"Lại muốn một người phụ nữ khác bò đến trên giường của em, xoa bóp cho người đàn ông cảu em tâm của em có phải hay không lớn như vậy" Cung Âu trùng cô quát, bất mãn cực kỳ.
Ngày đầu tiên hắn về nước, khi hắn tưởng tượng hẳn là có thể trải qua thế giới lãng mạn của hai, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ biến thành tình trạng này.
ThờiTiểu Niệm nghe hắn, khẽ nói, "Chỉ là xoa bóp mà thôi."
Nghe vậy, Cung Âu lập tức từ trên giường ngồi xuống, một đôi mắt đen kịt thẳng tắp trừng mắt về phía cô, "Chỉ là xoa bóp mà thôi em không ngại"
Tiếng nói của hắn từ tính lại âm trầm.
"Không ngại." Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Thật sự không ngại" Cung Âu trừng mắt cô, không buông tha bất kỳ một biểu hiện nào trên mặt cô.
Tại sao có thể có nữ nhân không ngại điều này
Trừ phi cô đối với hắn căn bản là không quan tâm
Không thể.
Cô yêu hắn.
Cô yêu hắn không có thuốc nào cứu được, thậm chí đem hắn làm cảm hứng sáng tác, cô chỉ là đang giả bộ mà thôi, đúng, nhất định là như vậy
Thời Tiểu Niệm vẫn là như vậy nhàn nhạt biểu hiện, lắc đầu, "Thật không chú ý, anh không phải khó chịu sao, Đường Nghệ sẽ xoa bóp, để cho cô ấy làm thử đi, anh sẽ b ớt khó chịu." Advertisement
Nói xong, cô ra ngoài.
Cô muốn nỗ lực chế tạo cơ hội cho Đường Nghệ cùng Cung Âu.
Còn chưa đi ra cửa, một gối ném trúng lưng của cô.
"Cút trở lại cho tôi" Cung Âu trừng mắt cô, "Em xoa bóp cho tôi."
"Tôi không biết làm." Lúc Tiểu Niệm nói.
"Tùy tiện ấn loạn là được." Cung Âu trầm giọng nói, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt càng âm trầm, "Emkhông muốn lại muốn làm cho tôi tức chết, tôi thật muốn giết chết em."
Hắn đã nói muốn giết cô cả trăm lần, nhưng cuối cùng, cũng không bao giờ động tay động chân.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đã úp sấp trên giường, mặt gối lên trên cánh tay, sắc mặt còn có chút trắng xám.
Quên đi.
Vẫn là làm theo tuần tự, không thể để cho Cung Âu phát giác mục đích của cô. Advertisement
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm đi tới bên giường, cởi giày lên giường, ngồi quỳ chân bên cạnh hắn, bắt đầu nhấn nhấn trên lưng hắn.
Cô không biết cách xoa bóp.
Cơ hồ là ấn ấn lung tung trên lưng.
Một hồi dùng sức, một hồi lại mềm nhũn.
Cô cho rằng đè xuống một lát, Cung Âu sẽ thiếu kiên nhẫn, kết quả Cung Âu càng thỏa mãn phát ra một tiếng thở, "Ừ, ngày hôm nay cũng là em để tâm xoa bóp cùng nấu ăn."
Con mắt nào của hắn thấy cô để tâm.
Bình thường chưa từng xoa bóp sao, vậy cũng coi là thật
Thời Tiểu Niệm không nói gì lắc đầu, đè xuống một lát, Cung Âu nói, "Ngồi lên lưng tôi đè lên."
"Không muốn."
"Ngồi."
"Không muốn."
"Vậy tôi ngồi trên người em có tin hay không" nếu không phải hắn bây giờ là thật ăn no rồi, hắn nhất định càng vui đến thay cô xoa bóp.
"…"
Vô liêm sỉ
Lưu manh
Không biết xấu hổ
Thời Tiểu Niệm oán niệm, bất đắc dĩ ngồi vào trên lưng của hắn, tiếp tục thay hắn bóp vai, lưng, trên tay cố dùng sức, hận không thể đè chết hắn đại sắc lang.
"Ừ thoải mái."
Cung Âu hài lòng than thở.
"…"
Thời Tiểu Niệm cố sử dụng sức mạnh bình sinh từ hồi bú sữa mẹ đến giờ.
"Ừ, sức này vừa vặn."
Cung Âu càng hài lòng rồi.
"…"
Thời Tiểu Niệm rơi lệ, người mệt đến thở hồng hộc, thua trận.
Cung Âu cảm giác tay nhỏ mềm mại của cô ở trên lưng hắn gắng sức, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về cô ở trên chăn, hưởng thụ đến nhắm mắt lại.
Đây mới là cảm giác mà hắn muốn.
Ở nước ngoài một tuần lễ không sờ được cô, ôm không tới cô, hắn đều sắp điên rồi.
Tay nhỏ bé của cô ấn ở trên lưng hắn một hồi, một hồi nắm tay gõ, mỗi một lần cũng giống như là gõ đến bên trong trái tim của hắn, giúp hắn chống đỡ cái dạ dày đang khó chịu lúc này.
Cung Âu chính là người như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, dù cô ấy có làm gì cũng đều thấy hợp mắt, tỷ như Thời Tiểu Niệm.
Vào lúc này, đây là khoảnh kahcs tuyệt vời nhất của hắn ngày hôm nay.
Hắn nhắm hai mắt, môi mỏng làm nổi lên một vệt độ cong, gương mặt có vẻ đặc biệt anh tuấn.
Bỗng.
Âm thanh của Thời Tiểu Niệm ở trên đỉnh đầu hắn vang lên, "Cung Âu, có chuyện tôi muốn cùng anh thương lượng."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm một bên thay hắn xoa bóp, một bên cố gắng nói ra khỏi miệng, "Tôi muốn mời Đường Nghệ cùng Bob ở đây ở một thời gian ngắn, có thể không"
Nghe vậy, con mắt Cung Âu lập tức mở, che kín mù mịt, " Tiểu Sắc Lang kia không được"
Đó là con của anh.
Thời Tiểu Niệm mặt xạm lại, "thằng bé mới hơn 2 tuổi, tại sao có thể là sắc lang."
"Không được." Cung Âu kiên quyết không đồng ý.
"Nhưng tôi đã mời rồi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy cũng không được, tôi ở trên, em đang ở dưới, tôi quyết định" Cung Âu bá đạo nói.
Việc đã đến nước này, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể chơi xấu khóc lóc om sòm, "Đây là ta nhà tôi, tôi nghĩ mời ai liền mời người đó."
Tuy rằng, đối với nhà này cô chưa từng có lòng trung thành.
"Đây là phòng tôi mua cho em"
Cung Âu nhắc nhở cô, cô cho rằng bằng cô một họa sĩ truyện tranh hạng ba lại có thể mua được nàh ở Thiên chi cảng
"Ngược lại bất động sản đứng tên của tôi, vậy chính là của tôi " Thời Tiểu Niệm kiên quyết nói, tự mình nói đến độ có chút niềm tin không đủ, "Ngược lại chính là tôi, ngược lại tôi liền muốn mời họ ở đây một thời gian ngắn, ngược lại ta nói có thể là có thể, ngược lại tôi liền muốn, ngược lại tôi liền muốn"
Liên tiếp mấy cái ngược lại.
Âm thanh càng ngày càng chột dạ của cô len lỏi vào trong tai Cung Âu nhưng thành nhưng lời làm nũng mềm nhũn, ngực nhất thời bị chấn động đến mức luống cuống.
Đây tựa hồ là lần đầu tiên cô làm nũng với hắn.
Không giống với trước đây hết sức lấy lòng, tuy rằng đáng yêu, nhưng đều là cô diễn.
Lần này là chân chân chính chính làm nũng, vẫn giống như bé gái làm nũng.
Cung Âu nằm nhoài ở chỗ này, cả người đều thả lỏng, âm thanh mềm mại của cô như một luồng dòng điện điện tiến vào thân thể của hắn, khiến tất cả thần kinh của hắn đều kích thích lại tê tê lại ngứa.
"Được rồi được rồi, đáp ứng em là được."
Cung Âu giả vờ không kiên nhẫn nói, người đã bị điện chịu được không được.
Không phải là mời bạn học cũ sao, cô đã dùng giọng điệu này để thuyết phục hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự nắm cái thang đi.
"Thật sự"
Thời Tiểu Niệm cả kinh, không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng đáp ứng, không khỏi thở một hơi.
Quá tốt rồi.
Kế hoạch lại thành công một nửa.
"Tiếp tục xoa bóp." Cung Âu nói rằng.
"Nha, tốt."
Thời Tiểu Niệm ra sức thay hắn xoa bóp.
Không biết có phải do cô có thiên phú xoa bóp, Cung Âu dưới sự xoa bóp của cô chậm rãi ngủ thiếp đi, đóng lại mắt nằm nhoài ở chỗ này rơi vào ngủ sâu.
Xác định hắn ngủ, Thời Tiểu Niệm cẩn thận mà từ trên người hắn hạ xuống, xuống giường, rón rén rời phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã mặt đụng Phong Đức.
"Chỗ này tôi có mấy văn kiện chờ thiếu gia xem qua." Phong Đức dựng thẳng lên văn kiện trong tay nói rằng.
"Hắn ngủ rồi."
Thời Tiểu Niệm nói.
Phong Đức gật đầu, "Thiếu gia thời gian rồi ở nước Anh hẳn là bận bịu hỏng rồi, nghe nói đều không có một giấc ngủ ngon."
"Có đúng không"
Lời này nghe vào trong tai Thời Tiểu Niệm có chút biến đổi.
Bận bịu hỏng rồi là vội vàng gặp mặt đối tượng kết hôn sao.
Vừa nghĩ tới thời điểm bắt cô giữ máy, Cung Âu đều là giữ Microphone lại cùng hẹn hò với vị hôn thê, ý chí rời đi của Thời Tiểu Niệm càng thêm kiên định.
"Đúng vậy a, thiếu gia mệt muốn chết rồi, một tuần lễ này cũng không có một bữa ăn ngon miệng, tôi đi ra ngoài chọn món ăn lót dạ, xin mời Thời tiểu thư hầm cho thiếu gia uống đi." Phong Đức rất quan tâm thân thể Cung Âu, là vị quản gia vô cùng tẫn trách.
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Phong Đức đạt được mục đích rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, ở ngoài ban công phòng khách phát hiện bóng người Đường Nghệ, cô ta một mình đứng ở nơi đó, trên tay bưng một chén nước, mái tóc dài theo gió bay lên, ánh mặt trời rơi vào trên mặt của cô ta, đẹp đến thanh lệ cảm động, khí chất xuất trần.
Thời Tiểu Niệm hướng tới cô ta đi đến, đem cửa ban công cùng phòng khách đóng lại.