Sau khi hai mẹ con họ rời đi thì không khí cũng nhẹ đi hẳn, Ái cũng thả lỏng mà ăn uống ngon hơn. Chỉ là đến chơi thôi mà cô còn bị làm khó thế này, cô không biết nên làm sao nữa. Không ổn một chút nào hết...cô phải làm sao mọi chuyện mới thực sự ổn đây.
Ăn cũng xong rồi, bà Lý Nhã liền muốn giữ cô lại ngủ cùng bà đêm nay. Thấy thái độ của Tề Dụ Minh không có gì khác biệt nên cô cũng ở lại cùng với bà đêm hôm nay, cô được bà dẫn lên một căn phòng, trong đó đầy đủ tiện nghi. Đương nhiên tối nay cô sẽ ở cùng bà, còn Tề Dụ Minh sẽ ở phòng của anh rồi, xem thái độ của anh thì biết là không muốn nhưng cũng phải đành vậy.
Vào tới trong phòng Ái ngồi xuống giường cùng bà, bà cũng không muốn lòng vòng nên đành hỏi thẳng.
"Ta hỏi con, con phải trả lời thật. Không được nói dối." Bà nắm chặt lấy tay Ái hết sức nghiêm túc nhìn cô, làm cô có chút hoảng sợ. Không biết là bà muốn hỏi cái gì nữa...Cô chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu thôi.
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu nghe lời bà, bà cũng yên tâm mà tiếp tục hỏi.
"Con với Dụ Minh hai đứa có phải đã...đừng dấu ta dù sao ta cũng là người lớn có phải rất lâu về trước hay không?" Bà chỉ muốn biết hai đứa đã đi đến bước nào rồi, bà không muốn Ái thiệt thòi chỉ mong cô hiểu cho bà đừng nói bà già này nhiều chuyện hỏi lung tung là được.
"Dạ con...con với anh ấy đúng như bác nghĩ vậy. Thật ra là còn trước khi con với anh ấy bắt đầu quen nhau vì sự cố nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn...sau đó mới dây dưa rồi nảy sinh tình cảm như bây giờ. Có thể lúc đó không có tình cảm chỉ là ép buộc, nhưng bây giờ còn thật sự yêu anh ấy, nên con và anh ấy mới đi quá giới hạn như vậy..." Cô bấm bụng mà nói hết cho bà nghe không phải là do mấy lời nói lúc nãy khiến bác ấy hiểu lầm đó chứ, có phải khi nghe được toàn bộ câu chuyện giữa mình và anh thì bà sẽ nghĩ là cô là một đứa con gái hám lợi, không biết giữ mình hay không chứ. Có phải sẽ nghĩ cô ở cạnh anh cũng chỉ là vì tiền hay không? Rồi sẽ ép buộc cô chia tay với anh...Cô nghĩ thôi đã thấy sợ cảm giác không ổn một chút nào.
Bà Lý Nhã nghe vậy liền lập tức thấy vô cùng yên tâm, như vậy cô thật sự yêu con trai bà đến mức trao hết mọi thứ cho anh mà không màn đến mọi thứ. Bà tinh ý phát hiện ra tình ý mà đứa cháu trai kia của bà dành cho Ái nên bà cảm thấy rất lo, chỉ mong không giống như bà nghĩ là cô bé này lại dây dưa với cả hai, làm cho một đứa là con trai một đứa là cháu trai của bà phải khốn đốn. Nếu lí do mọi chuyện là ở chỗ Tề Nhạc Việt thì ít ra cũng dễ dàng hơn rồi.
"Con bé ngốc này...ta còn sợ là do cái thằng đó ép buộc con sợ con bị nó ức hiếp, sao lại trách cứ con được. Con không chịu uất ức là được..." Bà vỗ vỗ lên tay của cô ý chỉ cô yên tâm vậy, nhưng làm sao cô yên tâm được cô thật sự rất sợ mọi chuyện sẽ thật sự ổn đúng không?
"Cũng trễ rồi, đi ngủ thôi. Tối nay cho nó ngủ một mình đi, con cứ kệ đừng lo cho nó." Bà liền nằm xuống một bên vỗ tay xuống khoảng trống kế bên kêu cô nằm xuống cạnh bà, cô cũng không nói gì liền nằm xuống nhưng trong đầu vẫn còn rất sợ, không biết trong lòng mọi người xung quanh nghĩ gì về mối quan hệ giữa hai người nữa.
Lý Nhã bà khá mệt nên nằm xuống không bao lâu đã ngủ, dù sao cũng lớn tuổi rồi ngủ sớm sẽ tốt hơn. Còn Ái nằm mãi ngủ không được, cô quen cái cảm giác ấm áp từ sau lưng của mỗi tối anh nằm bên cạnh ôm cô từ phía sau rồi. Bây giờ không có khó ngủ chết được. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vài tiếng không to cũng không nhanh, cô sợ bà Lý Nhã thức giấc nhanh chóng trèo xuống giường mở cửa phòng.
Là Tề Dụ Minh anh đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa, bộ dạng không ngủ được i hệt cô. Cả hai quen ở cạnh nhau rồi giờ không có lại cảm thấy trống trải sao đó. Vừa thấy cô ra mở cửa anh không nhịn được ôm lấy cô vào lòng, cô sợ đến mất mật trước hành động này của anh. Lỡ mẹ anh thức dậy thấy thì sao? Anh không sợ, nhà có người lớn mà anh lại tùy tiện như vậy. Cô liền đẩy anh ra.
"Nè, anh đừng ôm em như thế lỡ mẹ anh thấy thì sao? Lúc nãy bà ấy hỏi em về chuyện của mình á, em sợ quá nên kể hết rồi."
"Ừ. Bà ấy hỏi em cái gì?" Hắn vẫn ôm eo cô, rồi kéo cô ra bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng, hai người ở bên ngoài ôm ấp nhau.
"Không phải tại anh đêm hôm qua hả? Bị mẹ anh thấy rồi, em sợ lắm nên nói thật hết luôn cả việc lần đầu gặp nhau em cũng nói rồi." Cô nắm chặt lấy bâu áo của anh sốt xắn hỏi, bôn dạng sợ hãi đến cùng cực.
Hắn an ủi cô xoa mái tóc dài hôn lên trán cô một cái.
"Không sao đâu, bà ây hỏi thế là nhắc khéo em và anh mau sinh cháu cho bà đó." Hắn cười cười trêu chọc cô, là hắn muốn hay là bà.
Cô bị hắn nói đến ngượng ngùng đỏ cả mặt, cái têm mặt dày này. Sao lúc nào cũng nói những câu kì cục đến thế, anh không biết ngại hả?
"Nhưng em cảm thấy kì lắm, em không biết sao nhưng mọi chuyện nhìn có vẻ ổn nhưng không tốt tý nào..." Cô bất chợt run lên, bao nhiêu khó khăn cô cũng có thể cùng anh vượt qua, chỉ sợ anh không chịu được mà bỏ rơi cô giữa chừng mà thôi. Giống như sắp có thứ gì đó đáng sợ ập tới vậy.
"Không nói nhiều nữa, đi ngủ thôi." Hắn đột nhiên vác cô lên vai của mình, vì sợ đánh thức mọi người cô không dám la lớn chỉ dám đánh nhẹ anh vài cái, mấy cái đánh đó chỉ như phủi bụi mà thôi. Rốt cuộc cô bị anh bế về phòng ngủ, ôm chặt lấy cô trong lòng không buông. Chỉ tội cho bà Lý Nhã bị cướp mà không hay biết.