Nghe được âm thanh cửa đóng lại, Mộ Thiên Sơ đứng thẳng người liếc nhìn một cái, sau đó đi vào trong phòng tắm xả nước nóng, giặt ướt khăn mặt, vắt khô, trên ngón tay còn lưu lại nhiệt độ của nước nóng.
Mộ Thiên Sơ trở lại bên giường, bàn tay thon dài cầm theo khăn mặt, sau đó hắn lau mặt giúp Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, ưm một tiếng, thân thể khẽ động nghiêng người nằm trên giường, mặt hướng về phía Mộ Thiên Sơ mà ngủ, trong miệng vẫn không ngừng nỉ non, "Tại sao không đến, em đã chờ anh."
"…"
Tay cầm khăn mặt của Mộ Thiên Sơ cứng ở giữa không trung, đôi mắt buồn bã nhìn cô, tiếng nói trầm thấp, "Em đang ở đây chờ ai"
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó nửa ngày không nói gì.
Mộ Thiên Sơ chờ hồi lâu cũng không được bất kỳ đáp án, hắn cầm khăn mặt tiếp tục lau sạch mặt cô, bỗng nhiên, đôi môi trắng nhạt của Thời Tiểu Niệm giật giật, nỉ non ra một cái tên, "Cung Âu."
Không còn gì khác.
Mộ Thiên Sơ khom lưng đứng bên giường của cô, quần đã ướt một mảng lớn, nghe vậy, ngón tay dùng sức mà nắm chặt khăn mặt.
Càng nắm càng dùng sức.
Một bên khác, trong phòng bệnh cuả bệnh viện.
Cung Âu ngồi ở trên giường bệnh, tay cầm một chiếc gương nhìn về phía lỗ tai của mình, trong gương là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn bên phía tai phải có mọt vết sẹo lớn.
"Thiếu gia, cậu nên ăn một chút gì đi."
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, trên tay đang bưng một khay đồ ăn. Advertisement
"Không ăn." Cung Âu lạnh lùng thốt ra, chỉ chăm chăm nghiên cứu lỗ tai của mình.
"Thiếu gia, đây là thức ăn mà Mona tiểu thư vừa trở về tự mình làm."
"Vậy tôi lại càng không ăn, ai biết được là cô ta có hạ độc hay không "
"…"
Phong Đức lặng yên.
Mona mang tính khí của tiểu thư gia đình Quý tộc, nhưng lại hãm sâu vào tình yêu với thiếu gia, sau khi bị ngược đãi cả về thân thể lẫn tinh thần vẫn đồng ý đính hôn mà không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, người như vậy làm sao có thể hạ độc thiếu gia.
Cung Âu ném gương qua một bên, ngồi tựa ở đầu giường, cái trán vẫn còn đang được quấn bằng một vòng băng gạc, đôi mắt đen nhìn cảnh đêm bên ngoài ngoài cửa sổ, không vui nói, "Sao thời gian lại trôi chậm như vậy, phiền chết đi được."
"Ạch, thiếu gia nghỉ sớm một chút, thời gian sẽ trôi nhanh thôi."
Phong Đức đứng ở một bên cung kính mà nói. Advertisement
"Thật không"
Cung Âu lạnh lùng nhìn ông một chút, lập tức quyết đoán nằm xuống giường, kéo chăn trùm lên người, nhắm mắt lại ngủ, trước mắt có một chút màu xanh nhàn nhạt.
Sau khi Thời Tiểu Niệm rời đi, chất lượng giấc ngủ của hắn luôn luôn không tốt.
Phong Đức thấy thế lặng yên không một tiếng động lui ra, đang muốn đưa tay tắt đèn, Cung Âu đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm về phía trước, khiến cho Phong Đức không khỏi kinh ngạc.
"Thiếu gia, làm sao vậy"
Phong Đức nghi hoặc mà hỏi.
"Mí mắt của tôi nhảy một cái." Vẻ mặt Cung Âu ngưng trọng, sắc mặt lạnh lùng.
"…"
Cho nên
"Phong Đức."
"Thiếu gia xin phân phó."
“ Ông hãy phái người nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm cho tôi, cô ấy không ở bên cạnh tôi, tôi không yên tâm." Cung Âu ngồi ở trên giường, âm thanh lạnh lẽo, nói xong liền nằm xuống giường, nhìn chằm chằm vào đầu giường vài giây, sau đó nhắm mắt lại.
Mí mắt nhảy thì có quan hệ gì tới Thời Tiểu thư
"Tôi biết rồi, thiếu gia." Phong Đức rón rén mà tiến lên, đắp lại chăn tử tế cho Cung Âu.
Nhìn bộ dáng này của Cung Âu, Phong Đức không khỏi than nhẹ một tiếng.
Sớm biết đã có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
Cho tới bây giờ, tuyên thệ cũng đã tuyên thệ, hai nhà cũng đã bắt đầu liên minh hợp tác nhiều hạng mục, lúc này mới bắt đầu hối hận, đây không phải muốn hoàn toàn đối nghịch với Cung giavà gia tộc Lancaster sao.
Ai.
Cũng không biết thiếu gia nghĩ như thế nào, cứ luôn tự làm theo ý mình, dẫu cho trời sập xuống cũng không thèm quan tâm, chỉ cần mình nghĩ cái gì thì làm cái đó.
Cách yêu đó khiến cho người phụ nữ của hắn mệt mỏi, Thời tiểu thư mệt mỏi, Mona tiểu thư cũng mệt mỏi.
Phong Đức giúp Cung Âu đắp kín chăn, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Rạng sáng, Thời Tiểu Niệm tỉnh lại từ trong men say, đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng.
Say rượu quả nhiên rất khó chịu.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng mở mắt ra, vừa đi đến phòng khách đã thấy Từ Băng Tâm ngồi ở trên ghế salông, trang phục tao nhã, trên gương mặt dịu dàng lại lộ ra vẻ nghiêm khắc hiếm thấy, đôi mắt có chút tức giận mà nhìn cô.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm cảm thấy hồi hộp, tầm mắt rơi vào miếng nệm lót được đặt ở giữa phòng khách, cô chậm chạp đi tới, hướng về phía Từ Băng Tâm cúi thấp đầu, "Mẹ."
"Quỳ xuống."
Từ Băng Tâm quát lên, khuôn mặt nghiêm khắc.
"…"
Thời Tiểu Niệm không dám chống đối, hai chân uốn cong, quỳ xuống đệm.
"Tiểu Niệm, sau khi con sinh con, thân thể cũng bị ảnh hưởng rất nhiều mà trở nên hư nhược, điều này hẳn con phải biết rõ chứ, vậy mà con còn dám chạy đi uống rượu, con không muốn sống nữa hả?" Từ Băng Tâm vừa đau lòng lại vừa tức giận nói.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, "Con xin lỗi mẹ."
"Nói xin lỗi vô dụng, con hãy quỳ ở đây một tiếng cho ta, để cho đầu óc con tỉnh táo hẳn đi." Từ Băng Tâm nghĩ thầm nhưng lại không đành lòng, khẽ đổi giọng, "Quỳ nửa giờ cho đầu óc tỉnh táo lại đi."
"…"
Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt.
Từ Băng Tâm không đành lòng nhìn cô chịu khổ, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi qua người cô nghĩ nghĩ gì đó lại nói rằng, "Đúng rồi, Tiểu Niệm, mẹ muốn nói với con một lần, đừng phụ lòng của Thiên Sơ, thằng bé là người đàn ông mà con có thể phó thác cả đời, mẹ không nhìn lầm người đâu."
Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại chuyện tối hôm qua, ký ức có chút mờ nhạt, từng mảng ký ức vụn vỡ: nào là cô và Hạ Vũ đang uống rượu, cô uống rất nhiều, rồi Thiên Sơ tới đón cô.
" Thiên Sơ đâu rồi mẹ"
Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó hỏi.
"Về Italy rồi." Từ Băng Tâm đứng trước mặt cô nói, "Thằng bé muốn đến nhìn con một chút, thừa dịp được nghỉ ngơi một chút liền bay về đây gặp con, kết quả vừa tới đã nhìn thấy con uống đến say mèm, hắn tự mình chăm sóc con cả một đêm, ngay cả thời gian chợp mắt một chút cũng đều không có, bây giờ đã bay về Italy rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Từ Băng Tâm.
Đi rồi.
Mộ Thiên Sơ bay về nước chỉ để nhìn cô một chút
"Thằng bé Thiên Sơ là người ôn nhu, thành thục; lại rất bao dung với con, hắn chăm sóc con cả đêm, sáng sớm đã phải lục đục đi rồi mà còn mang vẻ mặt mệt mỏi buồn ngủ nữa chứ, ta nhìn mà còn thấy đau lòng thay cho hắn." Từ Băng Tâm nhìn cô, tận tình khuyên nhủ, "Không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được như vậy, con cũng đừng bỏ lỡ."
"…"
Thời Tiểu Niệm buông mắt xuống, trầm mặc.
"Con thử nhìn lại mình đi, mỗi lần nói với con về chuyện của Thiên Sơ con lại như vậy, lẽ nào ta lại hại con. Hảo hảo quỳ gối ở chỗ này để cho đầu óc tỉnh táo lại đi, không quỳ tròn mười năm phút đồng hồ thì không được phép đứng lên." Từ Băng Tâm nghiêm nghị nói, sau đó quay người rời đi.
Đã biến thành 15 phút rồi.
Thời Tiểu Niệm quỳ gối trong phòng khách, cúi thấp đầu, hai mắt âm u.
Cô đương nhiên biết Từ Băng Tâm là muốn tốt cho cô, cô cũng biết rất khó để có thể tìm được người thứ hai giống như Mộ Thiên Sơ, đối với cô tốt như vậy.
Thế nhưng tình cảm của cô với Mộ Thiên Sơ bây giờ không phải là loại tình cảm kia, nếu để cho cha mẹ biết, bây giờ cô còn đang do dự có nên hợp lại với Cung Âu hay không, thì họ sẽ rất thất vọng với cô đi.
Đi qua vực thẳm hay lại tiếp tục nhảy vào một lần nữa?
Thời Tiểu Niệm không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nghĩ đến Cung Âu, trong lòng cô lại bắt đầu đau đớn, càng đau càng mê man, càng đau càng khiếp đảm, cố gắng ngụy trang thành vẻ kiên cường thì lại sụp đổ trong vô hình.
Hai ngày sau.
Hạ Vũ mang tin tức đến cho Thời Tiểu Niệm, sau khi họp với ban biên tập, Hạ Vũ quyết định vẫn phát hành ‘Hải Thượng Tháp’.
Hạ Vũ nói, đây là tác phẩm của Lúc Nào Cũng Niệm Niệm của hiện tại, nên để cho những fan hâm mộ biết, nếu như mọi người không thể tiếp thu, vậy thì cũng không thể được coi là fan trung thành được.
Tiếp thu.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, đến cô cũng không thể nhanh chóng tiếp thu được mình của hiện tại.
Ròng rã hai ngày, cô đều vùi mình vào trong mâu thuẫn.
Nên nối lại với Cung Âu à
Hắn không hề từ bỏ cô, chỉ vì chuyện của Tịch Ngọc nên trong thời gian ngắn hắn chưa thể tiếp thu được cô, một phần cũng vì nghĩ đến sự an toàn của cô nữa, còn nữa, hắn đã hối hận rồi, hắn muốn trở về để đoạt lại tất cả mọi thứ, ngay trong khoảng khắc tai nạn xe hắn đã liều mình bảo vệ che chở cho cô.
Giải trừ hiểu lầm.
Nhưng cô cũng có lý do để cự tuyệt, cô đã từng hy vọng xa vời là Cung Âu có thể quay đầu lại như vậy, thế nhưng bây giờ cô lại đang do dự, vừa nghĩ tới việc nối lại quan hệ lại trở nên sợ sệt.
"Con đang nghĩ gì thế Tiểu Niệm, Tiểu Niệm."
Từ Băng Tâm gọi to lên để ThờiTiểu Niệm phục hồi lại tinh thần.
Thời Tiểu Niệm đứng trước gương to, mặc trang phục được thiết kế tinh xảo, tóc được làm khá đơn giản, trên người không đeo bất kỳ đồ trang sức nào.
Cô quay đầu nhìn về phía Từ Băng Tâm đang mang ánh mắt lo lắng, cười nói, "Con xin lỗi, mẹ vừa nói cái gì vậy"
"Con thay đồ ra ngoài à"
Từ Băng tâm hỏi.
"Vâng ạ, một người bạn của con đang nằm viện, con đi thăm một chút." Thời Tiểu Niệm đáp lại, "Mẹ, con đi trước."
"Ta thấy tinh thần của con không tốt lắm, để tài xế đưa con đi. Không thích cũng phải để tài xế đưa đi." trong lòng Từ Băng Tâm biết Thời Tiểu Niệm không thích người khác đi theo bên cạnh, cô thích sự tự do.
Thời Tiểu Niệm không cưỡng lại được mẹ mình, liền gật đầu rời đi.
Sau khi lên xe ngồi, điện thoại di động của của cô vang lên rất nhiều lần, tất cả đều là tin nhắn của Cung Âu
Lúc cô xem lại thì có một tin nhắn của Mộ Thiên Sơ kẹt giữa đống tin nhắn đó.