Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 7: Sự dịu dàng tại Toà thành Bạch trà



Thiên Ân khép mắt him him, hàng lông mi xinh đẹp rung rinh, những vệt nước mắt đã khô trên gương mặt nhỏ nhắn, hai mi tâm tinh tế trong cơn mê man bỗng cau chặt lại, làm thành một khung cảnh thật khiến cho người ta đau lòng.

Trong cơn mộng mị miên man, Thiên Ân mơ thấy mình đang đứng trên một vùng thảo nguyên thật tươi đẹp, cỏ xanh rì tươi mát, hương hoa đồng nội thơm ngọt ngào, gió lành mơn man, mơ thấy một nụ cười hiền hậu và hương thơm tươi mát quen thuộc như cơn gió mùa hè, mơ thấy cha Triệu Văn từ xa đang tiến lại, dịu dàng gọi “ Thiên Ân”, tiếng cười khúc khích của cô bé hòa với tiếng cười trầm ấm của ông.

Rồi đột nhiên trời đất biến chuyển, quang cảnh đột nhiên sầm tối, gió mây vần vũ, hình ảnh cha Triệu Văn trước mắt càng lúc càng mờ mịt...Gió thổi như muốn cuốn bay cô bé, Thiên Ân cố sức mở to đôi mắt cay xe, đôi chân chật vật đi ngược chiều gió về phía cha Triệu Văn, mà dung ảnh ông càng lúc càng xa, tiếng gọi trong gió mây cũng càng lúc càng nhạt nhòa mơ hồ.

_ Cha!

Cô bé ra sức gọi, mà thanh âm cứ như tắc nghẹt trong cổ họng, không làm cách nào phát ra thành tiếng. Ngay lúc đó, trước mắt cô bé là hình ảnh một đôi mắt âm trầm sắc lạnh khiến cho tâm hồn cô run rẩy, cùng tiếng nói ưu nhã mà chứa đầy hàn khí.

_ Từ giờ ta chính là Cha nuôi của con!

Rồi tiếng la hét đau đớn, tiếng nổ đinh tai nhức óc, tiếng bước chân chầm chập vọng về như tiếng lôi vũ, ầm ầm dội xuống khiến Thiên Ân từ trong cơn mơ hét lên:

_ KHÔNG!!!

Ánh mắt cô bé theo bản năng mở bật ra, hãi hùng hoảng hốt, mồ hôi trên thân thể toát ra đầm đìa, nhịp tim đập loạn lạc tứ tung. Định thần một lúc, đôi mắt quan sát được không gian trong xe, mới nhận ra bản thân từ nãy đến giờ là gặp ác mộng.

Lại thấy người cha nuôi mới đang dùng ánh mắt sâu sắc đánh giá biểu cảm kinh hoàng trên gương mặt tái nhợt kia của cô bé.

Thiên Ân tâm trí loạn lạc, không nhận ra từ lúc gặp ác mộng, đã vô thức tóm chặt lấy cổ áo của Tề Yến Thanh....đến khi thấy ngón tay ẩn ẩn đau, cô mới giật mình buông ra, thì y phục sang trọng của hắn cũng bị cô làm nhàu nhĩ một mảng lớn.

_ Gặp ác mộng sao?

Bấy giờ hắn mới nhẹ giọng hỏi....Thiên Ân nhìn hắn, đôi môi cô bé mím lại, khẽ gật gật đầu. Thế nào mà lại ngủ say trong lòng cha nuôi rồi gặp ác mộng la hét inh ỏi!

Thiên Ân chợt nhận ra trong xe giờ chỉ có cô bé và cha nuôi, Kính Hàm không biết đã xuống xe từ bao giờ. Cô bé cũng không biết rằng, xe đã đến nhà được gần nửa tiếng, nhưng cả đến lúc đi qua chiếc cổng làm bằng đồng sang trọng được thiết kể đóng mở tự động để tiến vào khuôn viên của toà thành, rồi đến khi chiếc xe đã thành công đỗ tại khuôn viên xa hoa lộng lẫy, cô bé vẫn ngủ say sưa.

Tề Yến Thanh thế nào mà cũng không đánh thức cô bé, cứ thế ôm cô bé trong lòng, gương mặt lạnh lẽo chỉ quan sát vật nhỏ đang ngủ chẳng biết trời đất.

Thời gian của Tề Yến Thanh lúc nào cũng kín mít lịch trình. Vậy mà hôm nay hắn thẳng tay lùi lại 3 cuộc họp, yêu cầu toàn bộ thư kí của tập đoàn Tề thị các chi nhánh ở khắp châu Á, Italia, Anh, Đức và Hoa Kỳ không liên lạc trong hôm nay. Ngay cả Tổ chức Phi Điểu, nếu có việc thật sự khẩn cấp mới được tìm hắn, còn toàn bộ công việc sẽ liên lạc qua Kính Hàm.

Sự ngoại lệ hiếm có này....là lần đầu tiên xảy ra!

Mà lúc nãy, Kính Hàm cũng đã xuống xe từ lâu, trước khi xuống xe còn cẩn thận đem cả bốn cửa xe mở xuống, tránh cho cô bé không bị ngạt. Bản thân anh đã đứng gần nửa tiếng bên ngoài cửa xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Tề Yến Thanh nhìn cô bé sợ đến một thân đầm đìa mồ hôi, ánh mắt lộ ra nhiều phần phức tạp, nhưng kì lạ là hắn một câu cũng không hỏi thêm, chỉ đơn giản nhìn ra bên ngoài khe hở trên cửa kính chống đạn, cửa xe lập tức mở ra.

_ Xin mời Tề tổng và tiểu thư xuống xe!

Kính Hàm cung kính cúi đầu, dáng người cao lớn cân đối đẹp mắt. Thiên Ân len lén nhìn ra qua cửa xe, trước mặt là một biển hoa rực rỡ.

Ánh mắt cô bé ngỡ ngàng, khuôn miệng há to kinh ngạc....đây là nơi thần tiên nào vậy?

Tề Yến Thanh nhìn cô bé đang bị vườn hoa trước mặt hút hồn, ánh mắt sâu hút quá sức mê đắm kia cũng không lộ ra quá nhiều suy tư, chỉ đơn giản bế cô bé tao nhã xuống xe.

Điều đầu tiên cô bé cảm nhận thấy, là mùi hương hoa thơm ngát tràn ngập không gian.

Đây....đúng là xứ sở thần tiên tuyệt mĩ nhất trần gian! Cho dù có là trong giấc mơ, cô bé cũng không bao giờ mơ được một nơi tuyệt đẹp đến thế!

Tòa nhà phía trước.....Không! Phải nói là tòa thành phía trước mặt thật sự nguy nga tráng lệ, đẹp như trong chuyện cổ tích.

Tòa thành được sơn màu trắng tinh khôi, trong ánh nắng dìu dịu lại càng đẹp mắt diễm lệ. Biệt thự có ba tầng, mà cao đến hàng chục mét, rộng đến hàng trăm mét vuông. Phần cao nhất dưới mái nhà được sơn đen sang trọng, dưới nắng lớp sơn cứ óng ánh như kim tuyến, phía trước mặt tiền là một cửa sổ dáng vòm thật lớn, kính trong vắt, khung gỗ sang trọng, từng đường nét chạm khắc cầu kì tinh tế, mái hiên tiền sảnh được khắc hình một bông hoa trà vô cùng sống động, như đang thật sự toả ra hương thơm. Tòa nhà có 3 lối lên chính, một trước mặt, còn lại chia đều ở hai hông, cầu thang bằng đá cẩm thạch đen vân trắng sang trọng dẫn lên. Từng cửa sổ, ban công, cột trụ, tay hành lang cầu thang đều được chạm khắc theo phong cách Phục hưng cổ, sang trọng tinh tế, diễm lệ phi phàm.

Mà tuyệt diệu hơn cả, chính là bao quanh biệt thự là cả một biển hoa trà! Hai vườn hoa trà rộng lớn phía trước màu trắng trinh bạch tươi mát rực rỡ, lối đi xung quanh lát gạch trắng, một dài phun nước với những bức tượng thiên thần đang ca hát vui tươi đặt chính giữa sân ngoài, đẹp đến kì diệu.

Thiên Ân mở tròn đôi mắt, nhìn ngắm cảnh vật phía trước không chớp mắt....Không thể nào? Không thể nào cô bé sẽ được sống trong một nơi xa hoa lộng lẫy đến vậy!

Hai bên hành lang xuất hiện 6 người phụ nữ, đều mặc đồng phục tượng trưng cho công việc của mình trong toà thành, tuy rằng thiết kế có khác nhau nhưng đều cùng một màu trắng, tươi mát sạch sẽ, đứng đều ở hai bên cầu thang phía trước, một người phụ nữ, gương mặt rất đôn hậu, nụ cười dịu dàng, mặc một bộ trang phục cùng màu toa nhã, tay đi găng trắng, tóc búi gọn gàng phía sau, tươi cười cúi đầu.

_ Xin kính chào ông chủ! Xin chào mừng tiểu thư!

Tề Yến Thanh hài lòng, khuôn mặt hắn trong chốc lát không còn nét hà khắc như trước. Kính Hàm đúng là rất biết cách làm việc, toàn bộ những người phục vụ cũ trong tòa thành đã được thay thế hết, toàn bộ người mới đến thay đều là nữ theo đúng phân phó của hắn, ngay cả nữ quản gia này cũng là điều động từ biệt thự phía tây của hắn đến, đúng là khiến hắn rất hài lòng!

Bấy giờ hắn mới thì thầm với vật nhỏ đang run rẩy không ngừng vì kinh hãi trong lòng, thanh âm dụ hoặc, âm trầm nguy hiểm.

_ Đây là Biệt thự Bạch Trà...Nơi này giờ đây là nhà của con!

***

Biệt thự Bạch Trà?

Thiên Ân nhìn biển hoa trà trắng trước mắt...thì ra toà thành diễm lệ này có tên là Bạch Trà. Cái tên thật hợp biết bao! Có phải cha nuôi rất thích hoa trà hay không?

Tề Yến Thanh đặt cô bé xuống đất, động tác rất cẩn thận. Thiên Ân ngồi lâu trong lòng hắn, chân cẳng mỏi nhừ, nhất thởi không cử động linh hoạt được, líu ríu bám vào ống quần hắn để đứng cho vững.

Kính Hàm nhìn cô bé loạng choạng, theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại nhớ đến câu nói rét buốt của Tề tổng trong nhà thờ, lập tức ngừng động tác lại.

Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân khó khăn bám vào hắn để đứng vững, cô bé dậm dậm hai chân, tay nắm chặt lấy ống quần hắn mà mắt không rời khỏi được biển hoa trà trước mặt, trù trừ nửa muốn tiến đến nhìn ngắm, nửa lại ngại ngùng không dám đi.

Lúc này, người quản gia cúi xuống cười rất tươi với cô bé, dịu dàng như đang vỗ về một con thỏ con.

_ Ta là Phương Dung, là quản gia của biệt thự Bạch Trà. Sau này tiểu thư cần gì sai bảo xin cứ tới tìm ta!

_ Con kính chào bác Dung!

Thiên Ân lễ phép cúi đầu, cẩn thận chào Dung quản gia, thái độ quá đỗi ngoan ngoãn đáng yêu khiến bà mến cô bé này ngay lập tức.

Bà đưa tay cho Thiên Ân, dịu dàng nói:

_ Ta dẫn tiểu thư vào trong!

Thiên Ân nhoẻn cười, chưa kịp đưa tay ra thì tiếng cha nuôi đã vang lên phía sau.

_ Tự mình bước vào nhà!

Tuy rằng thanh âm không mang chút gì ngăn cản, chỉ đơn giản là đều đặn không mang nhiều cảm xúc, nhưng Thiên Ân lập tức rụt tay lại, e dè tự mình bước lên phía trước.

Mà Dung quản gia cũng giật mình, vội vàng lùi về phía sau, không dám qua mặt ông chủ.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn cẩn thận bước về trước, Kính Hàm có chút đau lòng. Anh nhìn Tề Yến Thanh lạnh lùng quan sát cô bé, rồi hắn cũng từng bước ẩn nhẫn đi ngay phía sau Thiên Ân, tâm sự trong lòng anh vô cùng phức tạp.

_ Kính chào tiểu thư!

Hai bên cầu thang, tiếng chào vang lên đồng đều âm ran. Thiên Ân từ dưới nhìn các cô mỉm cười đón chào mình, giật mình ngại ngần, thế này quá sức khoa trương rồi!

_ Dạ...con chào các cô!

Tề Yến Thanh nhìn cô bé bối rối chào hết người này đến người khác, trên miệng bất giác nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra!

Những bước chân nhỏ bé ngần ngại chạm lên bậc cầu thang cẩm thạch sang trọng, qua đôi giày vải cũng cảm thấy mát lạnh dưới chân. Thiên Ân dè dặt nhìn ngắm....thế nào mà cô bé lại ngồi ngay xuống thềm cầu thang, cúi người tháo giày của mình ra.

Dung quản gia bị một phen thất kinh, không nghĩ cô bé lại ngồi bệt xuống cầu thang như vậy, vội vàng hỏi.

_ Tiểu thư! Tiểu thư sao vậy?

_ Con tháo giày ra để đi lên. Con sợ sẽ làm bẩn cầu thang!

Thiên Ân ngước đôi mắt tinh khiết lên nhìn Dung quản gia, thanh âm trong trẻo, quá đỗi vô tư nói ra lý do, lại khiến cho người nghe đau lòng vô cùng.

Đứa bé này quả thật quá hiểu chuyện! Càng hiểu chuyện lại càng đáng thương!

_ Con cứ bước lên đi! Không cần cởi giày!

Dung quản gia từ lúc nào đã gọi Thiên Ân là "con", không phải là "tiểu thư" xa cách. Dù sao bà cũng đã làm quản gia trong Tề gia hơn 10 năm, Tề tổng cũng sẽ không vì chuyện này mà khó chịu với bà.

_ Nhưng mà....

Thiên Ân ngại ngần trù trừ, lại nghe thấy tiếng cha nuôi vang lên:

_ Mang giày mới đeo cho tiểu thư!

_ Thưa vâng!

Một người hầu gái lễ phép vâng lời đi vào nhà, rất nhanh bước ra trên tay là một đôi giày búp bê màu trắng đính nơ rất đáng yêu, nhìn qua cũng biết là hàng thượng cấp. Thiên Ân vừa nhìn đôi giày đã thích, nhưng món quà đắt tiền như vậy, cô bé ngại ngần không dám nhận.

Tề Yến Thanh nhìn cô bé bối rối ngại ngần, liền trực tiếp ngồi xuống, quỳ một chân xuống đất, đem đôi giày cũ trên chân Thiên Ân tháo ra, cầm đôi giày trên tay hầu gái trực tiếp tự tay đi vào cho cô.

Không chỉ Thiên Ân bị động tác dịu dàng bất ngờ này của Tề Yến Thanh làm cho cả kinh. Mà ngay cả Dung quản gia và Kính Hàm cũng hoảng hốt trợn tròn mắt....Tề tổng thế nào lại quỳ dưới đất... tự tay đi giày cho một đứa nhỏ?

Chuyện này người khác mà biết được, so với việc trên đỉnh núi Thái Sơn là đường lên trời còn khó tin hơn!

Thiên Ân lắp bắp lên tiếng.

_ Cha nuôi....con tự mình đi được!

Tề Yến Thanh không trả lời, làm như không thèm quan tâm đến lời cô, những ngón tay thon dài mà tinh tế của hắn khéo léo thắt dải ruy băng trắng lại cho cô, động tác cưng chiều vô hạn, khiến cho Thiên Ân trong lòng run rẩy.

Cha nuôi quả thật rất đẹp. Động tác quỳ hẳn một chân trên nền đất cúi đầu đi giày cho cô giống như một bức tranh trong chuyện cổ tích, mà cha nuôi thế nào lại giống một vị hoàng tử si tình dịu dàng!

Thiên Ân ra sức lắc đầu, muốn đuổi những suy nghĩ ấy đi, hai má đỏ ửng.

Hắn cuối cùng cũng dừng động tác, thoải mái đứng lên, giờ trên bàn chân cô bé là đôi giày búp bê trang nhã xinh đẹp.

Đôi giày chất liệu thượng hạng, thế nào mà vừa in như may cho riêng cô bé, đi trên chân không một chút gò bó, ngược lại giống như không đeo giày!

Size giày của cô bé, cha nuôi sớm cũng đã biết!

Nhưng Thiên Ân không để ý đến chi tiết đó, cô bé mải ngắm đôi giày say sưa, rồi ngước mắt lên nhìn cha nuôi, chân thành lên tiếng.

_ Cha nuôi! Con cám ơn người!

_ Thích không?

Tề Yến Thanh hỏi cô bé, giọng hắn mềm mại mê hoặc.

_ Có ạ! Rất thích!

_ Ngoan!

Hắn gật đầu, vẻ lạnh lùng lại lập tức được khôi phục, so với người vừa ẩn nhẫn đi giày cho cô bé đúng là khác một trời một vực.

Đôi giày cũ của cô bé lập tức được hầu gái đem đi.

_ Vào trong đi!

Hắn lên tiếng với cô. Thiên Ân ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy nhanh nhẹn đi vào trong toà thành.