Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 87: Nói em yêu tôi....



Căn Phòng Tổng thống rộng đến mức đáng kinh ngạc. Phòng khách rộng lớn với tông màu trắng sang trọng, nội thất đều là màu trắng và trên tường treo những bức danh tác nổi tiếng. Phòng ngủ với tông màu nâu trầm ấm áp và phảng phất hương gỗ cổ điển, tầm nhìn đắt giá từ khoảng cửa sổ hoàn toàn bằng kính với rèm nhung sang trọng, bên cạnh là một bộ sô pha lót dạ phối màu nâu trắng khiến Thiên Ân liên tưởng đến những viên kẹp chocolate….Và cả một chiếc giường êm ái giống hệ kích thước chiếc giường tại Biệt thự Bạch trà.

Nghĩ tới đó, Thiên Ân thoáng chút đỏ mặt.

Tiếng đóng cửa rất nhẹ vang lên ở phía sau, Tề Yến Thanh bước vào theo cô. Khi cánh cửa ấy đóng lại, không gian riêng tư chỉ dành riêng cho hắn và cô, có chút ngại ngùng.

Thiên Ân cắn môi, ánh mắt hướng xuống dưới nền thảm nhung đắt tiền, vòng tay nhỏ bé khẽ vươn tới ôm lấy thân hình dịu dàng, như thể muốn bao bọc bản thân trước cái nhìn nóng rẫy của người phía sau.

Cho dù không quay lưng lại, nhưng Thiên Ân biết ánh mắt sâu thẳm quá mức thu hút ấy đang quan sát cô, giác quan nhạy cảm của phụ nữ khiến cô không ngừng run lên nhè nhẹ.

Tề Yến Thanh tựa vào bức tường lát gỗ bóng loáng, ánh mắt trầm ngâm không ngăn nổi thích thú ngắm nhìn Thiên Ân mong manh trước mặt. Dáng vẻ mềm mại, bờ vai nghiêng nghiêng nhỏ nhắn của cô, sắc đẹp của cô khiến cho nơi này trở nên bừng sáng.

Hắn chưa bao giờ biết được rằng, căn phòng Tổng thống được thiết kế riêng để hắn nghỉ ngơi mỗi lần công tác sang Pháp lại có thể ấm áp như thế.

Bàn tay to lớn bám nhẹ lấy cánh tay mềm mại của cô, từ từ vuốt ve như lướt trên lớp vải lông mềm mịn nhất.

Thiên Ân giật mình, sự run rẩy rất nữ tính của cô thổi bùng lên dục vọng vẫn âm ỉ cháy trong lòng hắn. Ánh mắt hắn từ từ tối lại, một màu đen thẫm sâu thẳm của màn đêm. Đôi môi kiêu bạc của hắn nhẹ nhàng lướt trên mái tóc cô, mơn theo đường cong dịu dàng nơi vầng trán, thái dương rồi lướt qua gò má của cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhạy cảm của cô.

Thân thể mạnh mẽ nam tính, giống như một bức tường thành vững chắc, còn có hơi ấm rực của hắn, và mùi hương gỗ tuyết tùng như mê như say, khiến cho nhịp tim trong lồng ngực của cô đập gấp gáp dồn dập.

Bàn tay hắn ôm cô, nhẹ nhàng vuốt lên bờ vai mềm mại, và nụ hôn của hắn đặt nhẹ lên bả vai của cô....

Thiên Ân rụt lại, mong manh như một bông hoa trước những va chạm nhẹ nhàng như gió thoảng của hắn. Thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya xào xạc thổi vào cô những lời ẩn ý.

_ Tôi chuẩn bị nước tắm cho em nhé?

Gò má của Thiên Ân đỏ ửng lên. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, những kí ức ba năm trước dội về như sóng vỗ lớp lớp, khiến cho đầu óc cô quay cuồng. Bàn tay nắm chặt, Thiên Ân sợ hãi khẽ tách người ra khỏi hắn, ánh mắt có chút bối rối nhìn hắn.

_ Tôi...không có đồ thay!

_ Tôi chuẩn bị cho em hết rồi!

Tề Yến Thanh mỉm cười, trong giọng nói của hắn dường như còn ẩn chứa chút hài hước. Đặt lên gò má của cô một nụ ngắn, hắn thong thả bước đến chiếc tủ đồ sộ, và thong thả mở ra.

Thiên Ân không khỏi hét lên nho nhỏ...

Bên trong chứa đến hàng chục bộ váy ngủ bằng lụa đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, những chiếc áo choàng lụa đẹp đến kì lạ khiến cho Thiên Ân ngẩn ra. Đã rất lâu rồi cô chưa từng được chạm vào những thứ xa hoa đến thế.

_ Tôi thích chiếc váy của em đang mặc....

Tề Yến Thanh đột nhiên lên tiếng, và Thiên Ân không chắc là ánh mắt sâu thẳm của hắn có phải chỉ đang quan sát chiếc váy đẹp mắt của cô hay còn gì khác...!

_ Cám ơn anh! Đây là của Khuất tiểu thư cho tôi mượn để dự dạ yến.

Thiên Ân nhẹ giọng trả lời, và Tề Yến Thanh nghiêng đầu nhìn, những lọn tóc của hắn khẽ buông lơi xuống vầng trán đẹp mắt.

Thanh âm vang lên rất tự nhiên, và hầu như hắn không quan tâm mảy may bận tâm đến chuyện về Khuất tiểu thư mà cô đang kể.

_ Tôi đã tưởng tượng hàng trăm lần, cách để cởi chiếc váy ấy ra khỏi người em!

_ Ơ....

Thiên Ân ớ ra nhìn hắn, gương mặt cao ngạo cùng ánh mắt tự tin mà tà mị ấy...Xa cách hắn quá lâu, cô quên mất cách nói chuyện của hắn đã từng khiến cô đỏ bừng mặt tới thế nào.

Thiên Ân cụp mắt xuống, hàm răng trắng tinh của cô cắn khẽ lên môi...Cố nén cảm giác xấu hổ đang dấy lên trong lòng, ánh mắt trong vắt của hướng về vầng trán của hắn, chần chừ khẽ hỏi điều mà cô thắc mắc từ lúc gặp hắn tới giờ.

_ Vết sẹo trên trán anh.....

_ À....

Nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi hắn, Tề Yến Thanh khẽ chạm vào vết sẹo mờ mờ trên trán hắn, nhẹ tênh nói.

_ Cái này là Kính Hàm đáp ly thuốc vào trán tôi!

_ Hả?

Thiên Ân há hốc miệng, kinh ngạc trước lời bật mí của hắn. Trong mắt cô, Kính Hàm đối với Tề Yến Thanh vô cùng trung thành, giống như thể nếu như vì hắn, anh sẵn sàng xả cả máu. Không thể nào có chuyện anh lại gây thương tích cho hắn như thế được!

Như thể đọc được nỗi hồ nghi trong mắt cô, Tề Yến Thanh lại đủng đỉnh mang mớ suy nghĩ trong đầu cô hóa thành mớ bòng bong.

_ Cậu ấy ném ly nước vào trán tôi để ngăn tôi dùng súng tự sát!

_ Hả?

Tận tai nghe câu nói của hắn, Thiên Ân vẫn không thể tin nổi. Nhìn vào gương mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì của hắn, Thiên Ân rất mơ hồ nghĩ rằng hắn đang nói đùa.

_ Sau khi em rời khỏi tôi, tôi đã dùng súng tự sát.

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, ánh mắt hắn dường như vẫn nhuốm sự đau đớn của quá khứ, nhưng không phải là sự đau đớn của vết thương, mà là nỗi đau phải nhớ lại khi cô rời xa hắn.

_ Đây này...

Thiên Ân nhìn ngón tay hắn chầm chậm cởi chiếc áo gile sang trọng đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi cà vạt, chiếc kẹp dính kim cương, và cởi từng cúc áo ra.

Làn da màu khoẻ khoắn mạnh mẽ hiện ra dưới ánh sáng hun hút. Thiên Ân vô thức ngẩn ra, xa cách đã lâu, cô gần như đã quên mất thân hình hắn vốn dĩ đẹp đến như vậy.

Khuôn ngực nam tính cường tráng rắn chắc và bờ vai rộng với những thớ cơ dẻo dai của người tập luyện lâu năm...Ngay tại đó, một vết sẹo hiện ra phía bả vai hắn, ngay sát gần tim.

Thiên Ân mơ hồ bối rối....đó không phải là vết sẹo đêm hôm đó tại vườn Bạch Trà...?

_ Kính Hàm đáp chiếc cốc vào trán tôi khiến tôi bị chệch tay. Viên đạn vô tình lại ghim đúng vào vị trí vết sẹo cũ...

Thiên Ân nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ấy, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, vào vết sẹo xấu xí như lời sỉ nhục vào cơ thể như biểu tượng cho sự nam tính của mọi đàn ông ấy. Trái tim cô chợt như thắt lại...

_ Tôi nghĩ vết đạn chồng lên đúng vị trí em đâm tôi là nghiệp quả mà tôi phải gánh chịu vì tất cả những điều tôi đã gây ra cho em.

Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nói, thân hình cao lớn của hắn từ từ tiến lại, che khuất cả ánh đèn sáng bừng kia, bao trùm lên cả thân hình nhỏ bé của cô...

_ Ân nhi...

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, thanh âm thì thầm chỉ cho cô nghe thấy.

_ Em chính là nghiệp quả của tôi!

Đôi môi Thiên Ân nghẹn lên run rẩy. Ánh mắt lao xao như một ngọn nến trong gió, bàn tay cô khẽ khàng chạm lên vết sẹo nơi bả vai hắn, những ngón tay nhỏ bé cảm nhận sự gồ ghề nơi những mảnh thịt sứt sẹo.

Trong khoảng khắc, tâm trí của cô tưởng tượng ra hình ảnh Tề Yến Thanh ngồi trong phòng trống, cô đơn và tuyệt vọng bủa vây, nỗi nhớ giằng xé quất vào thành trì kiêu hãnh của hắn. Một con người cao ngạo như hắn, mạnh mẽ như hắn, trầm tĩnh như hắn, khí chất như hắn mà phải tìm tới cái chết như vậy, cũng biết hắn đã khổ đau đến mức thế nào.

Nếu như cô biết trong lúc hắn được đưa vào phòng cấp cứu, máu chảy xối xả, câu cuối cùng hắn nói với bác sĩ chính là cầu xin bác sĩ mang máu của hắn cứu cô, thì không biết cô sẽ cảm thấy thế nào?

Nhưng Tề Yến Thanh không nói, hắn không cần kể ra điều đó để chứng minh tình yêu của hắn với cô nữa...Vì ngay lúc này những giọt nước mắt như pha lê của cô đã rơi xuống, thấm vào đôi môi mềm ướt của cô...

_ Ân nhi....

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, thanh âm gấp gáp xúc động...

_ Đây là lần đầu tiên, em vì ta mà chủ động rơi nước mắt!

Thiên Ân ngước nhìn hắn, ánh mắt không một chút do dự.

Hàng mi xinh đẹp rung rung như cánh bướm từ từ nhắm lại....Và đôi môi cô dịu dàng đặt lên vết sẹo của hắn một nụ hôn.

****

Trong bồn tắm lớn, xa hoa như trong cung điện của Sa Hoàng, bóng dáng một người con gái mềm mại bám chặt lấy thân thể rắn chắc cao lớn, hơi nước nóng toả lên như hun đốt không gian, tiếng rên rỉ kiều mị vang vọng bào những bức tường cẩm thạch.

_ Ưm.....Thanh.....

Cánh tay mảnh khảnh của Thiên Ân vươn lên ôm lấy mái tóc của hắn, đau lòng nhìn những sợi tóc bạc xuất hiện trên mái tóc đen thẫm dà dặn ấy. Ánh mắt cô mờ mịt bỗng chốc nhíu lại vì cảm giác nhộn nhạo nơi đầu nhũ hoa đang vươn cao kiêu hãnh.

_ Ái....nhẹ thôi anh!

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt tuấn mỹ đang gục đầu trên ngực cô, đôi môi anh ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng phấn kiêu hãnh của cô trong miệng và say sưa nhấm nháp.

_ Ai....

Thiên Ân nhỏ giọng xuýt xoa, môi và lưỡi của Tề Yến Thanh vẽ lên ngực cô những hình thù ẩm ướt. Nước trong bồn tắm như bị hun cháy vì nhiệt độ cơ thể của hắn và cô. Tề Yến Thanh giống như thú dữ bị bỏ đói, lao vào cơ thể cô với sự ham muốn ngất ngây.

Khuôn ngực trắng mịn căng tròn, vùng bụng phẳng phiu và bờ mông mềm mại. Thân thể đẹp đẽ thuộc về riêng hắn mà hắn hằng mong ước bấy lâu nay. Tề Yến Thanh có chút gấp gáp, răng của hắn làm cô đau.

_ Đau em....

Thiên Ân ôm lấy mái đầu gục trước ngực mình, mắt cô hoa đi như có muôn vàn con đom đóm nhảy múa.

Cơ thể của hai người quấn lấy nhau, vùng đùi mềm mại của cô quỳ giữa hai chân hắn, cảm nhận vùng bụng dưới săn cứng lại và dục vọng kiêu hãnh đến đáng sợ của hắn.

Môi hắn lướt lên xương quai xanh của cô, hôn lên hõm cổ cô, và nuốt lấy đôi môi mềm mại của cô. Thiên Ân run rẩy trong nụ hôn mãnh liệt của hắn. Cho dù hắn đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng nụ hôn của hắn lúc nào cũng mang theo vẻ tước đoạt rất đặc trưng, giống như muốn tước đoạt hết hơi thở của cô.

Bàn tay của hắn vuốt ve sống lưng cô, ánh mắt như si dại. Thiên Ân bây giờ đã là một phụ nữ trưởng thành, nữ tính và duyên dáng. Những đường cong hấp dẫn và cơ thể mềm mại, khiến hắn phát điên lên.

_ Em chạm vào tôi đi!

Tề Yến Thanh nỉ non nài nỉ, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về bờ mông căng mịn của Thiên Ân, nhìn vào gương mặt đỏ lựng của cô.

_ Không thích!

Thiên Ân nũng nịu lắc đầu. Cô là người phụ nữ đầu tiên nếu không từ chối, thì luôn làm ngược lại tất cả những yêu cầu...nhưng lại là người đầu tiên khiến hắn phải tận lực lấy lòng.

_ Không thích...?

Tề Yến Thanh tà mị nheo nheo mắt cười, bàn tay hắn khẽ khàng chạm lên *** ***** ướt át của cô.

_ Ái chà....

_ Ướt do nước trong bồn....hay nước của em đây?

Thanh âm trào phúc thoả mãn rót vào tai cô cùng ánh mắt cháy bỏng. Thiên Ân đỏ lựng mặt, cánh tay bám chặt lấy bờ vai cứng rắn của hắn, xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn.

_ Tại...

Thiên Ân lí nhí, thanh âm càng về cuối càng nhỏ, khiến cho Tề Yến Thanh phải hỏi lại.

_ Hử....

_ Tại....anh....

Thanh âm của cô nũng nịu, như tiếng nhạc êm ái, khiến cho Tề Yến Thanh nóng rẫy lên. Dục vọng căng đến mức khó chịu. Hắn ôm siết lấy cô, thì thầm như mê hoặc.

_ Em yêu tôi không?

Thiên Ân cắn môi, chúi đầu vào hõm cổ hắn, tránh né câu hỏi của hắn. Điều này làm cho Tề Yến Thanh không vui, bàn tay to lớn của hắn vỗ lên mông cô, phát ra tiếng động lớn cùng bọt nước bắn tung toé.

_ Á!

Thiên Ân giật nảy mình, cánh mông cô đỏ hồng lên. Ánh mắt trong vắt của cô mờ mịt nhìn gương mặt quá mức nam tính ấy, bàn tay hắn ôm lấy mông cô, kéo sát cô vào mình.

Gần...gần quá!

Trái tim cô đập tung lên như một con thỏ nhẩy nhót. Thanh âm trầm thấp hơi khàn nhẹ của hắn vang lên dụ hoặc bên tai.

_ Yêu không...?

_ Em....Ái!

Cánh mông cô lại bị bàn tay to lớn của hắn vỗ xuống. Cảm giác không hề đau đớn, nhưng kích thích lạ lùng khiến các thớ cơ sâu thẳm của cô cứ thít lại.

_ Yêu tôi không?

Tề Yến Thanh âu yếm sát vào người cô, đôi môi đặt lên đầu nhũ hoa ửng hồng cao ngất, dịu dàng siết lại vào môi hắn.

_ Ái....

Thiên Ân cắn chặt ngón tay, cảm giác nhộn nhạo chạy dọc sống lưng. Hắn hôn như nhấp nháp, đầu lưỡi tinh tế gợi lên những xúc cảm sâu thẳm nhất, tinh tế nhất...

Ánh mắt sâu thẳm nhìn gương mặt đang đỏ lựng như trái đào chín kia....Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lách vào khe hẹp giữa hai chân cô.

_ Ôi....

Thiên Ân vội vàng đặt tay lên lồng ngực ấm nóng ấy, muốn đẩy hắn ra. Nhưng ngón tay như một con rắn, luồn vào *** ***** ấm áp trơn tuột, chạm đến nơi nhạy cảm nhất xủa cô.

_ Á...!

Thiên Ân hét lên, còn Tề Yến Thanh thì mỉm cười.

_ Ân nhi....cơ thể của em, từng chỗ nhạt cảm, tôi đều nhớ rất rõ!

Ngón tay hắn miết lên tường thành mềm mại, vừa cọ vừa gãi, khiến cho Thiên Ân phút chốc đã thở không ra hơi.

_ Chỗ này à....?

_ Ứm....

_ Hay chỗ này....?

_ Ô.....Á...!

Ngón tay bị dịch hoa nhuốm trơn tuột. Cánh hoa của cô dưới sự kích thích như nghiền nát của hắn, chảy ra mật dịch ướt đẫm, nhiễu cả xuống đùi non, co bóp nhọc nhằn, hút chặt lấy ngón tay hắn.

_ Em khít quá....!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, thanh âm nửa ngạc nhiên nửa khao khát khiến cô run bắn lên. Cô tuy đã phát sinh quan hệ, nhưng ba năm xa cách lại biến cô trở lại thành tờ giấy trắng, mọi thứ còn khít khao hơn ban đầu.

_ Thích không?

Giọng nói êm như nhung, Thiên Ân nấc lên nức nở, thân thể nép sát vào hắn.

_ Em yêu tôi không?

Tề Yến Thanh vừa khuấy đảo vừa hỏi, khiến cho cô đảo điên thần trí. Hôm nay hắn phải nghe được từ " Yêu " chính miệng cô nói ra.

_ Nói đi....rồi tôi cho em ra!

_ Ứ....Em...em....yêu.....

_ Yêu?

_ Yêu....!

Thiên Ân căn bản cũng không nghĩ nổi gì nữa. Hắn hỏi gì nói thế, phó mặc cho từng con khoái cảm cứ ập tới....

_ Ngoan!

Ngón tay hắn vươn tới, dã man và thành thục hơn, khiến cô hoàn toàn tê dại, hét lên phấn khích.

Thiên Ân rã rời gục trên ngực hắn, nghe hắn thì thầm như hơi thở...

_ Vào giường nhé?

Thiên Ân cắn môi, cụp mi mắt, len lén gật đầu.

Thân hình to lắn của hắn ôm cô đứng dậy, nước từ trong bồn theo thân thể của hai người chảy xuống tung toé. Thiên Ân nhắm tịt hai mắt vì xấu hổ, nép vào thân hình cao lớn mạnh mẽ ấy, cảm thấy từng khối cơ mãnh liệt khi hắn di chuyển tới chiếc giường kia....