Mọi thứ quá đổi bình thường cho đến ngày hôm nay, một buổi sáng khác hẳn thường ngày. Trời cứ âm u mãi thôi như báo hiệu cho một chuyện chẳng lành sắp diễn ra. Không khác mọi ngày, Ái thức dậy bình thường chuẩn bị đến trường. Lúc ra khỏi cửa "Ái con nhớ mang theo dù đó, dự báo thời tiết nói trời hôm nay sẽ mưa to. Con nhớ cẩn thận chiều mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhớ về sớm." Bà Dung Linh dặn dò đứa con gái nhỏ của mình.
"Dạ. Con biết rồi." Cô vui vẻ nói với bà, hôm nay là sinh nhật của cô đó nha. Tuy năm nào cũng chỉ có hai mẹ con nhưng thật sự rất hạnh phúc, mẹ điều nấu món cô thích thậm chí còn về sớm để làm bánh sinh nhật cho cô. Bấy nhiêu đó thôi cũng đã vui lắm rồi, rồi từ khi cô quen được Mỹ Lam nữa còn có cậu ấy chúc sinh nhật cô. Hơn nữa chính là vào nữa đêm hôm qua đã có người gọi điện chúc sinh nhật cô, vừa đúng móc thời gian 12 giờ. Ái phải công nhận chú ấy canh chuẩn xác thật, tối hôm qua đi ngủ khá sớm đột nhiên nữa đêm Tề Dụ Minh gọi làm cô giật mình còn tưởng là chuyện gì thì ra là chúc mừng sinh nhật.
Mộng Ái phần khởi bước ra khỏi nhà, lúc lên xe buýt thì trời đã bắt đầu mưa lâm râm rồi. Xe buýt vừa dừng lại, cô đã chạy thẳng ngay vào trường ấy thế mà lại còn bị ướt. Xui thật đó nha!
"A Ái chúc mừng sinh nhật cậu, chúc cậu càng lớn càng xinh đẹp học giỏi nha." Người chúc là Lưu Mỹ Lam chứ không ai khác, cô bạn thân của cô. Quả nhiên có Mỹ Lam niềm vui dường như được nhân lên nhiều hơn.
Còn ai kia tuy biết hôm nay là sinh nhật cô, định chúc tối hôm qua rồi nhưng lại sợ phiền bây giờ lại ngại không dám nói. Chỉ đứng nhìn hai cô nhỏ giỡn với nhau. Tề Nhạc Việt lấy hết can đảm nói "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Mộng Ái." Cậu dùng hết chân thành để nói với cô.
"Ưm. Cảm ơn cậu, lớp trưởng." Cô cảm ơn rồi cười nhẹ với cậu, một nụ cười mà lại khiến vị lớp trưởng có dòng máu lạnh lùng phút chốc đỏ mặt rồi. Khiến Mỹ Lam nhìn thấy liền không nhịn được cười. Sao một màn chúc nhau thì mọi người bắt đầu giờ học, hôm nay vì mưa quá to nên không học thể dục nên mọi người được về sớm. Cô định về tạo bất ngờ cho mẹ, thông thường Mỹ Lam sẽ về cùng rồi ăn cơm với mẹ con cô, nhưng hôm nay lại bận mất rồi. Ái có chút buồn đó. Tề Nhạc Việt thấy vậy ngỏ ý muốn đưa cô về, cô định từ chối nhưng nghĩ lại hôm trước anh giúp cô nhiều vậy chưa có dịp cảm ơn. Thôi tý nữa mới anh ăn cơm cùng chắc không sao đâu nhỉ.
Cứ thế hai người ra đến cổng trường lên xe buýt về, từ phía xa kia bóng dáng một chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail màu đen bóng đậu đằng phía xa xa đã nhìn thấy rõ hạnh động của hai người. Là Tề Dụ Minh hôm nay hắn tự lái xe muốn đến đón cô, không ngờ đứa cháu kia của anh lại làm trước. Anh cứ thế mà đi theo xe buýt theo hai người bọn họ, trên xe khá vắng họ không nói tiếng nào. Cô muốn tạo bất ngờ nên đã kêu xe buýt dừng ở trạm gần tiệm hoa của mẹ cô, không ngờ lúc này bà cũng dọn đồ chuẩn bị ra về. Cô đứng bên kia đường kêu lớn gọi mẹ mình "Mẹ ơi!" Ái vừa gọi vừa vẫy tay với bà.
Bà thấy Ái thì vui lắm, sẵn vừa mới dọn xong bà liền cầm dù đi thẳng qua đó. Nhưng xe chạy rất nhiều mưa ngày một to hơn bổng "Gầm" một tiếng mọi thứ lúc này như dừng lại. Ái sợ hãi không màng nguy hiểm mà chạy đến bên đó, xe cộ lúc này nằm ngỗn ngang, hình ảnh một người phụ nữ đứng tuổi nằm trong vùng máu, nước mưa thấm lên trên những vết máu ấy, từ từ lan rộng.
"Mẹ... Mẹ ơi, mẹ đừng làm ơn...mẹ hức... Mẹ ơi. Gọi xe cấp cứu, ai đó làm ơn... Gọi xe giúp tôi với. Hức mẹ ơi... đừng làm con sợ mà." Thời gian ngư ngừng trôi, mưa không ngừng rơi, tiếng gào thét trong vô vọng của cô gái nhỏ. Giọng nói run rẩy xen lẫn nghẹn ngào. Tay cô ôm chặt lấy mẹ của mình máu không ngừng chảy ra dính khắp lên người cô, Tề Nhạc Việt liền lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Cậu có chút run rẩy không tin những thứ diễn ra trước mắt mình, nó quá nhanh khiến cậu choáng ngộp không tin được. Lúc nãy vậy mà lại... Người đàn ông trong xe liền không nghĩ gì liền lao ra khỏi xe chạy thẳng đến chỗ Ái, mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ. Tiếng la của cô không dừng lại nó liên tục vang lên trong tuyệt vọng.
"Mẹ ơi... mẹ đừng làm Ái Ái sợ mà, mẹ hứa cùng đón sinh nhật với con dậy đi mà mẹ, mẹ ơi.. Hức..hức làm ơn mẹ."
"Ái." Một tiếng gọi rõ lớn khiến cô có chút ngẩn người, ngay cả Nhạc Việt cũng thế, cậu không ngờ được chú của cậu lại ở đây. Vậy mà còn quên biết Mộng Ái sao?
"Chú...chú cứu mẹ của em đi... Làm ơn hức...mà ấy sẽ..sẽ không sao đâu đúng không?"Cô nắm lấy ống tay áo của anh cầu xin, hình ảnh thật khiến con người ta đau lòng. Ái đặt ra một câu hỏi mà đáp án lại rất khó để trả lời được.
"Ngoan, xe cấp cứu đến rồi. Họ sẽ cứu được bà ấy mà." Anh vừa nói vừa ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng, khiến cho Tề Nhạc Việt tái xanh mặt. Mẹ cô thì được bác sĩ đưa lên xe rồi, còn cô thì run bần bật không ngừng khóc trong lòng anh. "Chú mẹ em..mẹ em sẽ không sao đúng chứ... Lúc sáng, hức...lúc sáng mẹ nói sẽ nấu món em thích cho em...rồi..rồi đón sinh nhật cùng em.. Mẹ sẽ không thất hứa đúng chứ?"
Anh không nói gì chỉ ôm cô thật chặt vào lòng, tay vỗ nhẹ vào lưng trấn an cô. Bổng dưng tiếng khóc trong lòng đột nhiên dừng lại, anh phát hiện cô ngất rồi. Nhanh chóng bế cô đưa đến bệnh viện.
"Chú..." Tề Nhạc Việt đột nhiên gọi anh, nhưng anh không màng đến chỉ lo cho cô quá xúc động nên mới ngất đi. Bế cô lên xe mà lái đến bệnh viện.