Rõ ràng mới vừa trong phòng sắc mặt đối với cô còn kém như vậy, nhưng lại còn chuẩn bị cho cô những thứ này.
Rất nhanh, phía trên thang lầu màu trắng, hoa phủ kín trên đất, cổng hình vòm cung cây mây và giây leo màu xanh lá cây hạ xuống, giữa bàn rượu cũng lần lượt xuất hiện toàn bộ tin tức hình ảnh của cô và Cung Âu.
Trên người "Bọn họ" mặc đều là quần áo hôm nay bọn họ thay.
Có thể thấy Cung Âu vì buổi lễ đính hôn này mà đã trù tính bao nhiêu, mà cô hôm nay mới biết cô muốn đính hôn.
Toàn bộ tiệc rượu sang trọng lãng mạn, khắp nơi tràn đầy bóng dáng của cô và Cung Âu, bọn họ nhẹ nhàng khiêu vũ theo tiếng nhạc, mỗi một ngóc ngách đều lưu lại bóng người bọn họ, toàn bộ tin tức hình ảnh thậm chí tỉ mỉ đến biểu cảm gương mặt, hai người thâm đưa mắt nhìn nhau, kĩ thuật nhảy điêu luyện.
"Ô mẹ ơi, tôi nổi hết da gà lên rồi, có cần phải lãng mạn như vậy không."
Hạ Vũ đứng ở nơi đó nhìn một màn cảm động này, kích động đẩy vai Lý ca, "Chồng, anh nhìn xem, anh là đàn ông, Cung tiên sinh cũng là đàn ông, anh nhìn xem người ta chơi thế nào lãng mạn! Lần trước anh cho em bất ngờ trong sinh nhật là mua một lò vi sóng! Một lò vi sóng lớn màu đỏ a!"
"..."
Lý ca ngồi ở chỗ đó bị Hạ Vũ lắc ngã trái ngã phải, mặt sinh đầy không thể yêu, khóc không ra nước mắt.
Tại sao anh phải tới tham gia buổi lễ đính hôn công nghệ cao này chứ, anh hối hận.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nhìn mỗi một chỗ phát ra toàn bộ tin tức hình ảnh, theo tiếng nhạc êm tai kia, cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều.
Cô nhớ tới lúc ở hành lang, hắn kéo cô từ mảnh vụn đầy đất ra ngoài; cô nhớ tới lúc cô ôm thân thể tan nát của Mr Cung, hắn ôm cô đi; cô nhớ tới lúc hắn công khai bọn họ yêu nhau với toàn thế giới; cô muốn hắn làm cơm xào trứng cho cô, cơm xào trứng khét thơm...
Suy nghĩ một chút, nước mắt Thời Tiểu Niệm không cách nào kìm chế chảy xuống.
Bọn họ lại đi tới bước đính hôn này, lại thật đính hôn. Advertisement
Tiếng nhạc dừng lại, Mr Cung buông đàn violon trong tay xuống, đi từng bước từng bước tới trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Một ánh đèn chiếu vào người Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đã lệ rơi đầy mặt, Hạ Vũ không ngừng bận rộn cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
"Chủ nhân, chúc ngài đính hôn vui vẻ."
Mr Cung từ từ cúi người ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, làm ra một động tác xin mời, đưa tay mình ra.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, giao tay mình cho Mr Cung, chiếc nhẫn hình trái tim trên ngón áp út sáng lấp lánh.
Mr Cung nâng tay cô dẫn cô đi về phía Cung Âu, từng bước một đi lên thang lầu, Thời Tiểu Niệm giẫm trên thang lầu, ngước mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu từ trước dương cầm đứng lên, đứng ở nơi đó, đôi tròng mắt đen nhìn cô thật sâu, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ cô từng bước từng bước đến gần hắn.
Thời Tiểu Niệm dưới sự dẫn dắt của Mr Cung đi tới trước mặt Cung Âu, hai người đứng trước dương cầm, mắt cô đã hoàn toàn đỏ, không giống cô dâu. Advertisement
Cung Âu đứng ở nơi đó, đôi đồng tử đen ngưng mắt nhìn cô, giơ mic trong tay lên nói, giọng nói hấp dẫn có thể chết người, "Anh đã từng nghe một câu nói, nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng về. Tịch Tiểu Niệm, từ hôm nay trở đi, chúng ta mới bắt đầu; từ hôm nay trở đi, anh chỉ làm người đàn ông của em; từ hôm nay trở đi, hy vọng em chỉ làm người phụ nữ của anh. Nếu em nguyện ý, cho anh một chút thanh âm, cho anh một chút tiếng vọng về."
Nhân viên ở Manga Cách Uy phần lớn là các cô gái trẻ tuổi, nghe vậy, mỗi người đều không nhịn được kích động rít lên.
Hạ Vũ cũng kích động, kích động đến hốc mắt đỏ lên, càng dùng sức đẩy chồng mình.
Mặt Lý ca càng sinh không thể yêu.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, nhìn Cung Âu như vậy, mỗi một chữ của hắn vang vọng trong cô.
Cung Âu đứng trước mặt cô, đưa mic cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm tiếp mic, muốn nói, nhưng phát hiện cổ họng mình nghẹn tắc, miệng cũng không nói ra lời.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng sâu, mơ hồ có chút không vui.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm dứt khoát đặt mic lên dương cầm, trực tiếp nhào vào ngực Cung Âu, vững vàng ôm lấy hắn.
Cô không có lý do gì nữa trừ nũng nịu.
Ở chung một chỗ đi, bất kể tương lai còn có bao nhiêu cửa ải khó phải vượt qua, dù sao cũng sẽ không hỏng bét hơn, liền ở chung một chỗ đi.
Cung Âu bị cô đụng hơi lui về sau một bước, ánh mắt lướt qua vẻ bất mãn, hồi lâu sau mới đưa tay ra kéo thân thể mảnh khảnh của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng trên người cô.
"wow! Nhớ mãi không quên! Nhớ mãi không quên!"
Hạ Vũ cùng các đồng nghiệp nữ kích động lớn tiếng hô lên, những vị khách khác cũng bị lây theo, rối rít vỗ tay.
Buổi lễ đính hôn cũng không tệ, cũng không phải tệ hại như vậy.
...
Trong khách sạn Thiên Hoa, Mona ngồi trên giường trong phòng, trên người vẫn là váy cưới tử đằng hoa cúp ngực, trên cổ đeo dây chuyền kim cương cực kỳ chói mắt.
Cô ta ngồi lẳng lặng, bên ngoài truyền tới giọng nói tức giận của mấy trưởng bối.
"Đây là coi thường Lancaster chúng ta! Mấy trăm năm nay, gia tộc chúng ta có lúc nào bị mất mặt như này không?"
"Mấy người các ngươi xuất hiện trước truyền thông nhiều hơn một chút, sau này nói tới Cung Âu liền biểu đạt bất mãn, có nghe hay không?"
"Cung gia và Cung Âu phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
"Người đều cũng đến Trung quốc rồi!"
"Đều tại Mona, lần đầu tiên lúc gặp mặt Cung Âu ấn tượng không phải rất tốt, nó còn phải chạy đến Trung Quốc, nói cái gì tự do yêu đương, kết quả kéo cả gia tộc chúng ta xuống nước."
Bọn họ đang tức giận, đang gầm thét, Mona ngồi ở trong phòng.
Lặng yên ngồi, nghe thanh âm bên ngoài truyền tới.
Trên khuông mặt đẹp bất phàm của cô chưa khô nước mắt, một tay dùng sức nắm váy cưới trên người.
"Vậy áo cưới phải làm thế nào?" Có thanh âm của nữ hầu từ bên ngoài truyền tới, bị người gầm lên, "Làm cái gì mà làm, ném! Phải cho Cung Âu một chút sắc mặt, người này cũng quá kiêu ngạo rồi!"
"Ông có thể cho sắc mặt gì, ban đầu hắn quyết định tổ chức đính hôn ở S thị, tôi đã cảm thấy kì quái, đúng như dự đoán. Đây là S thị, Cung Âu ở chỗ này có bao nhiêu năm căn cơ, ông có bao nhiêu?"
"Hay là ông muốn ám sát? Đến lúc đó Lancaster chúng ta lại bị chỉ trích."
"Thoái hôn ngay trước mọi người, thật đúng là cao chiêu."
Mona từ từ đi tới cửa, ngước mắt nhìn nữ hầu bên ngoài, mỗi người bọn họ đẩy một manơcanh mặc váy cưới, Mona nhàn nhạt mở miệng, "Đem áo cưới vào đây."
" Dạ, tiểu thư."
Nữ hầu đẩy manơcanh vào phòng.
Nghe được thanh âm, người tụ tập trong phòng khách đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Mona, trong mắt có đồng tình, có khinh bỉ, có cả chán ghét.
Đa số đều cảm thấy bị cô liên lụy.
Chờ nữ hầu đi ra ngoài, Mona có chút dùng sức đóng cửa phòng, khóa lại, cắt đứt những ánh mắt kia, cô ta dựa lưng vào cửa, ngước mắt nhìn cả phòng.
Mặc dù là phòng khách sạn, nhưng bởi vì Bắc Bộ loan không cần cô sắp xếp nhiều, cho nên cô ở nơi này phí tâm bố trí một chút, muốn sau này có thể cùng Cung Âu tới đây, cho hắn một bất ngờ.
Trên tường treo ảnh cưới của cô và Cung Âu, là lưng đấu lưng.
Giường là do cô sai người thiết kế theo mẫu mới nhất, phía trên in hau mẫu tự ON.
Cô cho rằng N là chữ ‘na’ trong tên cô, nhưng không phải, thì ra là chữ ‘niệm’ trong Thời Tiểu Niệm.
Mona đi từng bước một về phía trước, nâng làn váy dài đi tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, cô thấy đây không phải mình, mà là một người bị thoái hôn ngay trước mọi người, bị mọi người cười nhạo.
Cô đưa tay từ từ tháo vương miện trên đầu xuống, giống như tháo xuống một thân kiêu ngạo của cô.
Mái tóc dài màu vàng xoã xuống, Mona tháo đôi bông tai đá quý xuống, bắt lại dây chuyền kim cương, tháo từng món đồ trang sức châu báu trên người xuống.
Cô mở ngăn kéo ra, cầm một cây kéo lên, từ từ đi tới từng chiếc váy cưới xinh đẹp, liền cắt xuống.
Váy cưới lông chim bay lượn trên không trung.
Mấy chiếc váy cưới từ từ bị cắt thành vô số mảnh vụn rơi đầy đất, giống như tôn nghiêm cô, tình yêu của cô bị đạp đầy đất, dù có gom góp lại cũng không ra dáng vẻ ban đầu.
Váy cưới đều bị cô cắt sạch.
Không còn gì có thể cắt.
Mona nhìn váy cưới trên người mình, cô cởi giày cao gót ra, đang muốn cởi váy cưới, nhưng chân đạp phải váy cưới, cả người té ngã xuống.
" Ầm."
Một tiếng nặng nề.
Mona cả người té lăn trên đất, lông chim màu trắng bay lên, cô ngã vào giữa đống mảnh vụn áo cưới bừa bãi, chật vật không chịu nổi, mái tóc dài màu vàng tán lạc trong đống bừa bộn, dáng vẻ chán nản.
Thì ra mang giày cao gót thật dễ dàng ngã xuống.
Cô té xuống đất, muốn đứng lên làm thế nào cũng không đứng nổi, cô quay đầu, đôi mắt màu lam nhìn về phía giường, mẫu tự O và N điên cuồng phóng vào mắt cô.
Cô không chịu nổi đau đớn.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Cô nắm chặt váy cưới trên người.
Cung Âu, Thời Tiểu Niệm.
Tại sao các ngươi có thể đối với tôi như vậy?
Cô thống khổ kêu thành tiếng, thanh âm bể tan tành cực kỳ khàn, một tiếng một tiếng vang lên trong buổi đêm yên tĩnh.
...
Buổi tối chín giờ, lễ đính hôn kết thúc, các khách mời trở về, không đi về cũng là về phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi chơi.
"Đi thong thả. "
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa tiễn vị khách cuối cùng, chân đi giày cao gót mệt mỏi không chịu được, hôm nay, cô thật sự trở thành nhân vật chính không biết cốt truyện, bận rộn đến trời đất u ám.
"Hô."
Đưa mắt nhìn vị khách cuối cùng rời đi, Thời Tiểu Niệm không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa cổ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Thật mệt mỏi.
"Đính hôn với anh em cảm thấy khó như vậy?" Thanh âm u lãnh không vui vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh lại, trợn mắt nhìn cô, mặt đầy không vui, giống như cô thiếu nợ hắn một món khổng lồ vậy.
Mới vừa rồi còn cho cô bất ngờ lãng mạn, làm cho dáng vẻ thâm tình, bây giờ, mặt lại thúi trở về.
Ai nói phụ nữ mới giỏi thay đổi.
"Em không cảm thấy khó."
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ cổ nói, cởi giày cao gót ra cầm trên tay.
Cô quả thực không chịu nổi đi bằng giày cao gót nữa, cảm giác đôi chân như bị phế vậy.
"Làm sao, em không thích đôi giày này? Đây là anh tự mình chọn!" Cung Âu trợn mắt nhìn giầy trên tay cô, sắc mặt càng khó coi.