Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn lại mình, tuy rằng trên váy dài dính vài vệt thuốc màu, nhưng rõ ràng là hàng xa xỉ nên vẫn không hề nhếch nhác.
"Bởi vì hắn cho rằng ba năm trước ta đã lén lút sinh ra đứa con của hắn"
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, cô không có nói dối, chuyện này đối với cô chính là một hồi hoang đường.
"Hắn cho rằng cậu là người đã sinh con cho hắn, nên mới đối tốt với cậu như vậy"Đường Nghệ kinh ngạc mà nhìn cô.
"Đại khái là vậy."
Thời Tiểu Niệm nói.
Chuyện đến nước này, cô cũng không biết Cung Âu đối với cô tốt như vậy rốt cuộc là bắt nguồn từ cái gì.
Rõ ràng vừa bắt đầu là muốn đứa con, sau đó buộc cô ký hiệp ước, đến bây giờ, không có đứa bé lại bắt cô sinh cho hắn một đứa.
Cô hoàn toàn không hiểu Cung Âu đang suy nghĩ gì.
"Hóa ra là như vậy a." Đường Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay xoắn lấy một sợi tóc dài như đang suy tư điều gì.
"Ừ."
Hai người đi tới cửa tiệm rượu, Đường Nghệ đi đến cửa chính quán rượu, mỉm cười với cô, "Tiểu Niệm, vậy mình đi trước, cậu đi ăn đi, liên lạc sau."
"Được, hẹn gặp lại."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, hướng về phòng ăn đi đến, sau lưng truyền đến giọng nói nghi ngờ của người phục vụ, "Ồ, Đường tiểu thư đi nhanh như vậy, không đi lên à" Advertisement
"Không cần không cần."
Đường Nghệ có chút vội vàng nói, sau đó vội vã đi ra khỏi quán rượu.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nhìn bóng vội vội vàng vàng rời đi của Đường Nghệ, tâm trạng có chút kỳ quái, con mắt chuyển động, không có suy nghĩ nhiều, cô hướng phòng ăn đi đến.
Trong phòng ăn được trang trí tinh xảo, mấy người khách đang lục tục rời đi.
Thời Tiểu Niệm bị một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng ngăn lại, người phục vụ hướng cô nho nhã lễ độ nói, "Tiểu thư, phòng ăn này đã được đặt, xin mời chọn phòng khác."
Phòng đã được đặt.
Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một âm thanh bá đạo truyền đến, "Cô ấy là người của tôi"
Bản tính hung hăng đã ngấm vào xương của hắn.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai, Thời Tiểu Niệm đi đến nhìn, quả nhiên thấy Cung Âu đang ngồi trong phòng ăn ở chỗ gần cửa sổ, hai tay thon dài chống đỡ trên đầu gối, con ngươi đen nhìn về phía hắn, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt của hắn, làm nổi bật nét anh tuấn bất phàm của hắn càng thêm mê hoặc lòng người.
"Hóa ra là bạn gái Cung tiên sinh, tiểu thư, mời tới bên này." Advertisement
Nghe vậy, người phục vụ lập tức nghiêng người để cô đi vào.
Thời Tiểu Niệm đi vào, ngồi xuống đối diện Cung Âu, có chút bất đắc dĩ nói, "Không cần bao toàn bộ phòng ăn đi"
Đi ngang qua ăn cơm rau dưa thôi mà.
"Hẹn hò càng ít người làm phiền càng tốt." Cung Âu nói, tự có lí lẽ riêng của mình.
"Nhưng là mọi người còn đang ăn." Thời Tiểu Niệm nhìn mấy bàn ăn bên cạnh, trên bàn có vài món tráng miệng, cà phê cũng chưa động tới.
"Tôi có tiền, tôi thích thế"
Một câu nói của Cung Âu một đem tất cả lời nói của cô nuốt vào trong bụng.
ok, hắn có tiền, hắn thích thế
Thời Tiểu Niệm không nói nữa, ngồi ở bên cửa sổ lẳng lặng mà cùng đợi đồ ăn, Cung Âu nắm lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, đưa ngón tay mềm mại của cô tùy ý nặn ra đủ loại hình dáng.
Thời Tiểu Niệm rất muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt.
Cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, tùy tiện hắn chơi đùa, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trên tay em thiếu thứ gì."
Cung Âu bỗng nhiên nói.
"Không có a." Thời Tiểu Niệm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mất tập trung nói.
"Tôi nói thiếu là thiếu." Cung Âu liếc nhìn cô một cái, một tay nắm chặt tay cô, một tay đút vào trong túi.
Ngoài cửa sổ, một chiếc Lamborghini hồng nhạt đang đậu trước cửa, đặc biệt đáng chú ý, Thời Tiểu Niệm không khỏi mở to hai mắt, bỗng nhiên thấy được một bóng người quen thuộc hướng Lamborghini đi đến.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, mở to mắt.
Là Thời Địch.
Thời Địch ăn mặc cực kì kín đáo, quần dài, áo gió, đội mũ, đeo một chiếc kính lớn đẹp đẽ tinh xảo. Cô đi tới trước xe nhìn chung quanh một chút, sau đó ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.
Thời Địch tại sao lại ở chỗ này.
Nơi này là một thị trấn nhỏ xa xôi, Thời Địch là một ngôi sao lớn, làm sao lại đến đây một mình, cũng không thấy Mộ Thiên Sơ đi cùng.
Kỳ quái.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, trong đầu có chút gì thoảng qua, rồi lại nói không được.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được trên ngón tay có chút mát lạnh, cô thu tầm mắt lại, thấy trên ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn kim cương, kim cương được cắt thành hình trái tim hoàn mỹ, dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường, phát ra hào quang óng ánh.
Kim cương hình trái tim.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy chiếc nhẫn đẹp như vậy, cô ngẩng mặt lên ngạc nhiên mà nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu nắm ngón tay của cô, đắc ý nhíu mày, "Cho phép em cảm động đến rơi nước mắt, miễn là không ảnh hưởng tôi ăn cơm là được."
Phụ nữ được tặng lim cương đều sẽ cảm động không chịu được.
"Đây là"
"Tặng em." Con ngươi đen của Cung Âu chậm rãi quan sát vẻ mặt của cô.
"Tại sao tặng tôi nhẫn" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, trên mặt không hề có chút cảm động.
Phản ứng của Thời Tiểu Niệm khác hẳn với dự đoán của Cung Âu.
"Em hỏi tôi tại tặng em nhẫn" Cung Âu không vui nhìn chằm chằm cô, "Tôi có tiền, tôi thích thế"
Cô hỏi hắn tại sao tặng nhẫn.
Cô không phải là phụ nữ sao.
Thời Tiểu Niệm tâm tư phức tạp nhìn ngón áp út lóng lánh ánh sáng, cô sẽ không khờ đến mức không biết ý nghĩa của chiếc nhẫn, cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn lạnh lẽo, thấp giọng nói, "Chiếc nhẫn này quá quý trọng."
"Đương nhiên là quý trọng, đây là dùng công nghệ độc nhất vô nhị trên thế giới để cắt kim cương thành hình trái tim."
Cô cho rằng công nghệ vớ vẩn nào cũng có thể cắt ra được hình trái tim hoàn mỹ đến thế sao.
"Vậy tôi không dám nhận."
Thời Tiểu Niệm nghe vậy tháo nhẫn xuống, tay lập tức bị Cung Âu đè lại.
Cung Âu ánh mắt lùng nghiêm nghị nhìn cô, sắc mặt tái xanh, dùng sức mà đè lại tay cô, cơ hồ là cắn răng nói, "Thời Tiểu Niệm, hôm nay tôi đã rất nhịn em, em một bên cười, một bên giữ khoảng cách với tôi, tôi nhịn, em ngồi ở trong phòng ăn với tôi mà liên tục nhìn chằm chằm ra bên ngoài tôi cũng nhịn, em còn muốn như thế nào nữa"
Đối với cô, hắn đã kìm nén tính khí quá nhiều.
Cô còn muốn khiêu chiến giới hạn cuối cùng hắn.
"Những cái khác tôi có thể nhận nhưng chiếc nhẫn này thì tôi không thể nhận" Thời Tiểu Niệm kiên trì nói, muốn rút tay lại nhưng không được.
"Em có ý gì" Cung Âu mạnh mẽ nhìn cô.
"Chiếc nhẫn là minh chứng cho tình yêu, anh xem chiếc nhẫn này được cắt hoàn mỹ như thế, không bằng đưa cho vợ tương lai của anh đi, tôi hay vẽ vời mang theo không thuận tiện." Thời Tiểu Niệm nỗ lực tìm lý do, nỗ lực thuyết phục Cung Âu lấy xuống chiếc nhẫn này.
Chiếc nhẫn là quá thân mật chứng minh.
Cô không muốn nhận.
Lại nói, cô hiện tại đã được nuôi không, không thể lại nhận nhiều hơn những món đồ xa xỉ.
""
Cung Âu trầm mặc trừng mắt nhìn cô.
"Còn có a, chiếc nhẫn này đối với tôi mà nói có chút lớn." Thời Tiểu Niệm liều mạng tìm lý do.
""
Cung Âu sắc mặt trầm xuống một tấc.
"Ngón tay của tôi hơi nhỏ, đeo nhẫn nhất định sẽ rơi mất, làm sao bây giờ a, mắc như vậy"
"Ngươi nói xong không có" Cung Âu lạnh lùng cắt ngang lời của cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, sắc mặt của hắn đã khó coi đến cực điểm.
Cô trầm mặc.
Cung Âu xiết chặt tay cô, nhìn chằm chằm mặt cô, lạnh lùng nghiêm nghị, từng chữ từng chữ từ giữa răng phun ra, "Nói trắng ra là, em chính là không muốn đeo chiếc nhẫn tôi tặng, tìm nhiều cớ như vậy làm cái gì"
"Tôi"
"Được, không đeo"
Cung Âu bỗng dưng đứng lên, ngón tay thon dài từ trên ngón áp út của cô tháo nhẫn ra, giơ chân lên một cước đạp đổ bàn.
"Ầm"
Nổ vang.
Chiếc bàn ngã ngửa trên mặt đất, cốc thủy tinh rớt xuống, nước bắn tung toé.
Thứ nước trong suốt chảy xuôi trên đất, chảy đến bên chân Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía Cung Âu, hắn tức giận nhìn cô, đôi tay thon dài dùng sức xiết chặt chiếc nhẫn.
Thời Tiểu Niệm đứng thẳng người, có chút không biết làm sao mà nhìn hắn, chỉ là không muốn đeo nhẫn thôi, quan trọng như vậy sao.
"Cung tiên sinh"
Mấy người phục vụ đi tới, trên tay mỗi người bưng một món ăn, thấy cảnh này tất cả đều bị doạ đến ngây người.
Cung Âu ánh mắt âm trầm quét qua bọn họ một chút, đột nhiên cầm một khay bạc trên tay người phục vụ ném về phía cửa kính
"Ầm"
Tiếng cửa kính vỡ nát vang lên.
""
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn, hắn là dùng bao nhiêu sức mạnh mạnh mới có thể đập nát cửa kính.
Cung Âu nâng tay lên, đem chiếc nhẫn kim cương mạnh mẽ ném ra ngoài.
Mấy người phục vụ thấy thế đều kinh ngạc thốt lên lên thành tiếng, nhìn một vệt ánh sáng óng ánh bay ra ngoài theo đường cong parabol.
"Hiện tại em hài lòng rồi chứ"
Cung Âu tức giận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
""
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc há mồm, nói không ra lời.Hắn lại đem nhẫn ném.