Thiên Ân đẩy cánh cửa kính, chuông cửa báo khách gắn phía trên kêu leng keng những âm thanh vui tai. Vừa bước chân vào tiệm bánh, mùi hương thơm ngậy của bơ sữa, của bánh mới ra lò, của mứt hoa quả ngọt lịm tràn ngập không gian, khiến cho cô bất giác nuốt nước miếng.
Những người xung quanh bị tiếng leng keng thu hút, ngây người ngắm cô gái vừa bước vào, dung mạo thùy mị tinh khiết, dáng người dịu dàng mềm mại như lụa, quần áo trên người đơn giản lại toát ra khí chất tinh tế, đằng sau lại có một vệ sĩ cả thân tây trang bảo vệ, chắc chắn gia thế không phải bình thường.
Thiên Ân bước gần đến tủ kính, bên trong bày vô số những loại bánh kem từ nhỏ đến lớn, màu sắc phong phú đa dạng, tươi tắn hút mắt, đẹp đẽ ngon miệng.
Gương mặt cô cúi sát vào quầy bánh, Thiên Ân có thể thấy ánh mắt hoảng loạn của mình qua bóng in trên tấm kính, vội vàng cụp mắt xuống. Lòng bàn tay cô túa mồ hôi dấp dính, trống ngực đập điên loạn, cổ họng khô khốc khiến cô phải há miệng để thở.
_ Vị tiểu thư, cô đã chọn được loại bánh hợp ý chưa?
Nhân viên của tiệm bánh niềm nở đứng bên cạnh, giọng nói chuyên nghiệp vang lên. Nhìn qua cũng biết vị tiểu thư đang cắm cúi chọn bánh trước mặt không phải người gia thế bình thường, hơn nữa còn bước xuống từ chiếc xe Roll Royce sang trọng ngoài kia, nên nhân viên đối xử cũng cẩn thận hơn ít nhiều.
_ A.....
Thiên Ân khẽ mỉm cười, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bánh kem nhỏ màu trắng toát, bên trên điểm ba bông hoa hồng màu trắng nhụy vàng, trang trí vô cùng đơn giản mà rất tinh tế.
_ Cho tôi cái này đi!
_ Đây là bánh Gateau St. Honore cách điệu, cốt bánh bên trong là chocolate đen và caramel, bên ngoài là lớp kem mịn. Loại bánh này rất nổi tiếng tại Bỉ, vị bánh rất ngon. Tôi gói cho tiểu thư nhé!
Nhân viên cười rạng rỡ, nhẹ giọng giới thiệu về vị bánh cho Thiên Ân, không để ý đến gương mặt có phần phức tạp vội vàng của cô.
_ Vâng!
_ Tiểu thư có muốn viết thiếp hay viết lời chúc lên bánh không ạ?
_ Không cần!
Thiên Ân lắc đầu. Nữ nhân viên mỉm cười niềm nở bước đi lấy bánh, lại bị tiếng gọi nôn nóng của Thiên Ân níu lại.
_ Xin lỗi! Không biết tôi có thể dùng nhà vệ sinh của quán được không?
_ Dạ vâng! Nhà vệ sinh nằm ở góc cuối phòng, khuất sau bức tường kia, cửa bên phải thưa tiểu thư!
_ Cám ơn!
Thiên Ân mỉm cười, vội vàng bước đi, lại thấy tên vệ sĩ phía sau đi theo cô.
_ Anh cũng không cần theo tôi đâu! Tôi vào xong sẽ trở ra ngay!
Thiên Ân quay người lại, nói với tên vệ sĩ phía sau. Nhưng hắn giống như một khối đá lớn, nghiêm túc trả lời.
_ Tề tổng có lệnh! Bất kì chỗ nào tiểu thư đi đều phải có người đi theo bảo vệ! Tôi chỉ làm theo lệnh!
Thiên Ân nhìn vẻ mặt cương quyết của hắn, trong lòng nóng như lửa đốt. Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, Thiên Ân nhìn hắn, gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ, giọng nói mềm mại như nước mát, từ từ rót vào tai hắn.
_ Nhưng tôi vào trong phòng vệ sinh làm một số chuyện....
Đôi mắt cô trong vắt ngước lên nhìn hắn, gò má phiếm hồng, khe khẽ nói.
_....Con gái....
Những ngón tay của cô khẽ co lại, cử chỉ bối rối ê ấp như một đóa hoa trà chưa hé nụ, bối rối dễ thương, khiến cho gương mặt sắt đá của tên vệ sĩ kia lập tức phiếm hồng.
Thiên Ân hạ nhẹ mi tâm rung rinh như cánh bướm, gương mặt đỏ hồng lên như trái đào chín mọng, ấp úng e lệ.
_ Anh đi theo....cũng được....nhưng mà....
Ánh mắt trong vắt tươi sáng của Thiên Ân nhìn vào tên vệ sĩ, mang theo nét quyến rũ ngượng ngùng nữ tính trí mạng, khiến cho trái tim hắn đập mạnh trong lồng ngực, toàn thân cứng rắn cũng bủn rủn.
Thanh âm thốt ra lời khẩn cầu, ê lệ trong vắt như tiếng vĩ cầm, mảnh mai thánh thót, tràn vào tâm trí hắn, gương mặt phiềm hồng e lệ, đôi mắt trong vắt tinh khiết, thân thể bối rối đáng yêu, khiến cho hắn bỏ vũ khí quy hàng.
Thiên Ân nở nụ cười ngọt ngào, nhìn gương mặt đỏ lựng như trái cà chua cả tên vệ sĩ, quay người, cố ghìm bước vội vã, bước đi.
****
_ Vị tiên sinh! Bánh ngọt tiểu thư của anh chọn đã gói ghém xong!
Nhân viên mang bánh ngọt lên, cẩn thận đặt cạnh hắn. Tên vệ sĩ nhìn đồng hồ trên tay, đã quá 15 phút, Thiên Ân vẫn chưa ra.
Dự cảm không yên nhen lên trong lòng. Hắn vội vã đứng lên, bước nhanh về phía khu vệ sinh.
Mặc kệ những ánh nhìn kì quặc của mọi người xung quanh kì thị dán lên mình, bàn tay to lớn của hắn vặn nắm đấm cửa phòng vệ sinh nữ, đẩy mạnh ra.
Đúng như hắn lo sợ, căn phòng trống trơn, cửa sổ thoáng khí tên cao mở toang, nắp bồn cậu được hạ xuống, bên trên còn in rõ dấu giày mới tinh.
Vậy là trong lúc hắn ở bên ngoài, Thiên Ân đã vào nhà vệ sinh, đứng lên nắp bồn cầu, chuồi người qua cửa sổ chạy trốn.
Tên vệ sĩ luống cuống chạy ra bên ngoài, bên trong tiệm bánh được một phen náo loạn, e dè nhìn người đàn ông to như hộ pháp mặt mũi sợ hãi hoảng loạn chạy ra từ phòng vệ sinh nữ, mở mạnh cửa lao xuống đường.
***
Thiên Ân nín thở, đứng im phắc trong không gian tối om, bên cạnh là chỗ chổi lau nhà đã cũ và xô chậu cáu bẩn.
Cô ngồi như vậy, không biết bao lâu, đến khi chân bắt đầu mất cảm giác, mới len lén mở cửa ra.
Xung quanh im phắc, hoàn toàn không có bất kì ồn ào nào.
Thiên Ân nhẹ bước ra bên ngoài, len lén cẩn trọng. Người nhân viên nhìn thấy cô, giật mình liền bị cô xua tay vội, biết ý im lặng.
Lúc nãy, Thiên Ân bước vào trong phòng vệ sinh, mở cửa sổ thoáng khí, hạ nắp bồn cậu, bước lên trên để dấu giày của mình in lên, tạo hiện trường giả cô thoát ra từ nhà vệ sinh nữ, còn bản thân thì nấp vào kho chứa dụng cụ dọn dẹp của quán, nằm khuất sau hai chiếc thùng rác lớn của cửa hàng.
Khi tên vệ sĩ mở cánh cửa nhà vệ sinh nữ, cô sợ đến mức thở cũng không dám thở, chỉ sợ hắn đẩy hai chiếc thùng rác lớn cô cố tình kéo đến che đi, mở cánh cửa kho chỗ cô nấp này ra!
Nhưng may mắn cho cô là hắn đã rơi vào bẫy của cô quá dễ dàng, khi phát hiện ra cô bỏ trốn, quá hoảng loạn mà nhất thời không kiểm tra kĩ, vội vàng chạy ra ngoài.
Thiên Ân thở phào, coi như hôm nay trời giúp cô, nếu đổi lại là Kính Hàm hoặc cha nuôi....thì chắc chắn cô không đơn giản mà thoát như thế này đâu.
Từ chỗ khuất nhìn qua cửa kính, cô không còn thấy bóng dáng của chiếc Roll Royce chói mắt của cha nuôi đâu nữa, mới dám dè dặt bước ra.
Cô nhìn chiếc bánh kem đã được gói bọc cẩn thận, đặt ngay ngắn trên bàn, ánh mắt chợt thoáng buồn ảm đạm.
_ Bác Dung....con xin lỗi!
Thiên Ân quay đầu nhìn người nữ nhân viên, nụ cười mềm mại như nước, hàm ơn khe khẽ lên tiếng.
_ Cám ơn!
Rồi cô vội vàng chạy ra ngoài, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh cửa lớn, kéo mạnh ra.
Người nhân viên phía sau nhìn theo bóng dáng nhu mì tinh khiết của cô, nhớ lại gương mặt đượm buồm cùng lời cảm ơn nhẹ tênh, trong lòng không khỏi chua xót.
Đúng là cuộc sống không đơn giản, vị tiểu thư xuất thân danh môn hào nhoáng ấy, nhìn bên ngoài ai cũng thầm khao khát ước mơ, rút cuộc góc tối bên trong, mấy ai nhìn cho tỏ tường?
****
_ TAXI!
Thiên Ân lớn tiếng gọi, gấp gáp bắt một chiếc taxi trên đường. Chiếc xe vàng đỗ gấp lại trước mặt cô, Thiên Ân vội vàng mở cửa ra, ngồi vào trong xe, giọng nói gấp gáp hoảng hốt run bắn lên.
_ Xin chạy đi ạ!
Người lái taxi là một ông chú đã ngoài 45 tuổi, gương mặt hiền hậu chất phác. Ngay khi Thiên Ân vừa bước lên xe, gương mặt vã mồ hôi tái nhợt, vừa mệt mỏi, vừa sợ sệt đã khiến ông lo lắng chú ý. Ông quay xuống, nhìn cô ngồi nép trên ghế, toàn thân vẫn còn run run, ánh mắt lo lắng nhìn nhó xung quanh qua cửa kính như đang sợ hãi điều gì...
_ Cô bé! Cháu không sao chứ?
_ Dạ không sao! Chú lái xe đi ạ!
Thiên Ân nhìn người lái taxi đứng tuổi dịu dàng hỏi cô, ánh mắt chứa đầy quan tâm, mỉm cười yếu ớt. Cô cố gắng khôi phục bình tĩnh, đôi môi vẫn còn run rẩy, kìm giọng trả lời.
Người tài xế cũng không hỏi nhiều, đè nén nghi vấn trong lòng, ấn nhẹ chân ga, lái đi.
****
Chiếc xe lăn chậm chậm trên đường, Thiên Ân sau một hồi quan sát, cũng không thấy chiếc xe nào ám muội theo dõi cô, mới thở phào nhẹ nhõm. Tâm trí căng như dây dàn cũng được thả lỏng ra chút ít. Thiên Ân ngồi lặng trên ghế, cơ thể khe khẽ thả lỏng, hơi thở cũng bình ổn trở lại, bàn tay khẽ run rẩy co lại, để trên đùi khép nép.
Tài xế nhìn cô hồi lâu, cảm thấy cô cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhẹ nhàng ôn tồn lên tiếng, như vỗ về một đứa cháu nhỏ.
_ Cô bé! Cháu đang chạy trốn ai à? Nhìn mặt như bị ma đuổi thế?
Câu nói nửa đùa nửa thật của ông khiến Thiên Ân khẽ giật mình. Cô lặng người nhớ về hình ảnh của cha nuôi, về những hành động hắn đã làm, một màn máu tươi ở phòng trà Fluer....đôi mắt xinh đẹp của cô mệt mỏi nhắm nghiền lại.
Nói hắn là ma quỷ, cũng không có sai!
Hắn chính là tên ma vương tàn khốc nhất! Độc ác nhất! Nguy hiểm nhất!
Có trời mới biết, cô đã lên kế hoạch chạy trốn của cha nuôi biết bao nhiêu tháng này nay, từ hơn 5 năm trước, trước cả khi cô bắt đầu bước chân sang London.
Kế hoạch tỉ mỉ của cô được vạch ra, sau khi kết thúc năm học, cô sẽ trốn lại London, dưới sự bảo trợ của giáo sư Richard. Đó cũng chính là lý do tại sao đêm hôm đó cô lại quyết định đến phòng trà của ông ta, mục đính chính là tìm người bảo trợ theo lời ông ta để cô có thể xin thị thực tại Anh quốc. Nhưng những tính toán cũng như niềm tin của cô đã sụp đổ, khi mà vị giáo sư cô tin tưởng kia lại chỉ xem cô như món hàng để trao đổi mà thôi! Nhưng tất cả không tuyệt vọng bằng, cô lại gặp cha nuôi đúng tại lúc đấy!
Khi bị hắn ép trở về lại Bạch trà thành, cô đã tính toán sẽ trốn đi khi máy bay hạ cánh tại sân bay, nhưng cuối cùng tính toán của cô cũng bị thiêu rụi thành tro tàn...Ai ngờ được rằng cha nuôi của cô có phi cơ riêng cơ chứ?
Người đàn ông quyền lực như hắn, xuất chúng như hắn, cô muốn thoát khỏi hắn, cũng phải chật vật đến mức nào nữa đây?
Cuối cùng thì ý định trốn thoát đầy rẫy những sơ hở của cô lại thành công. Chính bàn thân của cô cũng không ngờ cha nuôi lại chấp nhận cho cô mua bánh ngọt với cái cớ quá trẻ con như thế. May mắn đến mức lúc hắn đồng ý, cô còn suýt nữa hỏi ngược lại hắn " thật sao ? " !
Trước khi sang London, cô đã có ý định thoát khỏi cơn ác mộng hoàng kim mà ngạt thở này, bức thứ cô nhờ Kính Hàm gửi cho cha Dương, chính là bước đầu tiên.
Cô sẽ trở lại cô nhi viện, chờ vài ngày nữa cô sẽ chính thức 18 tuổi! Lúc đó cô sẽ trở thành người tự do, trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần, đứng trước pháp luật, cô không cần người bảo trợ nữa!
Cô đã sắp xếp cho cuộc chạy trốn này hơn 5 năm!
_ Cháu muốn đi đâu?
Người tài xế hỏi lớn, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ trong lòng. Thiên Ân giật mình, nhìn ông, nhẹ giọng mỉm cười nói rõ ràng tên cô nhi viện năm xưa của cô.
Nào ngờ khi vừa nghe thấy tên cô nhi viện, ông lập tức ngẩn người, gương mặt mang nhiều lo lắng, nhẹ giọng trả lời.
_ Cháu gái....mấy năm nay, có phải cháu không ở trong nước không?
_ Sao ạ?
Thiên Ân nhìn gương mặt của ông, mờ hồ hỏi lại.
Ông đắn đo nhìn cô, ánh mắt thương cảm giống như nhìn một đứa trẻ lạc mẹ, vẻ mặt ưu tư của ông khiến cho trái tim Thiên Ân bắt đầu đập mạnh, một nỗi sợ hãi mơ hồ nhen lên trong lồng ngực.
Giọng nói ôn tồn như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, ông cần thận nói từng chữ, như sợ khiến cho cô sốc.
_ Cô nhi viện mà cháu nói, cách đây 5 năm đã xảy ra một vụ hỏa hoạn, thiêu rụi tất cả. Tất cả những người đó cũng mất tích sau vụ cháy, không rõ sống chết ra sao? Nơi đó giờ bỏ hoang, không còn gì ngoài tro tàn!
Từng lời, từng lời của người tài xế như sét đánh ngang tai, lời nói phát ra đến đâu, trái tim của cô giống như có từng nhát dao khứa xuống, quặn thắt đến tê dại.
Hơi ấm như bị rút hết khỏi cơ thể, Thiên Ân cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả những đầu ngón tay cũng lạnh đi, mất cảm giác, bải hoải, tê dại.
Lỗ tai lùng bùng không nghe rõ tiếng, trái tim cô như bị ai xé nát trong lồng ngực, máu trong người lạnh toát, cơ thể bải hoải vô lực, tàn tạ hết sức sống.
Hình ảnh người lái xe trước mặt mờ mịt rung rinh, nhòe đi không rõ....đến khi cánh môi khô khốc của cô nếm được vị mặn chát của nước mắt, cô mới nhận ra gương mặt mình đã ướt nước mắt giàn dụa.
Nỗi đau đớn vô hình mà cảm giác lại chân thật đến mức khiến cho cô tưởng như ai vừa đẩy cô từ trên cao ngã xuống, cơ thể mất hết sức lực, đến giọng nói cũng tắc nghẹn trong cổ họng, muốn gào lên mà cũng không gào lên nổi, thanh âm vang lên thành những tiếng nức nở xé lòng!
Thiên Ân đột nhiên cảm thấy lạnh, lạnh buốt đến tận trái tim, khiến cho cô không ngừng run lên. Cháy rụi? Tro tàn? Không...còn ai....!
Giờ cô mới biết cảm giác cô độc đau đớn đến mức nào, khi cô chợt nhận ra rằng, trên đời này, cô hoàn toàn lạc lõng, không còn lấy một người thân!
Cô....không còn ai cả!
Thiên Ân gục đầu xuống bàn tay mình, đôi vai rung lên, nước mắt tuôn ra ướt đẫm bàn tay bé nhỏ, khiến cho người lái xe vội vàng dừng xe lại, xuống mở cửa xe an ủi cô.
Bàn tay ông rất ấm, ấm áp như một tách trà trong trời đông, khẽ nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, an ủi.
_ Con gái....con sao vậy? Đừng khóc nữa!
Hình ảnh cô gục đầu xuống, mái tóc dài mềm mượt xõa tung, đôi vai gầy run lên từng đợt, nhỏ bé đến đáng thương, vừa đẹp vừa buồn, khiến cho người ta đau đớn không nguôi.
Thiên Ân khóc không ngừng, như mọi uất ức đau đớn sợ hãi trong những năm qua gộp lại òa vỡ, không sao kìm lại được.
Người tài xế luôn an ủi cô, bàn tay đặt trên vai vỗ về nhẹ nhàng, như vỗ về một đứa con gái nhỏ, thương xót vô cùng....Đứa bé này, rút cuộc đã gặp chuyện gì chứ?
Còn nhỏ như vậy, rút cuộc đã trải qua chuyện gì, tại sao lại khóc đến tê tâm phế liệt thế này!
Rất lâu sau, đôi vai Thiên Ân cũng dần bớt run rẩy, cô nuốt khan trong cổ họng, tiếng nói như hụt hơi, ngẩng đầu lên, nhìn người tài xế bên cạnh, đôi mắt đỏ mọng sưng húp, đáng thương vô cùng.
_ Chú....chuyện xảy ra vào lúc nào....
_ À....để ta nhớ coi, cũng lâu rồi, hồi đó báo chí đưa tin náo động lắm....hình như....là tháng chín năm năm trước thì phải!
Lời nói của ông vang lên, Thiên Ân đột nhiên cười nhạt. Nụ cười hiện lên gương mặt của cô vừa đau đớn, vừa u buồn, vừa uất hận, vừa trào phúng, khiến cho ông không khỏi giật mình.
_ Chú....
Thiên Ân nhẹ hãng gọi, ánh mắt còn vương nước nhìn về phía trước mông lung.
_ Làm ơn đưa cháu tới đó!
Ông giật mình nhìn cô, gương mặt xinh đẹp hiện lên đau xót, nhưng dường như không còn chút hoảng loạn, mà đáy mắt ngập nước sưng đỏ kia dường như lại bình lặng đến tê dại. Ông muốn hỏi lại rằng cô có chắc không, nhưng lại sợ rằng chạm vào nỗi đau trong cô, lập tức gật đầu, bàn tay vỗ về vai cô, nhẹ giọng như an ủi.
_ Được....bình tĩnh con gái! Ta sẽ đưa con tới đó!
****
Chiếc xe taxi lăn chầm chậm trên đường rồi dừng lại. Thiên Ân giờ đã ngừng khóc, đôi mắt chất chứa ngước nhìn cảnh vật xung quanh.
Đã quá lâu rồi, mọi thứ xung quanh thay đổi hết, cô không còn nhận ra con đường dẫn vào cô nhi viện ngày trước nữa, nhưng không hiểu sao cảm giác thân quen vô cùng.
Trái tim con người, luôn là kẻ chỉ đường về với kỉ niệm tốt hơn lí trí.
_ Đến rồi đó cháu!
Tiếng người lái xe nhẹ nhàng vang lên, theo yêu cầu của cô, ông đã đỗ cách cô nhi viện một đoạn. Thiên Ân cúi đầu, đôi mắt u buồn, nở nụ cười cô tịch với ông. Cô lôi xấp giấy bạc của Tề Yến Thanh đưa khi nãy cho ông, nhẹ giọng nói.
_ Cháu không biết có đủ không! Chú cầm giúp cháu! Cháu cám ơn chú nhiều!
_ Thế này là thừa rồi con gái! Con cầm lại đi!
Người tài xế hốt hoảng nhìn xấp bạc trong tay Thiên Ân, vội vàng trả lại phần lớn cho cô, lại thấy Thiên Ân lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa từ chối.
_ Không cần ạ!
Tiền của cha nuôi! Đồ của cha nuôi! Một xu một cắc cô cũng không muốn dùng nữa!
_ Cháu.....có chắc muốn vào không?
Ông khẽ hỏi Thiên Ân, cánh tay chạm vào cửa xe của cô khẽ dừng lại, my tâm cô hạ xuống, khẽ rung rinh.
Rồi cô khẽ gật đầu, đẩy cửa ra, bước xuống.
Gió của chiều chạng vạng lành lạnh ùa vào cô, mang theo hương thơm đồng nội êm đềm. Thiên Ân nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm đã lâu rồi cô không còn được ngửi thấy, đá lạo xạo dưới đế giày khi cô bước đi.
_ Chú chờ cháu ở đây nhé! Cháu đừng ở lại đó quá lâu, cẩn thận nguy hiểm!
Thiên Ân cúi đầu cám ơn ông, ánh mắt lo lắng của ông khiến cho cô cảm thấy trái tim đau đớn lạnh buốt của mình có một chút ấm áp.
****
Những bước chân chầm chậm tiến vào bên trong, gió vẫn thổi tung mái tóc của cô, còn mang theo hơi tro tàn củi mục, Thiên Ân ngước nhìn lên, cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng toàn thân vẫn cứ đông cứng lại, sững sờ.
Phía trước mặt cô, cảnh tượng điêu tàn đổ nát, hoang tàn mục ruỗng, u ám như hoang thôn.
Nhà thờ nhỏ đã cháy hết, tháp chuông trơ gỗ nham nhở, dưới ánh chiều chạng vạng khoác lên vẻ u tịch đáng sợ, tàn tạ tang thương. Dãy nhà nơi ngày xưa bọn trẻ cùng các sơ và Cha Dương ăn nghỉ, giờ đổ nát hết, không còn thấy rõ hình dạng. Nhìn tàn tích của quang cảnh xung quanh, Thiên Ân có thể tưởng tượng ra rằng ngọn lửa năm đó lớn đến thế nào, kinh hoàng đến thế nào.
Ban đêm tĩnh lặng, đứng trong cô nhi viện xác xơ u tối còn tĩnh lặng hơn, cái lạnh ngấm vào da thịt khiến cho Thiên Ân run rẩy. Cô vòng tay ôm lấy mình, những bước chân chật vật bước về phía dãy nhà ngày bé, nước mắt cô âng ấng nhìn những tường gạch ám tro bụi, đổ nát, hoang vu.
Hình ảnh ngày nhỏ cô nô đùa cùng đám trẻ, cha Dương và các sơ hiện ra từng chút, từng chút như một thước phim quay chậm, hạnh phúc ấm áp biết bao, tương phản với thực tại nghiệt ngã tàn nhẫn, khiến cho Thiên Ân lại trào nước mắt.
5 năm!
Đã 5 năm!
Mọi người....giờ đang ở đâu?
Tại sao sau vụ cháy....lại không tìm được ai?
Rút cuộc là lửa thiêu rụi thành tro tàn, phía sau liệu còn âm mưu nào khác?
Hàng vạn câu hỏi nhảy múa trong đầu Thiên Ân, khiến cho không còn tỉnh táo. Vòng tay cô ôm lấy thân mình, cô đứng lặng nhìn cô nhi viên cháy rụi trước mắt như tê dại, không nhận ra được phía sau lưng mình, một bóng đen cao lớn anh tuấn đang nhẹ nhàng bước đến.
Tiếng sỏi bị nghiến dưới gót giày vang lên khiến cho Thiên Ân giật thót mình, cô hoảng hốt quay lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người đối diện mình.
Dưới ánh sáng của chiều tà còn sót lại, thân hình anh tuấn cao lớn, khí chất trầm ổn nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng, mang theo ánh nhìn ấm áp...
Thanh âm cô run lên, nghe như tiếng những hạt mưa đập vào những chiếc lá....