Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 119: THĂM DÒ



Sau một hôm đi học Ái cũng đã thích nghi được môi trường ở đây rồi, mọi người rất thân thiện chứ không như là cô nghĩ và cô còn làm quen được một số bạn học cùng khoá nữa. Thật muốn kể cho Tề Dụ Minh nghe ghê, lúc sáng anh có nói lúc nào về nhớ gọi về nhà kêu người đón nhưng mà cô bướng bỉnh không nghe nên quyết định đi xe buýt về vậy, cô không thích làm phiền người khác đâu. Phương tiện công cộng yêu thích của cô lúc xưa, đến bây giờ vẫn thế.

Ái định đón xe về thì lại gặp Nam Hạ, cô ấy đi xe ngang vừa thấy cô xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn bên đường. Cửa xe ô tô được hạ xuống, Mộng Ái thầm nghĩ đúng là con nhà giàu có khác ai cũng đi siêu xe hết còn là tự lái nữa...

"Nè cậu lên xe đi mình chở về cho." Nam Hạ quay sang phía cô kêu lớn, Ái có chút chần chừ nhưng mấy tiếng còi phía sau xe Hạ kêu lớn quá nên cô đành phải lên xe vậy.

Cô vừa vào xe thì Nam Hạ nhấn ga mạnh làm cho chiếc xe chạy rất nhanh cứ như là đang bay vậy, làm cô sợ đến toát mồ hôi. Cô bị say xe nhưng cũng không nặng lắm mà nếu cứ thế này thì, chưa được một lúc thì cô đã có biểu hiện say xe trầm trọng... Sắc mặt tái nhợt sắp không chịu được, Nam Hạ thấy thế chân ga cũng nhả ra bớt xe cũng chạy chậm lại. Cô ta biết Ái say xe nên mới cố tình làm thế, thấy cô như thế Nam Hạ cảm thấy rất vui. Sự vui sướng ấy không thể hiện ra bên ngoài nó chỉ ngấm ngầm bên trong.

"Cậu không sao chứ? Mình không biết cậu say xe." Cô ta giả vờ hỏi, dù là hỏi thăm nhưng từ đầu chí cuối không một lời xin lỗi.

"Không sao...không sao.." Ái xua tay lắc đầu tỏ ý là mình không sao, dù sao cũng là lần gặp thứ hai cô ấy không biết cũng là đương nhiên...từ từ có lẻ hai bên sẽ hiểu nhau thôi.

"Cũng do mình quá yếu thôi, còn hay bị dị ứng nữa chứ hihi..." Ái ngượng ngùng nói vài câu chửa cháy cho sự im lặng của người đang lái xe, Nam Hạ liền nghe cô bị dị ứng thì liền tò mò mà hỏi. Quả là cô ta có điều tra nhưng những thông tin như thế này Tề Dụ Minh đã ẩn đi hết có điều tra cũng không được.

"Cậu bị dị ứng với gì thế?"

"Cái này á, nói ra cậu đừng cười nha...mình bị dị ứng với xoài rất nặng luôn đó." Cô tự nhiên mà kể cho Nam Hạ nghe không chút đề phòng.

"Vậy lão đại có biết không?" Cô ta chủ yếu xem nếu Tề Dụ Minh không biết thì dễ dàng hành động rồi.

"Có chứ, anh ấy biết rất rõ là đằng khác, lúc nào cũng nhắc mình không được nói cho người khác nghe đâu." Cô vừa nói vừa cười trong rất vô tư, không hề nghi ngờ người kế bên. Cô ta nghe được liền có chút khó chịu, lão đại à anh sợ cô ta chết đến thế sao? Sợ cô ta rời xa anh đến thế, nếu vậy tôi sẽ làm cho anh và cô ta phải trả giá.

"Vậy sao cậu còn nói cho mình?" Nam Hạ trong lòng đang thầm giễu cợt Ái là một đứa ngốc chết là đáng.

"Cậu đâu phải người ngoài, chúng ta là bạn mà đứng chứ."

...----------------...

Cô ta chở Ái về đến nhà, Ái vừa tạm biệt cô ta xuống xe cô ta liền lấy điện thoại bên cạnh gọi cho ai đó, đến khi đầu dây bên kia nhấc máy.

"Tiến hành kế hoạch, cô ta bị dị ứng với xoài. Anh biết phải làm gì rồi chứ?"

"Được tôi biết rồi, để xem lần này cô ta có thể trốn." Giọng người đàn ông vang lên, hắn ta nghe được tin không thể che dấu cảm xúc vui sướng đến điên lên.

Bên trong nhà cô về đến liền chạy lên phòng đi tắm, cả ngày rồi cuối cùng cũng có thể đi tắm rồi nghỉ ngơi. Cô bay vào nhà tắm cởi quần áo ra cho vào chiếc sọt bên cạnh, đồ để đó để người làm có thể thấy và đem đi giặc. Cô bay thẳng vào bồn tắm ngăm mình, ngồi được một lúc không lâu lắm tằm 30 phút gì đó rồi, dù sao thì bên ngoài lạnh cô đang ngăm nước ấm ra ngoài thì lạnh lắm.

Bên ngoài vang lên tiếng giày lộp cộp nó đi một lúc càng gần đến phòng tắm, "cạch" một tiếng đứng trước cửa phòng tắm là bóng dáng cao lớn che hết cửa phòng, Ái ngạc nhiên đến mức hét lên.

"Á! em đang tắm mà anh đi ra ngoài đi." Cô vừa hét vừa lấy tay che những nơi cần che, người đàn ông tỏ ra bất cần. Hắn bước thẳng vào trong cởi chiếc áo vest bên ngoài tiếp đến là chiếc áo sơ mi đen, tiếp nữa là thắt lưng rồi đến quần đương nhiên cả quần lót cũng cởi luôn. Thứ to lớn giữa hai chân kia không gì che đậy, cô vừa thấy liền đỏ mặt. Hắn cứ thế bước đến bồn tắm không nói không rằng trèo vào bên trong, nước của bồn tắm tràn ra ngoài do sức nặng của người đàn ông.

Bồn tắm khá lớn hai người vào trong đó chẳng có vấn đề gì nhưng người đàn ông lại kéo cô vào trong lòng hắn, cô vừa bị hắn kèo vào liền đứng hình. Đụng trúng rồi, cái đó...không được...

"Ngoan anh tắm chung với em, anh với em quá quen rồi còn gì phải che đậy nữa. Hôm nay đi học thế nào rồi? Hửm?" Hắn ôm cô vào trong lòng đưa bàn tay to kì cọ cơ thể cô, cô đành bất lực ngồi im đến câu hỏi cuối cùng. Cô hào hứng quên mất cả việc mình đang ngồi tắm trong lòng ai kia. Hồ hỡi mà kể chuyện.

"Em á đi học vui lắm, mọi người thân thiện em còn làm quen được bạn mới nữa, anh thấy em giỏi không?" Cô xoay mặt lại nhìn người đàn ông phấn khích kể cho Tề Dụ Minh nghe.

"Ừ. Bạn? Nam hay nữ?" Người đàn ông vẫn tiếp tục tắm cho cô, vừa hỏi vừa quan sát biểu hiện của cô gái.

"Là nữ, cô ấy tên là Nam H...."Cô chợt nhớ ra gì đó rồi im lặng không hồ hỡi nữa, lẳng lặng quay mặt lại.

Cô im lặng chỉ làm hắn thêm nghi ngờ, một cảm giác không lành, sau đó là người đàn ông bắt đầu chọt lét cô. Làm cô bật cười khanh khách, không nhịn được mà phải đành khai ra hết.

"Được rồi...haha...em nói..em nói đừng chọc nữa...haha..nhột quá đi.." Cũng may người đàn ông chịu buông tha cho cô.

"Cô ấy tên Nam Hạ là em gái của trợ lý anh cậu Nam Thành đó. Cô ấy dặn em đừng kể với ai hết...em lỡ nói với anh rồi anh không được nói với ai đâu nha."

Vừa nghe cô nhắc đến cái tên ấy, sắc mặt người đàn ông liền thay đổi từ đang rất bình thường trở sang âm trầm đến đáng sợ.

"Cô ta dặn em như thế? Em còn nói gì với cô ta nữa." Hắn nắm chặt lấy tay cô tra hỏi làm tay cô đỏ hết lên, vừa sợ vừa lo.

"Em có...em nói với cô ấy là em dị ứng với xoài...Em xin lỗi đáng lẻ em không nên nói..."