Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 89: Ám sát ( H )



Ánh nắng nhẹ nhàng như màu bơ nhạt của buổi sáng mùa thu tràn vào căn phòng sang trọng, mang theo lượng nhiệt nho nhỏ chỉ vừa đủ làm ấm áp những làn da mỏng manh nhất. Ánh nắng nhảy nhót tràn trên tấm thảm nhung đỏ rực, soi rõ những mảnh vải rơi rớt trên mặt đất, tràn lên lớp ga giường xộc xệch, chiếu trên một thân hình nam tính mạnh mẽ, những hạt mồ hôi óng ánh như phát sáng trên làn da màu đông hun khỏe khoắn, đang bám riết lấy một thân thể mềm mại như nước, mái tóc đen tuyền xõa tung trên lớp ga giường nhàu nhĩ và dính đầy dịch thể…

_ Thôi mà….

Tiếng rên rỉ yếu ớt của Thiên Ân vang lên, khi gương mặt cô mệt mỏi như mất hết sức lực gục trên chiếc gối ôm căng phồng. Thân thể mềm mại với làn da trắng mịn như sữa tươi bây giờ phủ kín những dấu ngân hôn đỏ rực rỡ mà ướt đẫm mồ hôi vì những trận kích tình kịch liệt tối qua. Tầm lưng thon thả phơi dưới nắng, và cặp mông nhô cao đang bị đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ của Tề Yến Thanh ôm trọn lấy, và vùi gương mặt vào.

_ Tha cho em đi….

Tiếng nức nở như khóc, mà thật lòng là cô đang khóc thật. Suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ, Tề Yến Thanh liên tục, liên tục đòi hỏi cô, hết lần này đến lần khác, giống như trả thù cho ba năm xa cách, khiến cho cô từ thở hổn hển, đến gào thét, rồi van xin và cuối cùng là khóc nức nở.

_ Anh….đã làm suốt từ hôm qua rồi…còn gì…?

Thiên Ân ấm ức nói, cơ thể run rẩy và sợ hãi những xúc cảm ngọt ngào hắn đang gợi lên trong cô. Cô mệt tới nỗi không còn sức mà vùng vẫy, mặc kệ cho gương mặt tuấn mĩ ấy cứ vùi sâu vào giữa hai chân mình, tận tình hôn bằng lưỡi.

Nụ hoa yếu đuổi của Thiên Ân nhô cao lên dưới mông cô, sưng tây lên giữa cặp đùi phủ đầy dấu hôn và bắt đầu run lên bần bật, dưới cái lưỡi không biết mệt mỏi của hắn, mật dịch ngọt ngào cứ túa ra không ngừng, và được Tề Yến Thanh tận hình hút hết.

Chiếc lưỡi mềm mại và ấm áp, nhẹ nhàng với một tiết tấu chậm rãi, liếm nhẹ hai cánh hoa sưng phồng lên của cô. Hắn cứ liếm, mãi và liếm mãi, như thể nụ hoa của cô là viên kẹo ngọt thơm tho. Những đợt ma sát mang theo cả nước miếng ướt đẫm hai cánh hoa, gợi lên những đợt khoái cảm ngây ngất như mưa gió.

_ Một lần nữa thôi....

Thanh âm trầm thấp của hắn khàn nhẹ, và hắn lại nhắm mắt, vùi chiếc lưỡi mềm mại cùng đầu mũi cao ngất vào tận bên trong cô...

_ Á!

Thiên Ân giật nảy lên, ưỡn cong mông khi bàn tay cô vươn tới tóm lấy mái tóc hắn.

_Suốt từ tối qua....cả vừa nãy nữa....hức....anh đã nói...ứm...như thế rồi....hức...

_ Lần cuối thôi....tôi hứa với em....!

Tề Yến Thanh thì thầm, trong khi đôi môi vẫn ngậm lấy hai cánh hoa khít chặt của cô. Thiên Ân run rẩy đến tội nghiệp, nước mắt âng ấng ứa ra trên khóe mắt.

_ Anh...đang ngậm...thì đừng nói....hức...

Tề Yến Thanh ngậm nụ hoa trong miệng, thấm ướt nó bằng nước miếng và nhiệt độ ấm nóng, ánh mắt hắn nheo lại nhìn Thiên Ân thở dốc dồn dập bất mãn như đang cố nín cười.

Bàn tay nắm lấy cặp đùi mềm mại, đột ngột tách mạnh chúng ra, và mùi hẳn mặt vào nụ hoa ướt át của cô.

_ Ối....khoan.....Ái...

Đầu óc tê dại và đôi mắt hoa lên, Thiên Ân cảm giác như có một trận pháo sáng nổ tung tóe trong não, cơ thể run lên dữ dội, bắp đùi cô siết chặt lại, cảm giác như cô sắp chuột rút tới nơi.

_ Anh...hức....anh...ơi....

Thiên Ân bám tay vào bải vai anh, cố gắng đẩy anh ra bằng những đầu ngón tay mất hết sức lực khi đôi môi anh ngậm lên phần nhụy hoa sưng tấy cao ngất, mút nhè nhẹ.

Khoái cảm như một luồng điện, xuyên thẳng lên tận não, lan khắp sống lưng. Thân thể cô uốn éo như một con rắn, và tiếng rên rỉ thì khàn đặc và hụt hơi, nhọc nhằn trong cơn khoái cảm đánh úp bất ngờ, **** *** tiết ra chảy xuống khoang miệng hắn, cùng nước mắt nóng hổi của cô.

Tề Yến Thanh quyến luyến nhả miệng ra, nụ hoa của cô run bắn lên đỏ lựng. Thiên Ân lấy tay che mắt, ngượng ngùng và sợ hãi nhìn đầu lưỡi hắn tà mị lướt qua đôi môi ướt át dính đầy nước của cô.

Cánh môi đặt lên đầu nhũ hoa run bắn. Thiên Ân co người như một con tôm khi hắn ngấm lấy nụ hoa đỏ lựng như hạt đậu tương tư và ra sức mút vào. Bàn tay ôm lấy mái đầu hắn, trong khi chiếc đùi rắn chắc của hắn chặn ngang giữa hai chân cô, chạm vào nụ hoa đang nhiễu nước kia.

Nhiệt độ nóng rẫy của nơi đó áp vào chân hắn, Tề Yến Thanh thèm khát càng ra sức nút nụ hoa của cô một cách mãnh liệt.

Thiên Ân khổ sở dưới sức tấn công có phần tàn nhẫn của hắn. Cho dù cô biết trên giường, Tề Yến Thanh là người rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ cô thấy hắn đáng sợ đến mức này.

Suốt đêm hắn đòi hỏi cô, khai phá cô, đến mức khiến cô cạn khô. Hắn rót vào tai cô biết bao nhiêu lời thủ thỉ tâm tình, cùng sự khao khát nhớ mong, và cả tình yêu có phần...quá bạo liệt.

_ Tha....tha...tha cho em....

Thiên Ân không biết đã nói câu này bao nhiêu lần, nhưng dường như mỗi lần nghe cô khổ sở van vỉ, hắn lại càng tàn nhẫn và khao khát hơn. Máu nóng trong người hắn sôi lên như nước ở 100 độ, bàn tay của hắn ôm lấy eo thon mềm mại, và siết chặt cô vào vòng tay như thép nguội, vùi sâu mặt vào khe hẹp giữa khuôn ngực cô, hôn vùi vào làn da mát rượi thơm ngát.

_ Anh....

Thiên Ân nũng nịu gọi, vòng tay ôm lấy bờ vai hắn...và Tề Yến Thanh trượt vào bên trong cô.

_ Hức....

Bên trong mềm mại, ướt rượt và căng trước, bọc lấy phân thân cứng rắn như sắt nóng. Đêm qua đã làm không biết bao nhiêu lần, mật dịch cũng ra đến ướt đẫm, nên hắn dễ dàng tiến vào hơn, nhưng đột chặt khít thì vẫn cứ như thế, cho dù biết bao nhiêu lần thì vẫn cứ hút chặt hắn, khiến cho hắn túa mồ hôi.

_ Thanh....

Thiên Ân nức nở gọi hắn, và vòng tay rắn chắc của hắn đan xuống, ôm trọn cô vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn.

Hơi ấm vùng nhịp tim vững chãi, khiến cho Thiên Ân cảm thấy rất bình yêu. Cô nhìn vào vết sẹo nhức nhối nơi bả vai hắn, vô thức vươn môi lên hôn.

Trái tim của Tề Yến Thanh đập mạnh một cái, khiến cho hắn nhói đau. Hắn ôm cô chặt hơn, đôi môi ghé sát vào cô, dịu dàng cưng nựng.

_ Không sao hết....có tôi đây rồi....!

Thanh âm rất âu yếm, rất dịu dàng, và tràn ngập yêu thương. Hắn vuốt mái tóc cô, và hôn lên đôi môi căng mọng của cô, và bắt đầu di chuyển.

Thiên Ân bứt môi ra khỏi bờ môi kiêu bạc ấy, bàn tay cô bám chặt vào cánh tay mạnh mẽ đang chống bên cạnh mình, và vùi gương mặt mình vào đó để nén tiếng rên rỉ phát ra.

Mỗi lần hắn ra vào, đều mang theo rất nhiều ẩm ướt tràn ra. Thiên Ân cắn răng, đôi chân co lại gấp rút, và hơi thở đứt quãng, trân người đón nhận từng cơn mưa hôn của hắn xuống da thịt mình, xuống đôi môi và chóp mũi mình.

Tề Yến Thanh vuốt ve nhũ hoa mềm mại cao ngất của cô, một tay ôm lấy cặp đùi cô, kéo siết lại và giơ lên cao, cho cô gác lên bả vai mình. Hắn hôn lên bàn chân cô và ôm trọn lấy đôi chân mềm mại, bắt đầu vào ra dứt khoát.

_ Nhẹ....nhẹ thôi....anh....

Thiên Ân yếu ớt nói, hắn ôm chân cô ở góc độ như vậy là bên trong siết chặt đến mức đáng sợ, vách hoa nhạy cảm bị ma sát tận cùng, hút chặt lấy phân thân to lớn đang vào ra mãnh liệt. Sống lưng cô uốn cong lên khi hắn thúc mạnh vào bên trong, và cơn khoái cảm ngây ngất lại dội tới, quen thuộc dằn vặt, khiến cô nức nở co rút.

_ Giỏi lắm....em cứ ra đi...!

Tề Yến Thanh cảm nhận bên trong co bóp dữ dội, khiến cái của hắn hưng phấn đến mức còn trướng căng hơn. Hắn nhẹ nhàng rút ra, trong cơn run rẩy co quắp của Thiên Ân, hắn lật người cô lại, và kéo chân cô quỳ xuống trên nệm, cặp mông căng mọng nhô cao lên.

Nụ hoa chảy nước ướt đẫm, đỏ rực căng mọng như mời gọi. Hắn cúi xuống hôn “ chụt ” lên cánh hoa ấy, và Thiên Ân co rúm lại.

Cô ôm lấy gối, vùi mặt vào lớp bông mềm mại ấy. Hằm răng cô nghiến chặt vào nhau, Thiên Ân nắm lấy cặp mông căng tròn của cô, hóp mông và lần nữa vùi sâu vào nụ hoa ướt nhão ấy.

_ Á....

Tiếng giao hợp ướt át vang lên, Thiên Ân như mất hết sức lực trước những đợt tấn công như vũ bão của hắn. Tề Yến Thanh vẫn dịu dàng, nhưng căn bản sức mạnh của hắn đối với cô là quá lớn. Thiên Ân sợ rằng mình sẽ không chịu nổi từng cơn sóng dữ dội ấy thêm lần nào nữa?

_ Sướng không....?

Tề Yến Thanh thì vẫn là Tề Yến Thanh, cho dù hắn có dịu dàng, có yêu chiều cô thế nào, thì bản chất tà mị và dữ dội của hắn vẫn cứ còn nguyên ở đấy. Hắn muốn nghe cô khóc nấc lên, nói những lời ướt át rót vào tai hắn.

“Thanh...em sướng lắm....cái của anh thật lớn, thật mạnh mẽ, khiến cho em ra không biết bao nhiêu lần. Mau tới yêu em nữa đi!Em là của anh! Của duy nhất anh thôi ! ”

Cho dù cũng chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng cũng khiến hắn hưng phấn đến mức ra vào dữ dội. Thiên Ân cắn chặt lấy gối, hơi thở cùng nước mắt hòa lẫn vào nhau rối bời cả lên.

Ngắm nhìn thân hình mềm mại và trắng mịn như cánh hoa bạch trà của cô, bờ vai nghiêng nghiêng bé nhỏ của cô. Hắn tàn sát bên trong cô mạnh hơn nữa, Thiên Ân hóp chặt bụng lại, thở dốc...

_ Em có thích không...?

Thiên Ân biết rằng, Tề Yến Thanh sẽ chỉ dừng lại khi hắn đạt được điều hắn muốn. Vì thế trong cơn quặn thắt nhọc nhằn, cô ấp úng hổn hển, nói gì cũng được, miễn là hắn sớm tha cho cô...

_ Vâng...thích....thích lắm...!

Điều đó đương nhiên còn xa mới tới nhữn gì hắn muốn nghe, nhưng thanh âm nức nở cùng gương mặt nhuốm say tình dục của cô cũng khiến hắn đủ hãnh diện. Hắn vươn tay xoa bóp ngực cô, rất dịu dàng và âu yếm, không để cho cô đâu, và kéo cô dậy.

_ Ôm lấy cổ tôi nào...bé con...

Quỳ trên giường, cánh tay mềm mại của cô quấn lên cô hắn, phơi bày thân thể nữ tính và nụ hoa sâu thẳm đang đón nhận hắn ra. Thiên Ân xấu hổ nhắm tịt mắt lại, mái tóc đen mượt xõa dài xuống , che kín một bên ngực.

_ Em thật đẹp....

Tề Yến Thanh thì thầm, bàn tay ve vuốt ngực cô, vén mái tóc cô ra sau, để sắc đẹp của cô lộ rõ ra trước ánh sáng ban ngày. Tề Yến Thanh hôn lên hõm vai cô, và phân thân hắn ngập trong nụ hoa ướt át, tiếng gầm trầm thấp của hắn vang lên khắp căn phòng.

Thiên Ân bám vào bờ vai hắn, và những đầu ngón tay cắm vào da thịt hắn khẽ cào loạn trong cơn khoái cảm dâng trào. Tề Yến Thanh cau mày xon xót vì vết xước đỏ ối bởi móng tay cô, hắn cúi xuống hôn cô sâu hơn, và tăng tốc độ.

Mồ hôi chưa khô trên thân thể hai người giờ lại ướt đẫm. Thiên Ân thở nặng ngọc, run rẩy gã gục xuống giường, đôi chân vẫn quỳ trước hắn, mở rộng đón nhận hắn, đón nhận từng cơn khoái cảm hắn mang lại.

Tề Yến Thanh cứ tiếp tục thúc vào trong cô trong cuộc hoan ái dài dằng dặc, toàn bộ căn phòng ngập tràn tiếng thở dốc trầm thấp của hắn và tiếng rên rỉ kiều mị của cô. Đến lúc ánh sáng ban mai trở nên rực rỡ chói mắt, Tề Yến Thanh mới gầm nhẹ, cắn lên bả vai cô, và trút hết toàn bộ vào bên trong.

_ Ân nhi...

Tiếng thì thầm vang lên, lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn mất hết thần trí. Cô nghe hắn nói gìđó trong cơn mê đắm mờ mịt, cơ thể rã rời và khóe mắt nặng trịch, thầm đội ơn vì cuối cùng hắn cũng chịu chấm dứt.

_ Sinh con cho tôi nhé....!

_ Ưm....

Tiếng thì thầm như một lời khẩn cầu trên đôi môi mềm mại của cô, và hắn đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, tự cho rằng lời ngâm nga bị hắn nuốt trọn ấy thay cho câu trả lời đồng ý của cô, ôm chặt cô lồng ngực ấm áp...

Thiên Ân cảm thấy rất bình yên, khi bên tai vang lên tiếng nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ ấy, mệt mỏi đến thiêm thiếp đi trong lòng hắn.

****

Khi Thiên Ân tỉnh lại, tiếng phố phường nhộn nhịp đã vang lên mang theo nhịp thở cuộc sống Paris ồn ã. Cô cọ người trên lớp ga giường, ngạc nhiên khi thấy lớp ga trắng tin thơm phức đã được thay mới và cơ thể cô cũng sạch sẽ mát mẻ và được mặc một bộ váy ngủ màu trắng rất đẹp.

Đôi mắt ngạc nhiên của Thiên Ân nhìn xung quanh căn phòng, trái tim hơi hụt hẫng khi không thấy bóng dáng cao lớn của hắn đâu. Đôi mắt cô dừng lại ở một tấm thiệp nhỏ nhắn trên gối, bên cạnh là một cành hoa hồng nhung đỏ thắm tuyệt đẹp.

Tò mò cầm lên, Thiên Ân vô thức nhoẻn cười khi nhìn thấy nét chữ cứng cáp của hắn.

“ Ân nhi! Tôi có việc phải giải quyết! Trong lúc em ngủ tôi đã tắm rửa cho em và cho người thay ga giường mới! Tôi sẽ ráng về sớm trước khi em tỉnh dậy, nhưng nếu như tôi không về kịp thì em nhớ gọi xuống lễ tân, đồ ăn sáng sẽ được mang lên phòng cho em ngay!

Thanh của em! ”*

_ Anh về muộn rồi!

Thiên Ân tủm tỉm nhìn tấm thiệp, và nhấc bông hoa hồng lên mũi, mùi hương thơm ngây ngất khiến cô thích thú.

Đúng là một kẻ thích những thứ cổ điển!

Thiên Ân vươn vai, đôi chân bước xuống khỏi giường, vẫn còn hơi run rẩy. Không biết cô đã ngủ bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Thiên Ân tò mò bước ra phòng khách nhìn đồng hồ, và lè lưỡi khi thấy kim đồng hồ chỉ vào số 10.

Đã 10h sáng rồi!

Vuốt mái tóc rối bù, hình ảnh nóng bỏng đêm qua và cả sáng nay khiến cô đỏ ửng mặt. Cuộc sống của cô lúc chưa có và khi có sự xuất hiện của hắn thật sự là hai thế giới khác nhau!

Nếu như không có hắn, thì bây giờ cô đang chuẩn bị cho ca gia sư của mình!

Gia...sư?

Ni Ni!

Thiên Ân hốt hoảng nhớ ra! Hôm nay cô có tiết gia sư với Ni Ni!Nhưng giờ cô lại không thể tới được, cũng không biết cách báo với con bé!

Nghĩ đến đêm dạ yến, đột ngột cô bỏ về giữa chừng, rồi sau đó lại cả hắn nữa....chắc chắn Khuất gia sẽ vô cùng thắc mắc.

Thiên Ân cắn cắn môi, nhất thời bây giờ cô vẫn chưa muốn Ni Ni biết về mối quan hệ của mình với hắn, vì rõ ràng Khuất lão gia có ý gán ghép Tề Yến Thanh với Ni Ni, nếu như để chuyện này cho ông ấy biết, chắc chắn sẽ vô cùng khó xử.

Dù sao thì, Khuất lão gia vẫn là người mà Thiên Ân mang ơn!

Đêm hôm qua quá mãnh liệt, khiến cho cô quên hết cả trời trăng. Giờ bình tâm lại mới nhớ ra còn bao nhiêu chuyện muốn hỏi hắn, nhất là về cha cô, nhưng giờ thì Tề Yến Thanh lại không ở đây...!

Chỉ đành chờ hắn về thôi!

Thiên Ân phụng phịu, một mình trong căn phòng Tổng thống rộng lớn thật cô đơn. Cô bắt đầu phân vân không biết bao giờ hắn với quay trở lại, rồi giật mình phát hiện ra cô đang nhớ hắn.

Hình như, càng lúc cô càng phụ thuộc vào hắn thì phải.

Thiên Ân bĩu bĩu môi, rồi tiến về phía điện thoại trong phòng khách. Số lễ tân được ghi ngay bên cạnh. Thiên Ân quay số, và lập tức nhận đầu bên kia bắt máy.

_ Tề tiểu thư phải không ạ?

Thanh âm cung kính vang lên, giống như chỉ chờ cuộc điện thoại của cô, khiến cho Thiên Ân ớ ra mấy giây, danh xưng này đã lâu lắm rồi cô không nghe lại, bây giờ có chút gượng gạo.

Tề Yến Thanh....vẫn đúng là Tề Yến Thanh.

Trong mắt hắn, cho dù thế nào thì cô vẫn là Tề Thiên Ân của hắn!

_ À...vâng!

Thiên Ân cũng không buồn phản đối, nhẹ nhàng trả lời. Giọng nói lập tức vang lên rất chuyên nghiệp.

_ Thưa cô! Tề tiên sinh dặn khi cô gọi điện sẽ mang đồ sáng lên phòng cho cô. Đồ ăn bao gồm bánh mì hoa cúc, pate gan ngỗng, trứng lòng đào, bơ lạt, mứt dâu rừng, bánh cà phê và hạt phỉ, sữa chua, sữa tươi, pho mai thượng hạng và mứt hoa hồng, tiểu thư có yêu cầu thêm gì nữa không ạ?

Thiên Ân há hốc miệng nghe người lễ tân liệt kê danh sách menu dài thượt, cô ớ ra, còn chưa kịp phản ứng thì người lễ tân đã nhanh miệng nói.

_ Nếu tiểu thư đã đồng ý, chúng tôi xin phép được phục vụ bữa ăn trong vòng 10 phút nữa ạ! Le Mio hân hạnh được phục vụ!

Tiếng ngắt liên kết vang lên, mặc kệ Thiên Ân vẫn ôm ống nghe với gương mặt kinh ngạc. Rồi cô lắc đầu cúp máy, nghĩ rằng Tề Yến Thanh chắc chắn đang muốn vỗ béo cô Thành Tiểu bát giới.

****

Tiếng mở cửa phòng vang lên rất nhẹ, Thiên Ân ở trong phòng tắm lau gương mặt xinh đẹp, thanh âm vọng ra vui vẻ.

_ Xin cứ để đồ ăn ở trong phòng! Tôi sẽ ra ngay!

Rửa sạch tay, Thiên Ân nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy một người phục vụ với gương mặt trắng bệch và ánh mắt trống rỗng vừa đặt khay thức ăn xuống bàn vừa nhìn cô chằm chằm. Trong lòng Thiên Ân có chút kì quái, nhưng cô chỉ lắc nhẹ đầu, không nên trông mặt mà bắt hình dong.

_ Cám ơn anh!

Thiên Ân nhẹ giọng nói, và người phục vụ kia thì vẫn im lặng nhìn vào cô với đôi mắt lành lạnh. Thiên Ân có chút ngạc nhiên, chợt nhìn ra cánh cửa phòng đang đóng lại, trong lòng có chút bất an.

_ Có chuyện gì sao?

Cô khẽ hỏi, cố gắng xây dựng liên kết với người phục vụ kì quái. Trong đầu đang nghĩ đến việc có thể hắn ta đang xin tiền boa, nhưng giờ cô cũng không mang ví theo người, nên có chút bối rối khẽ lên tiếng.

_ Xin lỗi anh...hôm nay tôi không mang theo....

_ Ví tiền!

Câu nói vừa thốt ra khỏi môi, ánh mắt Thiên Ân đột ngột kinh hoàng.

Tên phục vụ nhanh như cắt, thò tay rút từ dưới khay thức ăn ra một con dao dài sáng loáng, và điên cuồng nhẩy bổ về phía cô...