Thực sự là hiếm thấy, bốn năm không gặp, lại dùng thủ đoạn này.
"Cung tiên sinh còn đang chờ cô cùng đi ăn tối." Tài xế mỉm cười nói.
"Bữa tối? Bây giờ anh ấy còn chưa ăn tối?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
"Đúng thế."
Tài xế gật đầu.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, tiến lên ngồi vào xe, lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông này thiệt là, thân thể của mình cũng không quản, nửa đêm còn chưa ăn tối, còn muốn mạng không?
Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm hỏi tài xế rất nhiều chuyện, đều liên quan đến Cung Âu, nhưng tài xế chỉ lập lờ, hoặc là trực tiếp nói không rõ, không biết.
Cô không thể hỏi ra tin tức trọng yếu gì.
Tài xế lái xe đến trước một khách sạn.
Khách sạn?
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, bước xuống, tài xế đưa cho cô một tấm thẻ mở cửa phòng.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm cầm thẻ phòng đi vào khách sạn, trong khách sạn lớn, trước sảnh chính là một bảo tiêu mặc tây trang màu đen. Advertisement
Cô đi vào, được bảo tiêu dẫn đường, mở thang máy cho cô, nhấn nút thang máy, hộ tống cô đến trước cửa một căn phòng đang đóng chặt.
Thời Tiểu Niệm lấy tấm thẻ mở cửa ra, ánh sáng mập mờ, mặt đất sạch sẽ, cô đi vào đóng cửa lại.
Đây là một phòng tổng thống.
Đi vào chính là phòng tiếp khách, không có một bóng người.
"Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, không có ai đáp lại cô, cô đi vào, đẩy một cánh cửa ra, đó là phòng ăn.
Ánh sáng vàng lộ ra mùi vị ám muội.
Trên bàn ăn trải khăn trải bàn, mặt trên để giá cắm nến, cây nến hình xoắn ốc sáng ánh lửa, bộ đồ ăn được xếp cẩn thận, tỉ mỉ.
Thời Tiểu Niệm đi về phía bàn ăn, nhìn phía trên giá cắm nến, trong đĩa có bò beefsteak, không có dấu hiệu nào mà không nói cho cô biết, hắn đã trở về.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến tin nhắn kia của Mona. Advertisement
Mona nói đúng, tin tức này nói ra từ trong miệng Mona, cô xác thực không thoải mái như vậy.
Nhưng dù thế nào, hắn đã trở về, không phải sao?
Hoa hồng của Cung Âu cũng tặng cô rồi, không phải sao?
"Đến rồi sao?"
Giọng nói từ tính, gợi cảm vang lên sau lưng cô.
Thân thể Thời Tiểu Niệm không khỏi chấn động, giọng nói này quá lâu cô chưa nghe thấy rồi.
Cô xoay người, Cung Âu đang đi về phía cô, trên tay cầm một tập văn kiên, trên người mặc áo sơ mi, ca-ra-vat được thắt ngay ngắn, thu hồi tầm mắt từ trên văn kiện nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy không đáy, dường như nuốt chửng mọi ngôi sao đã tắt.
"....."
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra.
Bốn năm rồi.
Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng một khắc này, cô lại không biết nên nói gì.
"Đừng đứng đấy, ngồi xuống ăn cơm." Cung Âu nhìn cô một cái, nói, đưa tay khép tập văn kiện lại để ở một bên, hướng cô đi tới.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng của hắn, hắn hình như gầy đi, lại giống như không gầy.
Bốn năm, có chuyện cô không thể không thừa nhận, hình ảnh của hắn trong trí nhớ của cô dường như trở nên mơ hồ.
Hẳn là gầy đi.
Bọn họ xa cách bốn năm, hắn làm sao có thể không gầy đây ?
"Đừng nhúc nhích."
Thời Tiểu Niệm rốt cục lên tiếng.
"..."
Cung Âu ổn định bước chân, bên trong con ngươi đen có một tia nghi hoặc.
Thời Tiểu Niệm hướng hắn chạy tới, liều lĩnh nhào vào trong ngực hắn, giang hai tay vững vàng ôm lấy hắn, kề sát mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim chân thật nhất.
Cung Âu bị cô nhào đến, lui về sau một bước, thấp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, khóe môi cong lên, "Vừa gặp mặt đã nhào vào ôm, bốn năm không gặp, Thời Tiểu Niệm, em đã học được cách trêu chọc đàn ông ?"
"...."
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lông mày cau lại.
"Khen em đấy." Cung Âu cười nhẹ, cầm tay cô từ trên eo mình kéo đến trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cô.
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc mà nhìn động tác của hắn.
"Làm sao vậy?"
Cung Âu hỏi.
"Hình như đây là lần đầu tiên anh đối với em khách sáo như vậy." Thời Tiểu Niệm nói.
Thay da đổi thịt, trước đây hắn luôn ra lệnh cho cô, chỉ huy cô, cô muốn xem xem cái dáng vẻ đạo mạo này của hắn có thể duy trì bao lâu.
"Vậy em muốn anh đẩy cái ghế lại chỗ cũ?" Cung Âu nhíu mày, đưa tay muốn đẩy ghế về.
"Không muốn."
Thời Tiểu Niệm vội vã ngăn cản hắn, ngồi lên.
Thấy thế, nụ cười khóe môi Cung Âu càng sâu thêm, cầm chai rượu đỏ lên, rót cho cô một ly, sau đó ngồi vào đối diện cô, ưu nhã giơ ly lên, "Mừng chúng ta gặp lại."
"Chúc mừng."
Thời Tiểu Niệm bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng thưởng thức một hơi, liền mở miệng muốn hỏi hắn, Cung Âu ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm cô nói, "Sao em mặc áo khoác dày như vậy?"
Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn áo lông vũ màu xanh da trời dày đặc trên người mình, ánh mắt hơi tối lại.
Từ lền tuyệt thực nhiều ngày đó, cơ thể cô liền trở nên rất sợ lạnh, người khác mặc áo gió thì cô phải mặc áo khoác dày, người khác mặc áo khoác, cô đã mặc áo lông rồi.
“Anh tăng nhiệt độ điều hoà cao hơn một chút, em cởi áo khoác ra, ăn cơm như vậy không thoải mái."
Cung Âu đứng lên, cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa.
"Ách, được."
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút đáp, đưa tay kéo khoá xuống, cởi áo lông ra, ném tới trên ghế.
Cung Âu điều chỉnh nhiệt độ, vừa quay đầu lại liền thấy bên trong Thời Tiểu Niệm còn ăn mặc áo lông, xem độ dày không chỉ có một cái, không khỏi nói, "Em sợ lạnh như vậy sao ?"
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, "Đúng vậy, em bây giờ rất sợ lạnh."
"Thật sao ?"
Cung Âu đi tới, tự nhiên nắm chặt tay cô.
Thời Tiểu Niệm run lên.
"Sao tay em lạnh như băng vậy ?" Cung Âu cau mày nói, đẩy ly rượu lên trước mặt cô, "Uống rượu, cơ thể sẽ ấm lên."
"Được."
Thời Tiểu Niệm cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Cung Âu ngồi trở lại đối diện cô, cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt bò beefsteak.
"Bốn năm nay anh đã đi đâu ? Chịu khổ sao ? Có phải bị Mona bắt đi không ?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu ngước mắt, ánh mắt cách ánh nến rơi vào trên mặt cô, tiếng nói trầm thấp, "Lúc ăn cơm anh không muốn nói chuyện, hôm nay anh rất bận, bữa tối còn chưa ăn."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút không vui, "Anh như vậy là ngược đãi dạ dày của mình, dù bận rộn thế nào đi nữa cũng phải ăn cơm ba bữa đúng giờ."
"Biết rồi."
Cung Âu nói, cúi đầu bỏ một miếng bò beefsteak vào môi mỏng.
Thời Tiểu Niệm không hỏi hắn tiếp, cũng không muốn quấy rầy hắn dùng bữa.
Sau bữa tối, Thời Tiểu Niệm thu dọn bát đĩa tiến vào nhà bếp, vòi nước ào ào ào chảy xuống, cô cầm một chiếc đĩa màu trắng trong tay, đặt dưới vòi nước, đôi mắt sáng ngời, lông mi nhuộm một vệt ánh sáng.
"Em rửa làm gì, sẽ có người của khách sạn tới xử lý."
Cung Âu đi tới nói.
"Chỉ có mấy cái đĩa, rửa nhanh thôi."
Thời Tiểu Niệm nói.
Một đôi tay ấm áp đột nhiên từ sau ôm eo cô.
Cung Âu từ sau ôm lấy cô, lồng ngực dính sát vào cô.
"Choang."
Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, cái đĩa từ trong tay rơi xuống, một âm thanh giòn nhẹ vang lên, cái đĩa chia làm hai.
Cung Âu cười một tiếng, cúi đầu tới gần mặt cô, thổi qua lỗ tai cô, hơi thở phả vào gò má của cô, "Cho dù em không muốn rửa, nhưng chiếc đĩa này là tác phẩm của một đại sư bậc nhất trong nước, trị giá mười vạn."
"Cái gì ?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, hắn đặt tác phẩm đắt tiền lên bàn làm đồ đựng thức ăn.
"Nói, bồi thường anh thế nào đây?"
Cung Âu hỏi, thanh âm gợi cảm, môi mỏng khẽ cong, hướng về lỗ tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cả người Thời Tiểu Niệm nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, Cung Âu xoay thân thể của cô qua, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.
Lông mi của cô khẽ động, ngước mắt nhìn về phía hắn.
Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ hắn có bao nhiêu chiếc lông mi.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được hô hấp của mình trở nên quái dị, chợt gấp gáp, chợt ngắn.
"Cung Âu, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."
Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm có chút tiêu điều.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, cười đến ám muội, "Anh còn chưa làm gì em, giọng này của em làm sao nghe như đang rên rỉ vậy ?"