Mộng Ái mơ hồ tỉnh dậy, đã quá trưa rồi, bên cạnh cùng không còn vòng tay ấm áp của Tề Dụ Minh nữa, để ý lên bàn thì hắn có viết giấy note nhỏ, đại khái căn dặn là cô có đi đâu thì người của hắn sẽ phụ trách đưa đón, tuyệt đối không được tự ý...!Nữ nhân đọc thêm vài dòng nữa rồi vò nát tờ giấy lại, thả vào cốc nước lọc bên cạnh rồi nằm nghiêng người hướng ra cửa sổ ngắm nhìn ánh sáng đang hắt vào.
Nhớ lại cảnh tượng hãi hùng đêm hôm qua cô không khỏi toát mồ hôi với sức lực vô biên của người đàn ông, hành hạ cô thành ra mức này. Ngay cả dậy cùng dậy không nổi rồi, đúng là đáng hận mà. Cô cứ thế mà lười biếng không muốn dậy mà nằm ườn đến tận xế chiều nói đúng hơn là ngủ một giấc đến chiều, ánh nắng bên ngoài đã trở thành ánh chiều tà.
Cô yếu ớt tỉnh dậy lần nữa trên chiếc giường rộng, một mình không ai khác chỉ có mỗi mình cô. Chán chường cố lê thân thể mệt mỏi để ngồi dậy, lại là chiếc gương đáng ghét đó nó lần nữa phản chiếu hình ảnh của cô tối hôm qua và lúc này. Lúc này tuy đã không còn như hôm qua nhưng những vết tích mà anh để lại không thể nào khỏi trong một vài hôm được, cổ ngực vai cánh tay eo đùi chân khắp mọi nơi đều có vết tích xấu xí đó. Cô nhìn đến hình xăm thì nhớ lại những tháng ngày lúc trước vô lo vô nghĩ cô vẫn còn mẹ còn có bạn bè và cả Tề Dụ Minh mọi thứ tuyệt biết bao, cho đến chiều ngày mưa hôm đó nó cướp sạch tất cả mọi thứ với cô.
Lê thân thể rã rời xuống giường, đôi chân mảnh khảnh không ngừng run lên. Cảm giác đau bên dưới không còn quá nhiều chỉ là chân cô không có sức, yếu ớt mà bước vào phòng tắm trong khi tay vẫn còn đang cố giữ lấy chiếc eo muốn gãy đến nơi. Tắm rửa xong xuôi cũng tới giờ người đàn ông trở về, cô ngồi trên chiếc ghế bên ngoài ban công nhìn ánh chiều tà đang dần tối dần rồi tắt hẳn, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể bé nhỏ. Cứ mỗi lần như thế này chỉ mong mẹ có thể ôm mình vào lòng, phía sau cũng dần truyền đến luồng khí ấm. Hơi thở có chút nóng thở phì phò vào cái tai nhỏ khiến nó mẫn cảm mà đỏ lên.
"Sao không vào trong, ở ngoài này lạnh lắm. Không tốt cho em..anh bế em vào trong." Anh nhẹ từ phía sau ôm lấy cô, lần nào cũng thế cứ mỗi lần cô trở nên yếu lòng khi nhớ đến mẹ. Anh lại xuất hiện động viên cô một cách thầm lặng, liệu người này có thể ở cạnh cô suốt đời chứ.
Ái không khước từ đưa tay vòng quanh cô anh, anh cũng bế cô vào trong đặt nhẹ cô lên giường. Đưa mắt nhìn cô gái trước mắt mình, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau anh lại hỏi cô:
"Anh đưa em đến chơi với mẹ anh...bà ấy nhớ mèo con nhà em rồi." Hắn có chút đâm chiêu khi nói ra điều này như sợ cô không đồng ý.
Cô không nói cụp mắt xuống hàng mi run lên vì điều gì đó, một lúc im lặng cô nở nụ cười trả lời Tề Dụ Minh.
"Được chứ em... cũng nhớ bác ấy."Nụ cười vô cùng tươi tắn, cô không ngờ cũng còn có người nhớ đến cô. Mẹ anh lần đầu tiên gặp cô không hề gây khó dễ mà còn rất dịu dàng với cô như là...một người mẹ đối với cô con gái nhỏ vậy nên là cô cũng muốn gặp bà.
"Ừ." Anh bước đến xoa đầu cô yêu chiều cô gái nhỏ này đến vô cùng.
Bà Lý Nhã nghe người làm nói con trai thứ vừa về liền cũng chẳng có nhã hứng ra gặp mặt, cái thằng đó còn dám dác mặt về đây. Bà đã rất ưng ý Sở Mộng Ái rồi mà anh lại làm con gái người ta chạy mất, có gan thì đi kiếm cô về rồi đưa đến đây cho bà chứ đừng đến đây tay không như thế.
Nhưng câu sau của người làm làm bà cuốn quít lên.
"Bà chủ cậu chủ về còn có cả Sở tiểu thư về cùng nữa."
"Cô nói thật không, con dâu của tôi thật sự tới rồi. A há! Mau đi đón con dâu của tôi, mau mau còn thằng nhãi kia kệ nó đi." Bà sốt xắn đang đọc sách trong phòng liền nghe có cô đến không màn gì mà chạy nhanh khỏi phòng, sự thay đổi thái độ khi nghe Tề Dụ Minh về một mình và Tề Dụ Minh về cùng Sở Mộng Ái nó khác xa luôn. Làm cô người làm đến báo tin cũng phải giật mình, không khỏi bật cười.
Bà vừa đến cửa đã thấy Ái bước vào nhà cùng Tề Dụ Minh. Bà mặt kệ con trai, đi đến chỗ Ái kéo cô sang bên mình rồi đi vào nhà. Ánh mắt ghét bỏ chuyển sang cho con trai khiến anh cũng phải bất lực.
Trên suốt quãng đường vào phòng của bà, bà không ngừng luyên thuyên trách mắng cậu còn trai nói anh đủ thứ luôn, làm cô không nhìn được cười.
"Bác đừng nói anh ấy như thế, là con tự ý đi thôi không phải do anh ấy đâu." Cô binh dựt Tề Dụ Minh làm Tề phu nhân vô cùng yên tâm cho con trai mình sau này có người chăm sóc rồi, mới nói xấu nó có vài câu mà con bé này đã bênh râm rấp rồi.
"Bác xem con như con gái vậy, đương nhiên phải la nó rồi. Nếu không phải do nó thì con cũng đâu cần chịu khổ suốt 1 năm như vậy, à quên nữa con ăn tối chưa chưa ăn thì xuống dưới ta kêu người chuẩn bị cho con? Sống một mình ở nước ngoài cực lắm ta phải tẩm bổ cho con mới được." Bà định kéo cô ngược xuống phòng ăn nhưng bị cô giữ lại.
"Bác vừa nói xem con...như con gái sao?" Hốc mắt cô phút chốc đỏ lên, nước mắt rơm rớm sắp sửa rơi xuống.
Bà Lý Nhã sực nhớ ra là Ái đã không còn ba mẹ, bà quá đổi thương cô gái này.
"Ừ ta xem con như một thành viên trong gia đình vậy, nếu con muốn...con có thể gọi ta một tiếng mẹ...xem ta như mẹ của con." Cô xoa đầu cô gái nhỏ, thấy cô không người thân thích bên cạnh khó khắn mà sống, bà cảm thấy nếu có thể sẽ đối xử với cô thật tốt không để ai kể cả cậu còn trai kia ức hiếp cô.
"Con có thể gọi mẹ sao?"Đưa ánh mắt rụt rè nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy bà vừa gật đầu cô liền không nhịn được ôm chầm lấy bà Lý Nhã khóc nấc lên.
"Mẹ...mẹ ơi..." Cả hai ôm nhau thấy cô khóc bà không kìm lòng nổi mà khóc theo, một màn này Tề Dụ Minh thấy hết anh cũng thấy nhẹ lòng khi cô có thể khóc thoải mái như vậy, nhưng cũng nhận ra thời gian sau này có lẽ sẽ khó sống rồi.