Tiếng mưa không ngừng rơi ngoài cửa sổ, từng đợt từng đợt rào rạt, như tiếng roi quất rát bỏng vào trong lòng Tề Yến Thanh. Căn phòng sang trọng mà lạnh lẽo, bóng tối vây quanh như hố sâu không lối thoát. Bàn tay hắn nắm chặt lấy bức thư đã nhàu nát và ẩm ướt, vì nước mắt của hắn, làm nhòe cả những nét chữ thanh mảnh nghiêng nghiêng của cô.
Người như Tề Yến Thanh, tưởng chừng như không điều gì có thể làm hắn rơi nước mắt…
Nhưng dường như những ngày tháng qua, đã chạm vào chỗ đau đớn nhất, yếu mềm nhất, sâu thẳm nhất trong tâm hồn chai sạn của hắn.
“ Xin gửi cho Tề Yến Thanh ”
Ngón tay hắn mải miết lướt trên hàng tên của hắn được viết bằng nét chữ của cô. Nội dung bên trong hắn đã đọc đến thuộc, mỗi nét chữ đều như khắc nỗi đau vào trái tim hắn, làm thành những vết thương rỉ máu, đau thương đến chết lặng.
“ Tề Yến Thanh!
Không…Cha nuôi!
Cho dù có là muộn màng, tôi cũng muốn một lần được cam lòng mà gọi ngài là Cha nuôi!
Trước tiên, tôi xin cảm ơn công dưỡng dục ngài đã dành cho tôi trong suốt mườI hai năm qua!
Mười hai năm, có hạnh phúc, có đau khổ, trong những năm tháng đã cho tôi một cuộc sống trong mơ, mà cũng như là một cơn ác mộng, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng vẫn là người mang ơn ngài…
Hợp đồng chuyển nhượng tài sản ngài dành cho tôi, từ tận đáy lòng tôi xin nhận tấm thịnh tình của ngài, nhưng phần tài sản đó, tôi không thể nhận. Tôi không góp công sức nào vào phần tài sản đó, nên tôi không xứng đáng được hưởng. Tôi không có cách nào gửi lại cho ngài, vì thế đã mạn phép đốt đi, cũng như đốt toàn bộ những ân oán của tôi và ngài hóa thành tro bụi trở về với tro bụi.
Mười hai năm qua, tất cả những gì tôi cần làm để trả ơn ngài, tôi cũng đã báo đáp. Bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, tránh xa toàn bộ những ân oán dằng dặc, giản dị qua ngày là tốt rồi!
Về phần bác Dung, chị Giai Kỳ, toàn bộ chuyện ngày hôm nay đều là tôi tự mình làm, họ không liên quan, xin ngài đừng trách họ.
Cha Dương là người cưu mang tôi trong lúc tôi rơi xuống vực thẳm nhất. Nếu ngài muốn bao bọc, xin ngài hãy bao bọc, nếu ngài không muốn can dự, xin ngài đừng làm khó cho cha Dương. Chỉ có cha Dương, mới là người cho tôi cảm nhận được hơi ấm của người cha!
Về phần cuộc sống của tôi sau này, mong ngài cứ yên lòng. Cho dù tôi có ở nơi nào, cũng sẽ sống thật tốt. Đương nhiên không thể sung túc giàu sang, nhưng tự do tự tại, tất cả đều làm lại từ đầu! Tôi nhất định sẽ sống hạnh phúc!
Mong ngài sức khỏe bình an!
Kính thư!
Triệu Thiên Ân! ”
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh đau đớn gọi, nhưng đáp lại hắn tất cả đều là yên lặng chết chóc. Ba từ “ Triệu Thiên Ân ” cô viết, như mũi dao khắc vào sâu trái tim hắn. Hắn nhận ra rằng, cô cuối cùng đã rũ bỏ hoàn toàn hắn khỏi cuộc đời cô, bắt đầu chính là chữ “ Tề ” trong tên cô.
Tề Yến Thanh nắm chặt lấy bức thư, như nắm chặt lấy dung ảnh mà hắn không thể nào có lại được. Ban đầu là hắn trả tự do cho cô, tại sao bây giờ khi cô thật sự rời xa khỏi hắn, hắn lại như mất đi cả linh hồn?
Toàn bộ những gì hắn trao cho cô, cô đều một mạch trả lại, thậm chí còn không để cho hắn có cơ hội gặp lại, trực tiếp đốt mọi thứ thành tro tàn!
Thật sự hận hắn đến mức như vậy sao?
Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng vắng lặng. Tề Yến Thanh vội vã ngước lên, nhìn thấy Kính Hàm mệt mỏi dựa vào cửa, theo sau là Nhiếp Phong.
Tề Yến Thanh thảng thốt nhìn Kính Hàm im lặng, từ từ lắc đầu!
Một ánh chớp lóe lên bên ngoài khung cửa, mưa quất rát hơn và dữ dội hơn,như cơn sóng gầm điên loạn trong lòng hắn lúc này!
Không!
Không!
Ân nhi!
Ân nhi của anh!
Tề Yến Thanh gần như lao ra khỏi căn phòng, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Kính Hàm và Nhiếp Phong. Hai người bổ nhào ra để giữ chặt lấy hắn, cả ba ngã sóng soài xuống nền nhà buốt lạnh.
_ Buông tôi ra! Tôi phải đi tìm Ân nhi!
_ Tề tổng! Ngài bình tĩnh đã!
Kính Hàm khổ sỡ giữ hắn lại, nhưng Tề Yến Thanh dường như hóa thành con thú, điên cuồng muốn lao ra ngoài màn mưa lạnh buốt kia.
_ Không! Ngoài trời đang mưa! Ân nhi chỉ có một mình....chắc chắn sẽ lạnh...Tôi phải đi tìm con bé! Phải mang con bé về!
_ Yến Thanh! Cô ấy đi rồi! Cậu bình tĩnh lại đi được không?
Nhiếp Phong ôm lấy Tề Yến Thanh, nhưng sức lực của tên này lúc nổi điên chẳng khác gì trâu mộng, hai người đàn ông mạnh mẽ như Kính Hàm và Nhiếp Phong cũng không cách nào kìm chế hắn được. Nhiếp Phong cắn răng nói với Kính Hàm.
_ Gọi....gọi cho Lôi Triệt!
_ Đã gọi rồi! Lôi tiên sinh sẽ tới ngay!
Kính Hàm khổ sở nói, ngay lúc này, Tề Yến Thanh vùng ra, đẩy mạnh Kính Hàm và Nhiếp Phong sang một bên, lao ra bên ngoài.
Mưa quất gió rít, từng trận từng trận tạt vào người hắn buốt lạnh đến tận tâm can, đau đến từng thớ thịt. Hắn lao ra ngoài màn mưa, như thể mong nước mưa có thể rửa trôi đi đau buồn trong hắn. Nếu như có thể, hắn nguyện cứ thế mà chết đi trong cơn mưa.
_ Tề tổng!
_ Yến Thanh!
Kính Hàm và Nhiếp Phong cũng lao ra theo, mưa càng lúc càng lớn. Bóng dáng cao ngạo của hắn nhạt nhòa trong màn mưa, liêu xiêu như cây non trong bão. Tề Yến Thanh không nghe được gì nữa ngoài tiếng mửa quất rát bỏng. Hắn cứ lao mình vào trong đêm tối vô tận, đêm tối không lối thoát, mênh mông và vô định như chính tâm trí hắn lúc này.
Ân nhi của hắn không thích trời mưa, nhất là trong cơn mưa có cả tiếng sấm chớp. Những đêm mưa nằm cạnh hắn, Ân nhi trong vô thức thường cuộn tròn lại như một con sâu nhỏ nằm ẩn trong kẽ lá, nép mình vào lòng hắn.
Mưa càng lúc càng lớn....Cô một mình bên ngoài kia chắc chắn sẽ sợ hãi, chắc chắn đang chờ hắn tới đón cô về!
Tề Yến Thanh nắm lấy cánh cửa xe muốn mở ra, bàn tay lập tức bị tóm lại. Hắn kinh ngạc nhìn người bên cạnh, một cỗ tây trang sang trọng cùng áo choàng ướt sũng, mái tóc bết nước rũ xuống gương mặt phong tình tái nhợt vì mưa lạnh.
Lôi Triệt nắm chặt lấy cổ tay của Tề Yến Thanh, gương mặt căng cứng dùng lực đấu lực với hắn.
_ Buông mình ra!
Thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh vang lên gần như hoà tan vào tiếng mưa điên cuồng. Lôi Triệt cau mày, những hạt nước mưa thấm vào ánh mắt như chim ưng cao ngạo của Lôi Triệt, thanh âm nặng trịch vang lên.
_ Tề Yến Thanh! Cậu tỉnh lại đi!
Những hạt nước lăn theo đường nét cao ngạo tuyệt mỹ của hắn, thấm vào đôi môi khắc nghiệt.
_ Mình phải đi tìm Ân nhi! Ân nhi đang cần mình tới đón!
_ Cậu biết cô ấy ở đâu mà tìm?
Lôi Triệt gầm lên, nhìn vào gương mặt trắng bệch không chút thần sắc nào của Tề Yến Thanh.
_ Cho dù là góc bể chân trời, mình cũng muốn tìm ra Ân nhi!
Tề Yến Thanh nói, thanh âm như tiếng rừng khuya hoà vào tiếng gió thét gào trong mưa. Ánh mắt dấy lên đau đớn mờ mịt giông tố.
_ Kể cả như vậy đi chăng nữa...Mưa gió như vậy lao ra đường! Cậu muốn chết sao?
_ Khônh có Ân nhi! Mình sống cũng không có ý nghĩa gì!
Tề Yến Thanh lắc đầu, từng hạt mưa lạnh buốt thấm vào môi hắn, lạnh đến cả cuống tim.
Bàn tay hắn giằng khỏi tay Lôi Triệt, tàn tạ nói.
_ Buông ra cho mình đi!
Nhìn dáng vẻ tiều tuỵ không ra hình người của hắn, lửa giận trong lòng Lôi Triệt như bị hun cháy phừng phừng. Tề Yến Thanh trong mắt hắn là người luôn âm trầm cao ngạo, thân thể luôn toát ra khí chất quý tộc kiêu bạc khó ai sánh kịp, giờ đây tàn tạ như vậy, thật sự khiến hắn không nhận ra, khiến hắn lo sợ vô cùng.
Càng lo sợ, Lôi Triệt càng trở nên giận dữ!
Nhìn gương mặt như không còn chút nhuệ khí của Tề Yến Thanh, Lôi Triệt giận dữ tóm chặt lấy cổ áo của Tề Yến Thanh, kéo hắn sát vào mình, quát lên át cả tiếng mưa gió thét gào.
_ Được! Cậu đã muốn chết! Mình thành toàn cho cậu!
RẦM!!!
BỐP!!!
Kính Hàm cùng Nhiếp Phong kinh hoàng nhìn từ phía xa, Lôi Triệt tóm cổ áo Tề Yến Thanh ấn mạnh vào cửa xe. Tiếng va đập vang lên chói tai. Bàn tay trái của Lôi Triệt vung lên cao, nhằm trúng gò má của Tề Yến Thanh giáng xuống.
_ Hự!
Cú đấm mạnh khiến Tề Yến Thanh gục xuống, nước mưa đọng dưới đất bắn lên tung toé, trong miệng ngập tràn vị máu tanh, mưa quất xối xả xuống thân hình cao lớn mà suy sụp xủa hắn.
_ Tề tổng!
_ Lôi Triệt! Sao thế?
_ Hai người đứng yên đó!
Lôi Triệt quát ầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kính Hàm và Nhiếp Phong, thanh âm rít lên tức giận cực hạn
_ Ai bước tới đừng trách tôi vô tình!
Nhìn Tề Yến Thanh nằm gục dưới chân mình. Lôi Triệt gầm lên át cả tiếng gió gào.
_ Hôm nay tôi phải đánh chết tên khốn này!
Bàn tay nắm lấy cổ áo của Tề Yến Thanh, Lôi Triệt kéo hắn lên, nhìn vào gương mặt suy kiệt của hắn.
_ Tên khốn! Cậu định như thế này đến bao giờ? Cậu không mau quay lại cho mình!
Nắm đấm lại lần nữa giáng xuống, khiến cho Kính Hàm cùng Nhiếp Phong chứng kiến lo lắng đến cháy lòng.
Khoé mắt Tề Yến Thanh rách một đường dài, máu từ đó chảy xuống hoà cùng dòng mưa chảy xuống khoé môi hắn. Tề Yến Thanh không chút phản kháng, trân mình hứng chịu từng trận mưa đòn của Lôi Triệt, như thể hắn cũng can tâm tình nguyện để Lôi Triệt đánh chết mình ngay lúc này.
Nỗi nhớ cũng ân hận dằn vặt cào xé tâm can, nỗi đau tựa cái chết cho dù hắn vẫn đang sống.
_ Nếu đã buông tay cô ấy....tại sao lại trở thành như vậy hả tên điên này?
Tề Yến Thanh khẽ nhắm mắt lại....
Thanh âm gào thét của Lôi Triệt vang lên bên tai như cào xé.....
Tề Yến Thanh nở nụ cười...buồn thảm và nhạt nhẽo....
Nụ cười khiến cho Lôi Triệt buông thõng nắm đấm đang giơ lên xuống.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, sự tuyệt vọng nheb lên đầy ắp, hoá thành ngấn lệ chảy ra ngoài tràn theo mưa.
Thanh âm nhạt nhào vang lên, gần như trút toàn bộ đau đớn ra ngoài.
_ Ân nhi....không cần mình nữa!
Tề Yến Thanh hoang mang nói, thanh âm hoảng loạn.
_ Ngoài kia rất nguy hiểm....còn đám người của Tổ chức B....Con bé sẽ đối phó thế nào? Mình không làm được gì cả! Không làm được gì nữa.....!
Trong giây phút ấy, Lôi Triệt hiểu rằng, Tề Yến Thanh chưa bao giờ thực sự buông tay Thiên Ân.
Giao cho cô khối tài sản khổng lồ như vậy, chính là muốn cô sống xa hắn, nhưng vẫn ở trong không gian thuộc về hắn, buông cho cô tự do, nhưng tự do trong vùng trời của hắn.
Nhưng nào ngờ cô bé kia nhẫn tâm đem tất cả thiêu thành tro bụi, cũng thiêu hi vọng kéo cô trở về bên hắn tan thành mây khói, thiêu cả tâm hồn hắn thành tàn hơi...
Lôi Triệt nhận ra, nỗi đau trong mắt Tề Yến Thanh, chính là nỗi đau của tình yêu không được đáp lại, nỗi đau của kẻ cuồng si...
Đây....chính là thất tình !
Nhìn Tề Yến Thanh ngồi lặng lẽ dưới mưa, bờ vai rộng như có thể gánh vác cả thế gian giờ co lại suy sụp, thân thể cao ngạo cường tráng giờ tàn tạ yếu ớt....Lôi Triệt đau lòng thở dài, quay đầu bước về phía biệt thự.
Thanh âm mệt mỏi vang lên, gần như vụn vỡ.
_ Cứ để cậu ta ngồi đó....Rồi sẽ nhẹ lòng thôi!
Kính Hàm, Nhiếp Phong, Lôi Triệt và Tề Yến Thanh. Bốn người đàn ông, bốn nỗi tâm trạng dưới mưa gió mịt mù. Tiếng gió gào thét như điên dại, lại bao dung nuốt trọn hết những thanh âm thổn thức khác hoà lẫn trong mưa....
****
Đã 3 ngày trôi qua
Tề Yến Thanh sau khi dầm mưa một buổi đã bị phong hàn, nằm trong phòng riêng chưa khoẻ lại.
Kính Hàm những ngày này rất vất vả, vừa chạy đôn đáo lo chuyện của Tề thị, vừa lo chuyện của tổ chức Phi Điểu. Kính Hàm là trợ lý, cũng là cánh tay phải đắc lực của Tề Yến Thanh, cho dù Tề thị đã đi vào guồng quay hoạt động, mọi chuyện cũng không áp lực lắm, nhưng Kính Hàm chỉ quen giải quyết việc tại Phi Điểu, giờ kiêm thêm việc, anh đương nhiên cảm thấy áp lực!
Vậy mà Tề Yến Thanh hàng chục năm nay quản lý hai giới hắc bạch, công việc trơn tru trôi qua, hầu như không bao giờ thấy hắn than một lời, mới biết khả năng và sức chịu đựng của hắn đến mức nào!
Kính Hàm tuy đã cẩn thận phân phó vệ sĩ túc trực 24/24 tại biệt thự riêng của Tề Yến Thanh, nhưng ngày nào anh hoặc Lôi Triệt, Nhiếp Phong cũng phải rẽ qua không theo giờ cố định để kiểm tra đề phòng bất trắc. Hôm nay khi anh lái xe vào sân, vệ sĩ đã theo lệ tớ mở cửa xe thông báo tình hình.
_ Bác sĩ vừa tới kiểm tra cho Tề tổng! Ngài ấy hồi phục rất nhanh, nhưng vẫn chưa tỉnh lại!
Kính Hàm gật đầu, trong lòng lo lắng. Tin Lôi Triệt ốm liệt giường cũng không thể giấu mãi. Đám cổ đông Tề thị cùng lũ nhăm nhe bên ngoài, bọn kẻ thù của tổ chứ Phi Điểu sẽ lợi dụng tình hình này mà vươn vòi nhũng nhiễu....Kính Hàm chưa khi nào tha thiết muốn Tề Yến Thanh sớm bình phục như bây giờ!
Cả về thể xác...lẫn tinh thần!
Cú sốc của Thiên Ân đã giáng một đòn trí mạng vào Tề Yến Thanh, khiến hắn ốm nhẹ thành ốm nặng.
Tâm bệnh mới là thứ khó chữa nhất!
Kính Hàm thở dài, tay bưng ly nước thuốc còn ấm nóng vào phòng, khẽ mở cửa ra.
Cảnh tượng sau đó khiến cho Kính Hàn rụng rời.
Tề Yến Thanh bạc nhược ngồi sõng soài dưới nền đất, trong tay là một khẩu súng lục, đang chĩa thẳng vào tim mình.