Lâm Triệu Vương đến thì thấy một màn cầu hôn này, mọi chuyện đi nhanh hơn ông tưởng. Có vẻ như phải nhanh lên mới được nếu còn chậm trễ con gái ông sẽ bị kéo vào mất. Nhìn một lát, ông cũng rời đi nói với Tề Dụ Minh đặt lịch hẹn gặp mặt.
Tề Dụ Minh sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện với dư luận ngoài kia xong nên còn chẳng có ý định cho mèo nhỏ nhà mình đi học mà đi thẳng về nhà cho cô nghĩ ngơi, rồi quay lại công ty. Nghe trợ lý báo có người hẹn gặp mặt anh thấy không đúng lắm, người này anh có từng nghe qua tên nhưng lại khá thần bí ít khi xuất hiện. Là một doanh nhân đi lên từ bàn tay trắng gầy dựng cho mình một cơ ngơi không nhỏ, có một người con nuôi đang theo ông ta làm việc còn thông tin khác đều không rõ. Nhưng dù sao cũng là người trong ngành anh cũng sẽ biết được một số thống tin còn đặc biệt hơn thế.
Lâm Triệu Vương hẹn gặp Tề Dụ Minh lúc 9 giờ ở một nhà hàng Trung Hoa. Lúc anh đến người đàn ông đã đến trước anh một lúc, thức ăn cũng đã bày biện sẵn. Bên cạnh ông là Lâm Thần đang đứng đó, một thân ảnh cao lớn. Người đàn ông ăn mặt giản dị không quá khoa trương.
"Cậu đến rồi sao? Ngồi xuống uống một ít trà trước đã, không cần vội." Ông nhấc chén trà trên bàn uống một ngụm nhỏ, điệu bộ rất thông thả.
"Ông Lâm đây tìm tôi là có việc gì sao?"Tề Dụ Minh cũng theo đó nhấc chén trà, đúng là trà ngon vị trà thanh uống vào một lúc có chút ngọt mát. Anh và ông ta không quen biết, ông ta lại hẹn gặp anh vốn chắc có mục đích gì khác.
"Cũng không giấu gì tôi gặp cậu là có chút chuyện muốn hỏi. Cô bé Mộng Ái đó thế nào rồi con bé khoẻ rồi chứ?"
Anh nghe vậy đặt chén trà xuống đưa đôi mắt thâm sâu nhìn người đàn ông đối diện, ông ta biết cô. "Ông quen em ấy à?"
"Ừm. Lần trước đến thăm mộ mẹ con bé có gặp. Vậy cậu trả lời tôi được chứ?" Ông nhẹ nhàng nói với anh, giọng nói có chút buồn khi nhắc đến chuyện này.
Sao em ấy không kể anh nghe chuyện này, lần sau nhất định nên quan sát chặt chẽ hơn mới được. Nhìn sắc mặt anh ông cũng đoán được lần trước gặp cô anh không biết, coi như chưa quá tin tưởng với người như cậu chắc sẽ lấy làm bực tức. Như vậy càng dễ dàng cho chuyện của ông sau này.
"Em ấy vẫn khoẻ. Chỉ là gặp một lần ông Lâm đây lại hẹn tôi chỉ hỏi như vậy."
"Sao vậy chẳng lẽ người là cha như tôi không có quyền hỏi hay sao? Ngược lại là cậu, tôi biết quan hệ của cậu và con bé nhưng người như cậu và con bé vốn không thích hợp, nên tránh xa con bé một chút." Ông cũng chẳng muốn lòng vòng nên nói thẳng vào chuyện chính ngay, ông vừa nói mình là cha ruột của Ái Tề Dụ Minh khá ngạc nhiên. Tự dưng lại xuất hiện người xưng là cha của em ấy thật nực cười, chỉ như vậy muốn chia rẻ hai người. Quả là nực cười, dù là cha thì sao ông ta cũng không cản được.
"Ông đến đây gặp tôi chắc hẳn em ấy không biết chuyện này, nếu em ấy biết người cha bỏ rơi mình lâu nay đột nhiên xuất hiện sẽ nghĩ như thế nào, sẽ tha thứ sao?"
"Chuyện đó cậu không cần lo nhiều như vậy, chuyện cha con tôi không đến lược người ngoài xen vào. Cậu làm những việc gì tự cậu hiểu được nếu còn ở bên cậu con bé chỉ sớm muộn gặp nguy hiểm." Sớm ngăn chặn là tốt nhất, ông cũng chẳng nể mặt mà nói thẳng.
"Vậy ông Lâm đây khác tôi lắm sao? Chúng ta đều như nhau cả thôi. Người của tôi tôi bảo vệ được, ít ra tôi không bỏ rơi em ấy như ông." Nói rồi anh quay đi khỏi căn phòng, không muốn nghe thêm những chuyện đó nữa.
"Ông chủ...Cậu ta thật quá quắt." Lâm Thần nói với Lâm Triệu Vương. Truyện BJYX
"Cậu không cần lo chỉ cần làm theo lời của tôi là được, làm theo kế hoạch tự động con bé sẽ rời xa cậu ta mà thôi." Môi của người đàn ông cong nhẹ, ngựa non háo thắng. Ông ra đời bao lâu nay với một người như cậu quá dễ để đối phó.
Tề Dụ Minh khá tức giận khi cô không nói cho anh biết chuyện gặp người đàn ông, vừa giải quyết được chuyện này chuyện khác lại xuất hiện. Để xem đợi đến lúc về nhà cô ăn nói với anh thế nào, thế là cả ngày làm việc hôm đó anh cứ như tảng băng di động khiến mọi người không rét mà run.
Đến lúc về nhà liền hỏi cô ở đâu. Cô lúc này đang ở trên sân thượng ngấm cảnh trời đã gần sầm tối ánh sáng chiều tà màu hồng rất đẹp mắt, một làn gió nhẹ nhàng dần bay tới làm lay động chiếc váy lụa màu xanh lam của cô, cảm giác bay bổng đến lạ
Mộng Ái nhìn về phía góc phải là một bộ bàn ghế nhỏ dành cho hai người ngồi, tuy là tầng thượng không có mái hiên nhưng cũng phải thiết kế sao cho đẹp và tiện nghi nhất. Cô gái nhỏ ngồi đó một cách chán chường, chợt ai đó đã ôm lấy cô.
"Chú về rồi sao? Sao lại về sớm thế?" Cô gái nhỏ thì thầm hỏi nhỏ.
"Sao em lại giấu tôi." Anh cắn nhẹ vào tai cô làm cô giật mình, tự hỏi người đàn ông này lại làm sao nữa vậy.
"Giấu gì chứ, em có giaấu gì đâu nha." Cô khó hiểu mà hỏi ngược lại.
"Em gặp một người đàn ông lạ ở đám tang của mẹ mình. Sao không nói cho tôi." Nói rồi anh ra sức cắn mạnh vào tai cô để lại dấu răng rõ to.
"Chuyện đó không quan trọng mà chỉ là chạm mặt bình thường, chú cũng để ý nữa." Cô cố đẩy người đàn ông ra, nhưng anh vốn không có ý dừng lại.
"Tôi để ý đấy, lần sau phải kể tôi nghe hết biết chưa, em còn dám giấu thì đừng trách tôi." Nói rồi anh bế cô lên.
"Chú định làm gì? Bỏ ra...bỏ em ra." Anh bỏ ngoài tay những lời nói của cô mà bế cô về phòng.