có sức lực nữa rồi, cô từ từ nhắm mắt lại.
- Tô Anh Thư, cô mau mở mắt ra cho tôi.
Chu Hứa Văn ôm cô vào lòng, anh cố gắng gọi nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Dì Trần đã nghe thấy cô cậu chủ cãi nhau từ lâu nhưng không dám ra ngoài, hiện tại có tiếng va đập mạnh, bà không thể nào vờ điếc nữa mà vội vã chạy từ trong bếp ra xem thì cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân bà run rẩy.
- Cô... cô... chủ.
- Dì Trần, mau gọi cấp cứu.
Chu Hứa Văn hét lên, anh dường như đang mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn xuống người phụ nữ đã rơi vào hôn mê ở trong lòng.