Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 108: Ván bài lật ngửa



Từng tiếng tích tắc của đồng hồ tựa như từng giọt thời gian đang trôi qua chậm chạp. Tiếng động trong đêm khuya âm vang, như khứa vào bóng tối ấy những vết khắc náo động.

Đêm rất yên...

Trong căn phòng rộng quá mức trống trải, dáng người cao ngạo như có thể gánh vác cả thế gian ấy đã đứng hàng giờ nhìn về phía một khung cửa sổ đóng kín. Bờ vai rộng lớn bao trùm trong bóng tối mênh mang, mái tóc xõa tung lộn xộn xòa xuống vầng trán cao ráo đẹp mắt, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi kiêu bạc mím chặt lại khắc nghiệt, ánh mắt sâu hút đen thẫm không thể thấy đáy, không thể thấy rõ tâm tư ấy chất chứa biết bao nhiêu âu lo và âm trầm.

Tiếng thở dài của hắn tan vào màn đêm, màn đêm lạnh lẽo tràn ngập mùi hương của gỗ tuyết tùng sang trọng mà xa cách. Giờ đã khuya lắm rồi xung quanh im lìm, lá cây xào xạc như cũng muốn im tiếng. Hắn vẫn thức và dõi về phía khung cửa sổ thân quen kia.

Giờ Tề Yến Thanh mới hiểu ý nghĩa của câu nói: “ Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời! ”.

Khoảng cách ấy gần như thế thôi, tưởng chừng như chỉ cần hắn hét to lên là cô có thể nghe thấy. Nhưng hắn lại không thể hét lên được, mặc cho nỗi nhớ dai dẳng và cồn cào cứ cào xé trong tim, mặc cho những nỗi lo ngút ngàn cứ thiêu đốt trong lòng, mặc cho tình yêu thiên trường địa cửu của hắn sắp sửa rỉ máu...!

Hắn nhớ cô biết bao. Nhớ mùi hương nữ tính ngọt ngào trên da thịt mát rượi mà hắn đã trót say đắm, nhớ mái tóc mềm mại như một dòng thác, nhớ cả ánh mắt trong vắt và đôi môi mềm mại, nhớ cả vòng tay của cô khi cô dịu dàng ôm lấy hắn...Những lúc như thế, cảm giác như mọi muộn phiền ưu tư của hắn đều được cô xoa dịu.

Hai bàn tay hắn đang đút trong túi quần siết chặt vào nhau, Tề Yến Thanh cứ đứng lặng im ở đấy, như thể bén rễ ăn sâu dưới sàn nhà. Nỗi nhớ dâng đầy trong hắn, gương mặt của cô, nụ cười của cô, thanh âm của cô....cảm giác như thể làm cho máu nóng trong trái tim của hắn đông đặc lại.

Những sấp giấy tờ để gọn gàng trên mặt bàn, nhưng đỡ sớm không còn thẳng thớm vì hắn đã đọc đi đọc lại quá nhiều lần. Những sự thật quá mức cay nghiệt khiến cho đầu óc hắn ong ong. Chiếc máy ghi âm vẫn nằm im lìm trên bàn, chứa đựng toàn bộ những điều mà hắn đang dằn vặt suy nghĩ không biết có nên để cho cô nghe, hay không?

Ngày mai là là ngày toàn bộ nợ máu từ trước đến nay giữa lão già họ Khuất đó và tổ chức Phi Điểu sẽ được giải quyết, trả sạch sẽ toàn bộ. Thù chung và thù riêng! Mối thù của riêng Tề Yến Thanh và lão Khuất!

Mọi việc hắn đã tính toán rất cẩn thận, từng chút từng chút một không hề có một mảy may sở hở. Nhưng tại sao hắn cứ cảm thấy lo đến mức cháy thắt ruột gan?

Có lẽ lý do là vì...ngày mai trong cuộc tranh đấu một mất một còn này, có cả cô trong đó!

Tình yêu vĩnh cửu của hắn! Nỗi đau vĩnh cửu của hắn! Điều duy nhất trên cuộc đời này hắn có thể mang cả mạng sống của mình ra để giữ không thể đánh mất!

Có tiếng bước chân rât nhẹ vang lên phía sau. Tề Yến Thanh cũng không quay lại, như thể hắn vốn dĩ đoán trước được người đang bước đến là ai.

Tiếng mở cửa vang lên. Tề Yến Thanh thở dài, hắn chớp đôi mắt đã sớm hoen đỏ, thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Cậu đến rồi sao?

_ Vâng!

Kính Hàm nhẹ giọng trả lời, sải chân dài của anh bước đến đứng cạnh Tề Yến Thanh, ánh mắt cũng không hẹn mà dừng trước cánh cửa sổ buông kín rèm ấy.

Ánh mắt sắc bén của Tề Yến Thanh quét qua cơ thể mạnh mẽ của Kính Hàm, chỉ thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, bên ngoài là một chiếc áo len màu đen tương phản, thanh âm vang lên có chút hồ nghi.

_ Mặc vậy không lạnh sao? Áo choàng của cậu đâu?

Kính Hàm mơ hồ nghĩ đến chiếc áo choàng rơi xuống sàn phóng tắm ướt lem một mảng, gò má anh chợt hiện lên một chút phớt đỏ, nhẹ giọng trả lời.

_ Thuộc hạ vô tình làm rơi nên ướt rồi ạ!

_ Hưm...!

Tề Yến Thanh gật gật đầu, cùng nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi kiêu bạc ấy và ánh mắt hoàn toàn mang vẻ trào phúng. Thanh âm vang lên như có như không lại khiến Kính Hàm có chút ngại ngần.

_ Ni Ni ngủ rồi sao?

_ Vâng!

Kính Hàm nhẹ giọng trả lời, lại nghe thấy tiếng cười rất nhẹ từ cổ họng của Tề Yến Thanh khi hắn thủng thẳng hỏi.

_ Cậu làm sao mà dụ được cô ta uống thuốc ngủ vậy?

Kính Hàm nuốt khan trong cổ họng. Đầu lưỡi anh lướt qua đôi môi khi anh nhớ đến cái túi đựng thức ăn mà món nào anh cũng bỏ một chút thuốc ngủ vào trong ấy. Chỉ trừ mỗi chai trà xanh không đường của anh là không bỏ thuốc.

Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm trầm ngâm không đáp, nụ cười nửa miệng lần nữa lại lại nở rộ ra.

_ Nhìn thái độ này cộng với tính cách quá mức cẩn trọng của cậu...tôi chắc là món nào cậu cũng bỏ....Tội thân con bé!

Kính Hàm bật cười, nụ cười ấy náy và lo lắng rất hiền của anh khiến cho Tề Yến Thanh cũng phải cười theo. Đã nhiều ngày nay rồi, hai người đàn ông ấy không có những giây phút có thể cười thoải mái đến như vậy.

_ Thuộc hạ cũng không còn cách nào khác!

Kính Hàm nói trong áy náy. Lúc nhìn Ni Ni ăn uống ngon lành những món anh mang về, Kính Hàm mặc cảm tội lỗi đến mức cuối cùng phải tìm cách ngăn Ni Ni lại không cho cô ăn nữa. Sợ rằng ăn nhiều quá sẽ không tốt.

Nhìn Ni Ni ngủ rất ngoan, không chút mộng mị. Trong trái tim của Kinh Hàm buồn đến ngẩn ngơ. Anh cần cô ngủ quá giấc trong ngày mai....sau khi mọi chuyện được giải quyết tận cùng, anh sẽ tìm cô...

_ Thuộc hạ thấy ngài mất ngủ mấy đêm rồi, có cần thuộc hạ đưa cho ngài một lọ không?

Kính Hàm rút từ trong túi quần ra một lọ thuốc nhỏ. Tề Yến Thanh lập tức lắc đầu. Hắn thở dài, nhẹ giọng nói.

_ Tôi không muốn ngủ!

_ Nhưng cứ thế này....thuộc hạ sợ rằng ngày mai ngài sẽ kiệt sức mất! Tóc của ngài mấy hôm...đã bạc nhiều lắm rồi!

_ Vậy sao?

Tề Yến Thanh vuốt mái tóc của mình như thể ngạc nhiên lắm, nhẹ tênh nói.

_ Tôi cũng 39 tuổi rồi! Đâu còn trẻ nữa!

_ Thuộc hạ cũng vậy!

Kính Hàm trầm ngâm nói, thanh âm bỗng dưng buồn hẳn đi...Và khi đầu óc anh đang miên man nghĩ về việc Ni Ni giờ mới chỉ là cô thiếu nữ 18 tuổi thì giọng nói đầy trào phúng của Tề Yến Thanh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

_ Chúng ta là hai tên lưu manh già khú!

_ Hahaha....!

Kính Hàm bật cười, và Tè Yến Thanh cũng không thể giữ cho tiếng cười trầm thấp của mình không vang lên....Và đột nhiên một giọng nói rất quyến rũ, giống như hơi rượu ủ lâu năm xen vào giữa những tiếng cười trầm thấp ấy.



_Phải là ba tên lưu manh già khú mới đúng!

Tề Yến Thanh cùng Kính Hàm nhất loạt quay lại, nhìn thấy Lôi Triệt đang đủng đỉnh bước vào trong phòng. Lớp áo choàng màu xanh đen còn vương hơi lạnh và chiếc khăn quàng cổ xa xỉ. Bàn tay còn đeo găng da quàng qua vai Kính Hàm và Tề Yến Thanh. Hắn hít vào một hơi và thở ra, mùi xạ hương thơm ngát lan toả khắp không gian.

_ Lôi tiên sinh!

Kính Hàm cung kính chào hỏi. Bàn tay đeo găng da sang trọng của Lôi Triệt vỗ vỗ lên vai anh. Hắn buông vai hai người ra, thủng thẳng tiến đền bàn làm việc của Tề Yến Thanh, nhấc những tờ tài liệu lên đủng đỉnh đọc.

_ Sao sớm như vậy đã quay lại? Mọi việc đã giải quyết xong rồi sao?

Tề Yến Thanh hỏi Lôi Triệt, gương mặt anh tuấn với đôi mắt chim ưng sắc bén ấy như phát sáng trong bóng tối khi hắn ngước nhìn Tề Yến Thanh, đủng đỉnh gật đầu.

_ Vậy thì giờ chắc tên giặc già ấy cũng đã biết rồi!

Tề Yến Thanh nheo mắt nói, sự toan tính ánh lên trong lòng đen sâu thẳm ấy.

_ Kính Hàm!

Thanh âm gần như gấp rút của Tề Yến Thanh vang lên, gần như nóng vội.

_ Cậu huy động toàn bộ người của Phi Điểu, lập tức xuất phát đi! Những nơi người của Tổ chức B đóng quân cậu đã nắm được hết rồi phải không?

Kính Hàm nhanh chóng gật đầu.

_ Tốt lắm! Nghe lệnh của tôi! Ngay lập tức phát lệnh THANH TRỪNG!

_ Vâng! Thuộc hạ đã rõ!

Kính Hàm nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, dáng điệu gấp gáp khẩn thiết. Tề Yến Thanh nhìn Lôi Triệt đang uể oải vươn vai, nhanh gọn nói.

_ Cậu giúp mình đến gặp Nhiếp Phong đi! Tới lúc rồi!

_ Gấp như vậy sao? Giờ mới 2h sáng đó! Mình vừa mới đáp chuyến bay xuống cách đây 30 phút.

Lôi Triệt trưng ra bộ mặt lười nhác, lập tức nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tề Yến Thanh, lập tức đứng thẳng dậy, thở dài làu bàu.

_ Được rồi được rồi! Mình đi ngay là được chứ gì! Đừng có nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Không biết kiếp trước nợ nần gì họ Tề nhà cậu!

Lôi Triệt thủng thẳng bước ra khỏi phòng, khi vừa chạm chân vào ngưỡng cửa, thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh đã níu hắn lại.

_ Triệt!

Lôi Triệt quay lại, nhìn gương mặt đầy hàm ơn của Tề Yến Thanh. Hắn nhẹ giọng, chân thành nói.

_ Chân thành cám ơn cậu!

_ Ai nói mình yêu cậu làm gì!

Lôi Triệt phẩy tay, thủng thẳng nói đùa và lững thững bước ra khỏi phòng.

Tề Yến Thanh siết chặt tay lại, ánh mắt khao khát hướng về phía khung cửa đóng kín ấy, thanh âm ấm áp đầy ăm ắp tình cảm ngàn ngạt vang lên âu yếm, như thể đang tự nói với mình.

_ Ân nhi! Chờ tôi....tôi sắp đến bên em rồi!

.....

Ở nơi căn phòng đóng kín ngổn ngang, Thiên Ân giật mình tỉnh dậy. Chiếc chăn đắp trên người rơi khỏi bờ vai mỏng manh của cô.

Trong trái tim như nghen lên một xúc cảm kì lạ. Cô thảng thốt nhìn về phía cửa sổ đóng kín, thanh âm run rẩy vang lên, vô thức khẽ gọi....

_ Thanh...?

****

_ KHỐN KHIẾP!

Lão Khuất gầm lên, bàn tay run bắn cầm lên ấm trà và đập thẳng xuống nền gỗ. Mảnh sứ vỡ tung toé cùng nước trà chảy loáng trên mặt đất thành một đống ngổn ngang, ngổn ngang như thể chính đầu óc của ông ta lúc này.

Bàn tay run rẩy như điên cuồng, gương mặt trắng bệch và đôi môi run bắn lên của ông ta há hốc như một con cá mắc cạn. Đôi mắt vằn đỏ đầy tia máu, ông ta run run bám chặt tay vào thành bàn để giữ cho thân thể đứng vững.

Cuộc gọi vừa rồi của Lôi Triệt...tâm phúc của Tề Yến Thanh, thanh âm cao ngạo đầy tự mãn của hắn khi thông báo toàn bộ các chi nhánh của Tổ chức B tại Italia và các nước khác đã bị tiêu diệt kia như sét đánh ngang tai.

Ông ta điên cuồng đến run rẩy. Cánh cửa phòng đột ngột mở bật ra. Ánh mắt lo lắng cùng mong chờ của ông ta hướng đến người đang bước vào.

Tiểu Minh mặt mũi mất hết thần sắc. Ánh mắt đầy sự kinh ngạc cùng điên loạn, gương mặt tái xanh thanh âm run rẩy vang lên.

_ Con....con đã gọi điện đến kiểm tra toàn bộ các chi nhánh của chúng ta....Người bắt máy....toàn bộ đều là người của Lôi Triệt và Tề Yến Thanh!

_ Khốn kiếp!

Lão Khuất gạt đổ mọi thứ trên bàn rơi xuống đất lăn lóc. Tiểu Minh mặt mũi trắng bệch, toát rã mồ hôi rờn rợn nói.

_ Hoá ra người ở Italia không phải là Tề Yến Thanh...mà là Lôi Triệt! Bọn chúng đã sớm diệt chủng tổ chức của chúng ta, nhưng tung hoả mù rằng bị chúng ta tiêu diệt. Những ngày này Tề Yến Thanh làm kế giương đông kích tây, nhìn cha con ta rơi vào bẫy, còn hắn nấp trong chỗ tối chờ thời cơ!

_ Thằng ch* gian xảo!

Lão Khuất gào lên, thanh âm như tiếng máy khâu cũ khô dầu. Lão ta ngồi phịch xuống chiếc ghế bành. Bàn tay run run ôm lấy đầu...

Chẳng lẽ cơ ngơi cả đời lão ta gây dựng lại bị huỷ hoại trong giờ phút này sao?

Lão ta đã quá coi thường Tề Yến Thanh! Không ngờ Tề Yến Thanh quá cao tay như vậy, đã sớm nhận ra mưu kế mà lão ta tính toán mà đi trước những hơn cả một bước!

Giờ mọi thứ đều đã sụp đổ! Tề Yến Thanh còn không biết đang ở đâu! Lão ta giờ như cá nằm trên thớt, chờ Tề Yến Thanh bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay chém xuống.

Tiểu Minh nghiến răng lại, gương mặt vô hồn độc ác của hắn vằn lên điên dại.

_ Chúng ta tập hợp toàn bộ người của Tổ chức B! Xông vào trong Trụ sở của Phi Điểu liều chết!

_ E rằng không kịp nữa!

Lão Khuất lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn như nhìn thấy cái chết kề sát mình.

_ Ta đồ rằng Kính Hàm...còn chưa chết! Giờ chắc hắn đã dẫn người tới tiêu diệt toàn bộ những chốt chặn của ta! Cuối cùng.... hắn ta sẽ đến đây!

Lão Khuất cười gằn, trước gương mặt thất thần của Tiểu Minh, ánh mắt điên dại kia hướng về phía con trai lão.

_ Tề Yến Thanh quá tự tin! Hắn vì muốn ta mất đi cảnh giác, mà còn dám để lại cho ta một con Át chủ bài đáng giá vô cùng!

Tiểu Minh cau mày lại, khuôn mặt vô hồn nhìn cha hắn cười ngạo nghễ.

_ Nghịch lửa thì phỏng, nghịch dao đứt tay! Mau! Tiểu Minh! Con mau gọi tới biệt thự, để người của ta giết chết mấy tên vệ sĩ của Tề Yến Thanh và áp giải con quỷ cái kia tới đây! Phải nhớ! BẮT SỐNG NÓ! Nó sẽ là kim bài miễn tử của chúng ta!

_ Vâng! Cha! Con đi ngay!

Tiểu Minh lập tức quay lưng đi như chạy. Bàn tay hắn rút ra chiếc điện thoại, giọng nói vang lên như quát thét.

" Giết hết toàn bộ người trong biệt thự! Riêng con Thiên Ân đó bắt sống! Nghe chưa! BẮT SỐNG CHO TAO! ".

Lão Khuất từ từ ngồi xuống ghế, gương mặt gần như đã thành điên loạn khi hắn nở nụ cười nửa miệng đầy tàn nhẫn, thanh âm rè rè vang lên.

_ Tốt lắm Tề Yến Thanh! Tao và mày cuối cùng phải chơi ván bài lật ngửa rồi!