Không nghĩ tới ở đế quốc pháo đài còn có một nơi lãng mạn như vậy, cô còn tưởng rằng ánh sao nơi bìa rừng là lãng mạn nhất rồi.
Phong Đức lái xe trên cầu, chậm rãi đi đến, cây cầu gỗ thật dài lan can màu xám, gió mát thổi trên mặt hồ khiên cho tâm hồn người cảm thấy thoải mái, làm tung bay mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm.
"Tại sao không mở đèn trên cầu, người đã đi rồi à"
Thời Tiểu Niệm cảm thấy kỳ quái, không phải nói Cung Âu ở đây sao, tại sao không bật đèn.
"Có khả năng là đi rồi, Thời tiểu thư, cô có muốn trở về không" Phong Đức hỏi.
Thời Tiểu Niệm phóng tầm mắt nhìn tới, bỗng nhiên xa xa dưới ánh trăng cô trông thấy một bóng người, là Cung Âu sao
Thời Tiểu Niệm từ trên xe ngắm cảnh bước xuống, đi về phía trước, tầm nhìn không được tốt lám, cô bước sang bên cạnh lan ca cầu để có thể nhìn vào phía trong đình.
Xa xa trong đình, cô trông thấy một bóng lưng cao lớn .
Là bóng lưng của Cung Âu.
Hắn thật sự ở đó, Thời Tiểu Niệm hơi nhếch môi, đang muốn đi qua, bỗng nhiên trông thấy một cái đầu từ phía trước người Cung Âu chậm rãi nhô ra, cho dù cách xa, Thời Tiểu Niệm cũng có thể mơ hồ trông thấy đó là Mona.
Cung Âu và Mona.
Bọn họ đang khiêu vũ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nước dưới hồ bắn lên cọc gỗ, mặt của cô lập tức trắng xám. Advertisement
Khiêu vũ, bọn họ lại đang khiêu vũ.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn, chỉ thấy hai người đang thân mật ôm nhau, đại khái là Mona đi đôi giày cao gót cực cao, đầu tựa trên vai Cung Âu .
Cho dù cách xa đến mấy, Thời Tiểu Niệm cũng có thể cảm giác được Mona đang cười.
Cơ hồ Hai người bọn họ hoàn toàn dính vào cùng nhau.
Nhất thời hai chân của Thời Tiểu Niệm như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể xê dịch nổi.
Cô còn tưởng rằng mình có cơ hội phòng thủ, kết quả đã không còn cơ hội sao
Tại sao hắn có thể làm như vậy.
Bỗng nhiên, dưới ánh trăng, Mona nhìn về hướng của cô, như là nhận ra sự tồn tại của cô, nụ cười trên mặt càng sâu, tay chậm rãi leo lên lưng Cung Âu .
Mà cung Âu, không có đẩy cô ta ra.
Hai người cứ ôm nhau khiêu vũ như vậy, ôm ấp rất chặt, dưới ánh trăng động tác đó càng khiến người ta liên tưởng miên man. Advertisement
"…"
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm càng trở nên trắng xám như không còn một giọt máu, cô đột nhiên cảm thấy mình đứng ở chỗ này chính là một chuyện cười.
Cái gì mà bảo vệ tình yêu;
Cái gì mà kiên trì tình yêu.
Tất cả đều là giả dối.
Không phải hắn đã nói cho dù cô có hóa thành đống xương vụn, hắn cũng chỉ muốn một mình cô thôi sao, tại sao quay lưng lại liền ôm ấp một người phụ nữ khác.
Tại sao
Viền mắt của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên đỏ hồng, trong lòng như bị người lấy dạo xẻo từng miếng thịt một, đến nỗi máu thịt be bét, đau đến cuồng loạn.
Mà xa xa, Cung Âu còn đang ôm Mona khiêu vũ, nhảy đến quên trời quên đất như vậy.
Đã như vậy, cô còn bảo vệ cái gì, còn kiên trì cái gì
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nhìn một lúc lâu, từng bước từng bước lui về phía sau, lưng chạm vào cột gỗ suýt chút nữa rơi vào trong hồ, may mắn cô đứng vững, hồn bay phách lạc rời đi.
"Thời tiểu thư, cô trở về." Phong Đức đứng bên cạnh xe ngắm cảnh, "Đã nhìn thấy thiếu gia rồi à"
Có.
Còn nhìn thấy một hình ảnh rất đặc sắc .
"Đi thôi, chúng ta trở về."
Âm thanh của Thời Tiểu Niệm rất nhỏ, trong đôi mắt không còn chút hào quang nào.
Trở về.
Cô có thể về đi đâu đây
Thời Tiểu Niệm đang muốn lên xe, ánh mắt rơi vào túi đựng gậy đánh golf trên xe, cắn cắn môi, trong mắt xẹt qua một vệt tàn nhẫn, sau đó lấy gậy đánh golf từ trong túi đựng gậy đánh golf liền đi.
"Thời tiểu thư, cô đi đâu"
Phong Đức ngạc nhiên mà nhìn bóng lưng của cô.
Có cây gậy đánh gôn khá nặng, chừng mười mấy cân (hơn 5 kg), Thời Tiểu Niệm kéo gậy đánh golf đi trên cầu gỗ, trong đôi mắt nồng đậm sự thù hận.
Cung Âu, tại sao anh có thể đối xử như thế với tôi.
Thời Tiểu Niệm càng đi càng gần, nghe thấy âm thanh piano dễ nghe vang lên, chính là bản nhạc Nhớ mãi không quên, lại còn dùng bản nhạc chỉ thuộc về cô.
Một bản nhạc ngọt ngào như vậy, tại sao có thể dùng cho người phụ nữ kia.
Cô ta là cái quái gì
Lời thề của hắn với cô tính là cái gì
Thời Tiểu Niệm là cái quái gì, thật sự cũng chỉ là một con chó thôi sao, là đồ vật thay thế không quan trọng sao
Thời Tiểu Niệm hướng về phía bọn họ, Mona vẫn ôm lấy Cung Âu khiêu vũ, hai tay đặt ở trên lưng Cung Âu, hận không thể khảm cả người vào trong ngực của hắn, cô ta nhắm hai mắt hưởng thụ Âm nhạc.
Bỗng dưng, Mona mở mắt ra, thấy Thời Tiểu Niệm đi về bên này, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Người phụ nữ này không phải là bị kích thích sao, sao chưa đi
Lại còn quay lại
Thời Tiểu Niệm phẫn hận trừng mắt nhìn bóng người của bọn họ, sau đó giơ cây gậy đánh golf lên, hướng về phía lưng của Cung Âu đập xuống, một khắc đó, trong phút chốc nước mắt của cô chảy xuống, "Cung Âu, anh xứng đáng với tôi sao, tôi mang thai sinh con cho anh, anh lại lêu lổng bên ngoài, anh coi Thời Tiểu Niệm tôi là cái gì, tại sao anh có thể đùa bỡn với tôi như vậy, tại sao có thể"
Từng trận chua xót dâng lên trong lòng Thời Tiểu Niệm, vừa khóc vừa ném cây gậy đánh golf về người đàn ông kia, "Tôi yêu anh như vậy, tôi thấp hèn yêu anh như vậy, tại sao anhcó thể như vậy, anh có biết khi tôi và anh ở cùng nhau, tôi phải chịu bao nhiêu gánh nặng trong lòng hay không, anh cứ đối với tôi như vậy sao cung Âu, anh là kẻ vô liêm sỉ, anh không biết xấu hổ"
Cô lớn tiếng mà quát.
Đánh đến mấy lần cũng không thấy đối phương có phản ứng.
Thời Tiểu Niệm đánh cũng có chút mệt mỏi, không khỏi thả cây gậy trong tay ra nhìn tới phía trước, chỉ thấy Mona và một nam nhân xa lạ đứng chung một chỗ.
Mona kinh ngạc nhìn cô.
Nam nhân xa lạ cũng làm vẻ mặt vô tội, hai bàn tay che ở trước mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sợ sệt mà nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng nói như muỗi kêu, "Thời tiểu thư, tôi là vệ sỹ."
Hắn trêu ai ghẹo ai.
Vệ sỹ
Thời Tiểu Niệm ngây người, nước mắt ngừng rơi, ngơ ngác nhìn hắn, thân hình của hắn sao lại nhìn giống Cung Âu như vậy, nhìn bóng lưng mà không phân biệt được.
"Tại sao anh mặc quần áo của Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm nhìn y phục trên người vệ sỹ, buồn bực hỏi.
Tình huống gì thế này.
"…"
Vệ sỹ quay đầu.
Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy Mr Cung thân thể màu bạc đứng ở một góc của tiểu đình, còn đang phát bản piano bản nhạc nhớ mãi không quên.
Mà bên cạnh Mr Cung, Cung Âu dựa vào cây cột mà đứng, hai cái chân vắt chéo, dáng dấp bất kham, áo sơmi màu đen khẽ bay trong gió, hai tay đút ở trong túi quần, đường nét thâm thúy như được chạm khắc, đôi con ngươi đen thẳng nhìn vào Thời Tiểu Niệm, môi mỏng đang giương lên một nụ cười đầy hứng thú.
Tại sao hắn lại đứng ở nơi đó
"Ầm."
Cây gậy trong tay Thời Tiểu Niệm lập tức rơi xuống đất, vẻ mặt mờ mịt đứng im tại chỗ.
Hiện tại đang là tình huống gì
"…"
"…"
Tất cả mọi người lặng im.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở nơi đó, gió thổi trên mặt hồ lướt qua gương mặt cô, cô bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, lông tơ như dựng ngược lên.
"Tiểu Niệm." Mona nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, lập tức lộ ra nụ cười thân thiện, đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, đôi mắt màu nước biển cong công, "Tiểu Niệm, không phải là cô nhìn nhầm Cung tiên sinh chứ"
"Câm miệng"
Nghe vậy, Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt nham hiểm trừng mắt về phía Mona, "Các ngươi có thể đi được rồi, lập tức biến mất khỏi nơi này"
Cung Âu ngăn cô ta nói tiếp.
Mona đứng ở nơi đó, đáy mắt có sự suy tư, sau đó làm một vẻ mặt vô hại nhìn Cung Âu cười cười, "Cung tiên sinh, anh xem, chọc choh Tiểu Niệm khóc rồi kìa, Tiểu Niệm, cô đừng hiểu lầm, Cung tiên sinh chỉ muốn tạo cho cô một kinh hỉ tặng cô đôi hoa tai, chúng ta chỉ là đang diễn thử mà thôi."
"Lancaster Mona"
Sắc mặt Cung Âu lập tức trầm xuống, âm thanh như rít lên từng chữ một từ trong cổ họng, ánh mắt nham hiểm.
Người phụ nữ này cực kỳ lắm mồm.
"…"
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa sửng sốt.
"Ok, tôi không nói, vậy tôi đi trước." Mona mở miệng nói, sau đó lập tức rời đi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vè không vui.
Đáng lẽ Thời Tiểu Niệm, loại phụ nữ nhu nhu nhược nhược yếu đuối như cô ta nhìn thấy cô và Cung Âu ở cùng nhau không phải nên khóc lóc chạy đi sao, sau đó hiền khích với Cung Âu càng tăng mới phải chứ.
Kết quả, cô ta lại kéo cây gậy đánh golf tới đây, thực sự là hành động không ai ngờ tới.
Đúng là người bình dân luôn làm những chuyện không ai ngờ tới.
Bất quá bây giờ cũng tốt, kinh hỉ một khi đã nói toạc ra thì làm gì còn vui với chẳng mừng, cô cảm thấy thật là vui.
Đêm, càng ngày càng tối.
Trên cầu gỗ và ngoài đình cũng không bật đèn, chỉ có ánh trăng sáng tỏ, trên mặt hồ hiện ra sóng nước lấp loáng.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đứng ở hai bên trái phải của đình, gió bên hồ không ngừng lướt qua người của hai người, đem mái tóc dài cuả Thời Tiểu Niệm tung bay, thổi qua khuôn mặt của Cung Âu.
Cung Âu giơ tay của mình lên, cuốn lấy sợi tóc, quấn quanh ngón tay mình, quấn đến bên gò má của cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt liếc nhìn hắn.
Cung Âu cũng nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười.
Thời Tiểu Niệm bị nhìn chăm chú có chút lúng túng, để hắn tùy ý quấn lấy tóc của cô.