Anh tỉnh lại trước cô nhìn cô còn ngủ say không nỡ đánh thức, Tề Dụ Minh cuối đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngủ không khỏi lại muốn yêu thương nhưng cuộc điện thoại ngay lúc đó đã cắt ngang. Nhìn thấy tên lưu trong danh bạ anh không khỏi nhíu mày khó chịu, bên đầu dây là giọng của một người đàn ông chính là người có dòng máu lai hôm trước mà anh định họp tác có điều từ hôm ở nhà hàng hắn có ý đùa giỡn với cô thì anh đã chấm dứt luôn việc họp tác. Vậy mà hắn vẫn không biết điều gọi cho anh nhưng anh vẫn quyết định nghe máy, sợ làm cô thức giấc nên anh vội mặc quần áo rồi đi ra ngoài nghe trách đánh thức cô.
"Có chuyện gì? Nói. Tôi không có thời gian." Trên tay anh cầm một điếu thuốc lá, vừa nói vừa nhàn nhạt thả ra khói thuốc.
"Không hẳn chỉ là chuyện họp tác giữa chúng ta chỉ vì một cô gái mà dừng lại...anh thấy có phải..." Hắn cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì chỉ là nếu có được vụ làm ăn này thì cũng quá hời rồi, ai mà lại không muốn làm ăn với Tề Dụ Minh kia chứ. Nhưng anh lại vì cô mà chấp nhận từ chối đúng là tình yêu làm con người ta mờ mắt hết rồi. Hơn hết cô gái đó ngoài đẹp ra cũng chả có gì nổi bật, cha mẹ đều qua đời chỉ có điều vẫn còn gia cảnh anh không điều tra được...
"Tôi nói không họp tác, cậu bị điếc?" Lời nói băng lãnh khiến người ta cảm thấy vừa sợ vừa có chút ngại. Nhưng đó là việc của người bên kia còn anh không muốn nói nhiều hầu như ngoài mẹ và cô ra thì anh cũng chưa từng nể nan ai cả. Hai người phụ nữ quan trọng nhất.
"..." Người đàn ông bên này im lặng không nói được, bên kia lại vang lên tiếng tít tít rồi tắt hẳn anh thẳng thừng tắt máy.
Tề Dụ Minh quay gót đi trở lại căn phòng nhỏ của cô, cô lúc này đã lơ mơ mà bừng tỉnh. Gương mặt nhỏ vẫn vô cùng buồn ngủ vẻ mệt mỏi không thể che dấu khỏi khuôn mặt. Cô đưa bàn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình trong sự ngơ ngác, đầu thì nhứt như búa bổ cả người thì đau đến không nhấc lên nổi, tệ nhất đương nhiên là nơi giữa hai chân rồi nó là thảm nhất. Cô còn đang lóng ngóng cô nhớ chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua, cô nhớ là cô đi tham gia tiệc với anh rồi bị một người đàn ông lạ mặt chèn ép. Hắn ép cô uống rượu rồi cô say khướt ra đó, rồi cuối cùng anh đến cứu cô. Sau đó bánh ngọt...ăn bánh ngọt rồi... Bắt đầu những hình ảnh đêm hôm qua bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, còn mấy câu nói ngốc nghếch đó nữa. A! Cô đúng là tự chuốc hoạ vào thân mà. Cô nghía lòng vòng xem ảnh đi chưa tại thức dậy mà không thấy đâu, không ngờ vừa đưa mắt sang cửa thì thấy anh đứng đó, mấy cái hành động ngốc nghếch bị anh nhìn thấy hết.
"Dậy rồi. Thấy thế nào, anh đi nấu đồ ăn cho em." Người đàn ông tỏ ý quan tâm chăm sóc dù sao tối qua cũng là anh có hơi quá đáng với cô.
Cô tức giận cầm luôn con gấu bông bên cạnh chọi thẳng vào người anh sức lực còn yếu nên đi được một nữa con gấu bông đang bay giữa không trung rớt cái bịch xuống nền nhà, làm cô có chút mất mặt. Tề Dụ Minh bước đến khom người nhặt con gấu bông lên tiếng đến chỗ cô, cô cảm thấy nguy hiểm kéo chăn che người lùi lại phía sau. Vẻ mặt hung dữ như một con hổ con vậy đang cố hù dọa anh nhưng lại không được chỉ làm ảnh bật cười.
"Khoẻ đến thế rồi à, có sức đánh tôi. Tôi còn tưởng em sẽ nằm ườn trên giường cả ngày không dậy nổi vì tối hôm qua được tôi dạy dỗ cả đêm đấy chứ?" Người đàn ông nét mặt trêu chọc câu từ thốt ra đều rất vô liêm sỉ khiến cô muốn tát cho một bạt tay.
"Đi ra khỏi nhà tôi, anh...tôi báo cảnh sát anh đột nhập nhà bất hợp pháp." Cô bắt đầu một màn khua tay múa chân quen thuộc để đuổi anh đi.
Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kì lạ giống như là thách thức vậy đó, nhìn một hồi anh mới mở miệng nói.
"Ái, tôi muốn trở thành kim chủ của em. Tôi sẽ giúp em có được mọi thứ em muốn." Không tự nhiên mà anh lại hỏi thế, anh thừa biết trong giới âm nhạc nếu không có người chống lưng thì rất khó thành công, nhưng dù thành công thì được bao lâu sẽ nổi tiếng sao.
Mộng Ái nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, anh ta điên hả tự nhiên đi nói như thế ai muốn anh ta làm kim chủ ai muốn dựa hơi anh ta mà thành công chứ, cô không cần cô muốn tự mình mà thành công. Cô định mở miệng không cần nhưng lại bị anh nói trước.
"Tôi biết em sẽ không chấp nhận nhưng thấy mấy cái này em sẽ ngoan mà nghe lời thôi." Nói rồi anh lấy điện thoại đưa cho cô xem mấy tấm ảnh tối qua hôm qua, vừa nhìn thấy mặt mày cô tái xanh luôn. Trong điện thoại hình ảnh cô không mảnh vải che thân đang nằm bất động trên giường, không phải một mà là rất nhiều. Không khó nhận thấy được nó được chụp trong nhiều lần khác nhau cô chợt nhận ra ngay cả đêm đầu tiên đó cũng có trong này. Mỗi lần như vậy anh đều chụp lại một bức lưu dữ trong điện thoại mà cô không hay biết. Mà giờ anh muốn dùng nó quy hiếp cô, đồ mặt dày đồ đáng ghét.
"Ừ, không cũng không sao tôi đành vẽ mấy tấm ảnh này ra treo đỡ trong phải làm việc vậy." Phòng làm việc của anh có bao nhiêu người lui tới chứ, cô sẽ bị người ta nói thế nào. Nước mắt cô rơm rớm bao nhiêu tuổi thân mà bật khóc.
"Anh...anh đồ đáng ghét, sao lại làm vậy." Cô muốn giựt lấy điện thoại nhưng mà không được cô bị anh cười cợt trêu chọc.
"Xin anh đừng làm vậy...tôi tôi đồng ý là được chứ gì." Đúng là có hơi thiệt cho cô nhưng ngoài cách này ra cô không còn cách nào khác đành nhắm mắt mà đồng ý.
"Em thật ngoan, dù sao cũng là người của tôi như vậy cũng chẳng thiệt cho em." Anh vui vẻ đưa tay lên xoa mắt cô. Anh vô cùng hài lòng với quyết định của cô không khỏi đắt ý vào lúc này, vui vẻ mà ra ngoài nấu đồ ăn cho cô.