Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 131: Hạ màn



Carlos cùng Nam Hạ đã lên kế hoạch sẽ bất ngờ đánh vào trụ sở ở Anh vì ở đó hiện giờ đang thiếu nhân lực vì lần trước bị người của Carlos tấn công, chỉ cần đánh vào đó lần nữa thì Tề Dụ Minh sẽ bị hạ. Tất cả mọi thứ sẽ tiêu tán theo cái tên ấy, Hạ chỉ biết đã đến ngày đó nhưng không để ý xem lúc này Đình Khiết đang ở đâu, cô ta còn nghĩ là hắn đã giải quyết xong Sở Mộng Ái và đứa bé kia. Cô thì chả muốn động đến con nít đâu nhưng ai kêu nó là con của Tề Dụ Minh nhất định phải diệt trừ hậu quả sau này.

Cô soạn đồ của mình lên máy bay bay sang Anh với cái lí do là giúp giải quyết việc ở bên đó, nên đã được Tề Dụ Minh phê duyệt. Cô không hề biết hắn cũng đi đến Anh ngay sau ngày hôm đó, thông tin chuyến bay đều được bảo mật. Vừa xuống máy bay Carlos đã đứng sẵn đã đợi cô, hắn tuy hợp tác nhưng lại không biết mặt cô vẫn đang rất tò mò xem cô gái cả gan họp tác với mình. Mà lại không ngờ người muốn lật đổ Tề Dụ Minh lại là người của hắn, ngay cả bề tôi cũng không phục tùng thì chính là thứ rác rưởi.

"Wow! Tôi thật không ngờ, lại là cô đây. Xưng hô thế nào?" Dù sao hắn cũng là lần tiếp xúc trực tiếp, những lần nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ xưng cô và tôi. Lần này phải hỏi rõ tên, để còn điều tra cô gái này lai lịch đến cỡ nào.

"Java, còn muốn gọi cái khác tùy anh. Sao rồi kế hoạch xong hết rồi chứ, ngày mai?" Cái tên Java này cũng chỉ là cái tên giả mà cô nghĩ ra để lừa gạt tên này, đợi khi xong việc giải quyết tên này luôn vẫn chưa muộn. Để hắn không cản trở gì hết nên cô phải sang bên này.

Hắn nghe cô nói đến cái tên Java liền nhăn mặt hắn biết là tên giả nhưng làm được gì, chẳng những thế cô ta còn hỏi hắn như bà chủ thế kia. Hắn có chút khó chịu nhưng vẫn trả lời.

"Ừ. Chuyện đó sắp xếp ổn thoả rồi, chúng ta đi nơi này ở lâu không tốt." Hắn đi trước cô đi theo phía sau hắn, cả hai cùng lên xe đi mất.

Cô ta đến trước một ngày diễn ra, cô ta mong chờ ngày này cuối cùng nó cũng đến rồi.

Hôm sau, vừa được lệnh của Carlos người của hắn đã bắt đầu đến căn cứ ở Anh. Bọn chúng định đánh vào bất ngờ, không ngờ bên trong lại trống không. Cả căn cứ thiết bị vũ khí cả người như bốc hơi đi mất, không một ai. Bỗng từng tên từng tên một gục xuống do hít phải khí độc, cứ thế bọn chúng đã bị hạ một cách dễ dàng. Lúc này Nam Thành xuất hiện trong bóng tối cậu đến gần một tên lấy đi bộ đàm của hắn, qua bộ đàm hắn dùng máy giả thanh truyền tin về chỗ Carlos và Nam Hạ.

"Ông chủ hạ được tất cả rồi, cả căn cứ đã bị chúng ta khống chế...và còn có Tề Dụ Minh hắn đang bị chúng tôi bắt giữ thưa ngài." Bên cạnh cậu quả thực có một người đàn ông đang bị trùm kín mắt cả người bị trối lại treo lơ lửng trên không. Cả người bất động như đã bị đánh ngất.

Ở chỗ Nam Hạ và Carlos nghe thấy tin này liền cảm thấy sung sướng, thế mà chỉ tốn chút sức đã bắt được hắn. Nam Hạ thầm nghĩ Tề Dụ Minh qua đây từ lúc nào chứ, sao có thể bị bắt được. Chẳng lẻ hắn không tin tưởng nên đã sang đây sao? Nam Hạ nghi ngờ nên lắc đầu. Carlos cũng ngầm hiểu ra chuyện quay sang bộ đàm nói với tên kia.

"Tề Dụ Minh, ta muốn nghe giọng của hắn."

Thoã yêu cầu của Carlos Nam Thành đưa mấy sang cho Tề Dụ Minh. Anh bực tức hét lớn.

"Carlos ngươi chỉ là kẻ thất bại dưới tay ta, đừng hòng chiếm được tổ chức."

Nghe được câu nói của Tề Dụ Minh hắn rất hài lòng, giọng nói tự tin ngạo mạn đó thật khiến người chướng tai. Hắn háo hức cùng Nam Hạ đến xem tên đó còn mạnh miệng được hay không đến lúc đó chắc hẳn sẽ rất vui.

Hắn lái xe thật nhanh đến nơi đó, bên ngoài chẳng ai canh gác im ắng đến lạ thường, không một người ra đón hắn. Phía sau là Nam Hạ cùng đến họ có dẫn theo vài tên để bảo vệ, hai người họ bước vào bên trong. Bên trong tối đen chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu rọi chỉ thấy nhân ảnh mờ ảo, hắn chỉ thấy cả đám người đứng phía trước cùng với một người nào đó bị treo lên cao.

"Ha! Không ngờ mày cũng có ngày này, Tề Dụ Minh ơi là Tề Dụ Minh. Vì một con đàn bà có đáng không?" Hắn cười nhạo, giọng nói vì vui sướng nên khi nói có chút phấn khích nên có hơi khó nghe.

Hắn từ từ bước đến trước tên bị treo trên cao, định dùng súng một phát kết liễu. Nhưng Nam Hạ đã ngăn hắn lại.

"Không đúng, người đó không phải hắn. Khoang đã đừng qua đó, là bẫy." Nam Hạ nhận ra được, bên cạnh Tề Dụ Minh lâu như vậy đương nhiên không khó nhận ra.

"Xem như cô thông minh, không hổ là người của tôi đào tạo." Tề Dụ Minh từ trên cầu thang bước xuống, anh còn đang vỗ tay khen ngợi cho sự thông minh đó, anh vừa xuống đến nơi những người ở đó nhanh chóng cuối người chào đồng thanh hô lên "Lão Đại". Cái khí thế bức người này...

"Anh trai...lão đại..." Nam Hạ biết mình Tề Dụ Minh phát hiện sắc mặt vô cùng khó coi, ngay cả nói cùng lắp bắp. Cả người có chút chao đảo.

"Sao vậy? Cô nghĩ cô lừa được tôi với kế hoạch ngu xuẩn đó. Nam Hạ cô đánh giá cao bản thân rồi. Kết thúc thôi!" Anh bước ra phía trước vỗ vỗ lên vai của Carlos cả người hắn gần như đã hoá đá đứng bất động chẳng làm được gì.

Nam Hạ thấy thế thì sợ hãi loạng choạng bước đến chỗ Tề Dụ Minh cầu xin, cô ta đẩy mạnh Carlos ra chỗ khác quỳ rạp xuống trước mặt Tề Dụ Minh xin tha.

"Lão đại...tôi sai rồi...vì tôi ngưỡng mộ anh nhưng anh lại đem lòng yêu con nhỏ đó do tôi ngốc nên bị hắn sai khiến, tôi nghĩ..như vậy sẽ có được trái tim của ngài." Cô ta quỳ xuống gian xin, đẩy hết mọi chuyện sang cho Carlos, hắn định giải thích thì bị cô ta đâm cho một phát bất tỉnh. Sau đó quay sang chạy như điên đến chỗ Tề Dụ Minh định đâm anh một phát, Tề Dụ Minh dùng thân thủ né tránh nhưng không may con dao lại đâm trúng bên ngực trái máu không ngừng túa ra, anh dùng đá một phát cả người Nam Hạ bay ra hướng khác phun ra máu rồi bất tỉnh.

Cả đám người kia cũng bị khống chế, còn Tề Dụ Minh được mọi người đưa đến bệnh viện theo tình trạng này rất nguy hiểm, máu của anh chảy ra rất nhiều làm mọi người hết sức lo lắng.