Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 106: Buổi tiệc chia tay buồn bã



Dù sao đã hứa với anh là sẽ về đó rồi cũng không thể không sắp xếp mọi chuyện nào là việc học nào là công việc, còn cả người quen của cô ở đây, ngôi nhà cô đang thuê nữa. Lúc mới thuê chị Nia có nói nếu muốn chuyển đi phải nói trước cho chị để chị còn kiếm người thuê lại, giờ gấp gáp như vậy liệu có trả được không nhỉ? Làm như vậy Ái thấy có lỗi lắm, đành sớm ngày nào hay ngày đó vậy.

Mộng Ái định sẽ đến trường để nộp hồ sơ xin chuyển trường trước, sau đó sẽ đến nhà chị Nia thông báo cho chị ấy. Hôm qua anh có nói với cô chuyện trường học cứ để anh lo cô chỉ cần đến nộp hồ sơ xin chuyển là được, không biết Tề Dụ Minh cho cô học ở đâu nhỉ? Cô cảm thấy tò mò vô cùng.

Nghĩ là làm sáng sớm đi học cô liền đến phòng hiệu trưởng nộp hồ sơ, hiệu trưởng có hỏi cô vì sao lại quyết định chuyển đi đột ngột như vậy. Không phải khoe khoang nhưng cô cũng là một sinh viên xuất sắc nha, có những lần cô được giáo viên cho thử vai trò nhạc công trong ban nhạc của trường trong những hôm lễ. Vì thế việc cô đi nhà trường có ý định không chấp nhận, nhưng không chấp nhận được sao, có thể họ cũng nghe ngóng được phía sau cô có người chóng lưng nên chỉ đành kí đồng ý.

Mộng Ái vẫn chưa dám nói việc này cho hai người bạn của mình biết, họ biết rồi chắc buồn lắm... Từ hôm cô sang đây đến khi học ở trường chỉ có hai người họ chịu nói chuyện với cô có lẽ cô nên nói cho Clara và Claire biết... Nộp hồ sơ xong cô Ái lủi thủi bước vào phòng học, Clara và Claire thấy cô liền kêu lại trông họ vui như vậy cô có chút không nỡ. Ái đến cạnh ngồi xuống ghế kế họ, thấy sắc mặt cô không tốt Claire hỏi thăm.

"Cậu không sao chứ? Thấy không khoẻ ở đâu sao?" Claire nắm lấy tay Ái cảm nhận được tay cô lạnh ngắt Claire càng lo hơn.



Ái ỉu xìu lắc đầu ánh mắt buồn bã cố gắng nói với họ những chuyện cô đã định.

"Mình có chuyện này muốn nói với hai cậu... chuyện là mình sắp phải về bên kia rồi, mình chỉ mới quyết định hôm trước thôi. Tối mai mình định làm một buổi tiệc chia tay nho nhỏ, hai cậu đến cùng với mình nha." Chưa kịp để hai người phản ứng Ái liền cắn răng cấm túi mà chạy khỏi phòng học, cô chỉ không muốn họ thấy cô khóc thôi. Cô biết chỉ là về đó có thể gặp lại nhưng cô vẫn thấy buồn lắm...

Cô buồn bã lang thang đi về nhà, đứng trước nhà chị Nia cô đứng cả buổi vẫn không có can đảm vào trong nhà. Cô định quay đi nhưng rồi bị chị Nia trông thấy gọi lại.

"Em có chuyện gì tìm chị sao?" Cô định đi đổ rác vừa bước ra thấy Ái đã đứng đó.

"Em sắp về rồi...em sẽ trả nhà lại...em em sẽ tổ chức buổi tiệc chia tay vào tối mai. Hôm đó chị đến chơi với em nha." Như lúc nãy cô không để Nia kịp phản ứng lại chạy biến cái vèo.

Còn hai người nữa là Henry và chị Nicoletta cô đã nhắn tin cho họ rồi, quả thực nhắn tin dễ nói chuyện hơn nhiều. Cả ngày hôm đó Tề Dụ Minh thấy cô buồn bã cảm giác rất đau lòng, có lẽ nên để cô ở lại thì hơn anh ngoài khuyên nhủ cô ra chẳng thể làm được gì cho cô đỡ buồn hơn.

Sáng sớm hôm sau cô liền đi siêu thị sớm để mua thức ăn chuẩn bị cho tối hôm nay, có cả Tề Dụ Minh đi cùng cô nữa. Suốt cả buổi mua sắm cô cũng không nói không rằng tiếng nào thỉnh thoảng lại nhờ anh lấy đồ dùm mà thôi, điều này càng khiến anh lo hơn. Đi lòng vòng một hồi cô lại đứng trước một cửa hàng đồ handmade, mọi thứ thu hút sự chú ý của cô. Cô không kìm lòng được mà bước vào trong đó anh cũng đi theo, dạo một vòng cô dừng lại quay đầu lại hỏi anh.



"Tề Dụ Minh anh thấy mấy con búp bê đan bằng len này có đẹp không? Em định mua tặng cho mọi người mỗi người một con, anh thấy thế nào?" Cô cười vui vẻ hỏi anh, cứ như sự buồn bã đã tan biến hết sạch. Thấy cô chịu nói chuyện bình thường trở lại anh thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

"Ừ trong nó rất đẹp, con này trong nó i hệt em. Rất đáng yêu." Anh chỉ tay vào một con khác rồi nói nó giống cô, làm cô phút chốc phồng má hết lên như một con sốc đang giấu thức ăn trong miệng.

Người đàn ông bật cười hai mắt và cả môi đều công hết lên, gương mặt lạnh băng nay đã giản ra.

Cô không thèm nói đến anh lựa vài con xinh xắn đi thanh toán, đến quầy thanh toán nhân viên cứ nhìn anh chằm chằm làm cô còn tức hơn...không đúng phải là ghen. Cô khoác lấy cánh tay anh nhẽo miệng cười với nhân viên nhõng nhẽo kêu anh tính tiền, anh cũng hết nói nỗi cô rồi...

Về đến nhà họ bắt tay vào nấu ăn, đâu đó mất cả buổi chiều đến 6 giờ mọi người đều đến đủ. Đồ ăn được dọn ra bàn trang trí trong cực kì ngon miệng, nhưng chẳng ai đọng đũa. Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ, được một lúc cô đứng bật dậy.

"Mọi người cũng biết chuyện em sắp quay về bên kia, bên phía trường học công việc em đã sắp xếp xong rồi...chỉ có mọi người là khiến em không nỡ đi nhất, tuy biết hôm nay chia tay sẽ gặp lại nhưng mà em buồn lắm..." Nói đến đây cô không kìm nỗi nước mắt từ hôm qua đến giờ, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi lại rớt xuống bàn ăn. Ái cố nén đi nước mắt đưa tay lau bớt đi xụt xịt mũi rồi cố nói tiếp.

"Chuyện này khá gấp nên em không có gì để cho mọi người giữ làm kỉ niệm chỉ có mấy con búp bê đan bằng len này mong mọi người giữ kỉ nó nha." Cô đưa tay lấy cái túi bên trong lấy ra mấy con búp bê đưa cho từng người một. Trong nhóm người ở đây, chị Nia là người đầu tiên cô quen biết tiếp đó là Claire và Clara, rồi đến lúc đi làm thêm là Henry. Cuối cùng là chị Nicoletta họ đã giúp đỡ cô rất nhiều hầu như là mọi chuyện luôn nên cô mến mọi người lắm.



Thấy cô buồn chị Nia là người đầu tiên mở lời vui vẻ mà nói.

"Con bé ngốc này, hôm nay chia tay hôm sau gặp có gì phải khóc đúng không. Mau mọi người mau ăn đi đồ ăn mà chồng sắp cưới của Ái làm sắp nguội hết rồi." Làm dịu không khí là thế cô còn cố tình chọc ghẹo Ái trước mặt mọi người.

Mọi người ai nấy đều ồ hết lên làm cô tự đỏ mặt do khóc trở đỏ do ngại. Mọi người ăn uống vui vẻ rồi ai cũng về nhà nấy, cho đến lúc này cô đã vơi bớt nổi buồn phần nào. Trong bếp cô đáng rửa bát từ phía sau Tề Dụ Minh ôm lấy eo cô.

Hắn thủ thỉ bên tai. "Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi tôi nghe. Không cần phải nhịn đâu."

Cô đã cố dấu đi rồi nhưng rồi bị anh nhận ra cô không rửa nữa buông hết mấy cái chén trên tay xuông, khoá vòi nước lại. Cuối gầm mặt xoay người đáp lại cái ôm của người đàn ông, bật khóc oà lên như một đứa trẻ. Không ai biết lúc cô mới sáng đây một phần vì chưa quen một phần là do quá nhớ mọi người, mà ngày nào đến lúc có một mình là cô cũng khóc nất lên hết. Nói cô mít ướt cũng được nhõng nhẽo với anh cũng chẳng sao, nhưng giờ phút này việc khóc đối với cô làm bản thân thật dễ chịu.