Trong căn phòng ngát mùi hương trầm, Tề Yến Thanh ngồi trên ghế da, cao ngạo như bậc đế vương nhìn xuống kẻ có tội. Kính Hàm đứng ở phía trước bàn làm việc, thân hình cao lớn và trầm lặng như một bức tượng, hứng chịu ánh mắt sắc lạnh như xoáy sâu vào tâm can đối phương của Tề Yến Thanh.
Không khí im lặng đến mức gần như đông cứng lạnh, nặng nề đến mức mùi trầm hương thơm ngát cũng cảm thấy thật ngạt thở. Gương mặt có chút hốc hác của Kính Hàm không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, anh chỉ điềm nhiên đứng đó, giống như chấp nhận số phận an bài, phó mặc thời gian trôi qua.
Tề Yến Thanh ngả đầu ra sau, ánh mắt sắc bén như dã thú vẫn không rời khỏi Kính Hàm, như thế muốn dùng ánh mắt đó lột trần toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh ra. Cái nhìn xuyên thấu và tàn nhẫn ấy chưa từng bao giờ dành cho Kính Hàm.
_ Cậu có gì cần giải thích không?
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, hoàn toàn xa cách. Tề Yến Thanh nói rất chậm bằng một tông giọng trầm, lạnh lẽo như băng. Kính Hàm hít vào một hơi rồi chầm chậm thở dài ra, anh hiểu sự lạnh lẽo và trầm thấp trong giọng nói của hắn mang hàm ý gì.
_ Tề tổng muốn thuộc hạ giải thích điều gì?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, thanh âm vẫn cung kính như trước, dường như đối vớI anh mọi thứ không có gì thay đổi. Hoàn toàn không có chuyện Tề Yến Thanh đang nghi ngờ anh, mọi mũi dùi đang chĩa về phía anh, cũng không có chuyện anh đang là người phải chịu phán quyết.
_ Cậu thấy nên giải thích điều gì thì giải thích điều đó!
Tề Yến Thanh nói, sự bình tĩnh đến đáng sợ. Những khớp xương nơi gò má của Kính Hàm hơi căng lên khi anh nghiến nhẹ răng vào nhau.
_ Thuộc hạ không có gì cần giải thích!
Thanh âm cung kính vang lên, hoàn toàn không có chút bối rối nào. Giọng nói quá mức thuần phục, quá mức lễ nghi của Kính Hàm ngược lại làm cho Tề Yến Thanh giận bùng lên. Bàn tay hắn siết chặt vào nhau, những đốt xương nổi trắng lên làn da màu đồng của hắn.
_ Tôi đã nói với cậu rằng đây là cơ hội cuối cùng dành cho cậu chưa?
Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, đôi mắt của Kính Hàm phảng phất nét tiều tụy hướng xuống sàn nhà. Anh im lặng không nói, như thể không nghe thấy câu hỏi của hắn.
_ Tôi không nghe thấy gì cả!
Tề Yến Thanh lạnh giọng lên tiếng, và nghe thấy Kính Hàm nhẹ tênh trả lời.
_ Rồi!
_ Vậy thì cậu đã làm gì để đáp lại cơ hội duy nhất tôi có thể tin tưởng được cậu? Kính Hàm?
Áp lực từ thần thái rét buốt của Tề Yến Thanh khiến Kính Hàm nghẹt thở. Cho dù là con người mạnh mẽ như anh, cũng cảm thấy run rẩy trước sự khắc nghiệt từ cái nhìn quá mức sát khí ấy. Kính Hàm nắm chặt tay lại, gương mặt hốc hác của anh chỉ chầm chậm cúi xuống.
Sự giận dữ đằng đằng sát khí tiến lại gần phía anh, Kính Hàm hít vào một hơi lạnh. Nhìn Tề Yến Thanh đứng trước mặt mình, khí thế áp bức đến tàn nhẫn.
_ Tôi hỏi cậu, Kính Hàm! Lúc tên sát thủ đó nổ súng ám sát Ân nhi thì cậu ở đâu?
_ Thuốc hạ có điện thoại gọi tới nên tới muộn!
_ Tới muộn!
Tiếng cười trầm lạnh của hắn vang lên, chỉ cần nghe thoảng qua cũng biết Tề Yến Thanh đang bừng bừng tức giận. Bóng tối trong căn phòng ngột ngạt siết lấy hơi thở của Kính Hàm. Sự tàn nhẫn lạnh lẽo tới đáng sợ của hắn….
Bây giờ hắn hoàn toàn không còn là Tề Yến Thanh mà Kính Hàm biết, thay vào đó là một con người tàn nhẫn, lạnh lùng và xa cách, đôi mắt hoài nghi đằng đằng khí lạnh luôn gắn chặt vào người anh.
_ Suốt những năm tháng qua, có khi nào cậu tới muộn đâu? Tại sao hôm nay cậu lại tới muộn?
Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, và tiếng cười lạnh vang lên khi hắn rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại, đáp vào Kính Hàm.
Chiếc điện thoại lạnh ngắt và nặng nề đập vào gò má anh, rơi xuống đất, phát ra một tiếng cạnh lạnh lùng.
_ Đó là chiếc điện thoại tìm thấy trong người tên sát thủ, cậu có biết cuộc gọi cuối cùng của hắn gọi tới cũng trùng vào giờ cậu biến mất không?
Kính Hàm cau mày không đáp, thanh âm như búa tạ nện xuống sắt thép vang lên.
_ Số điện thoại cuối cùng hắn gọi tới, dù hắn đã dùng phần mềm chuyển số cuộc gọi, nhưng IT của Phi điểu vẫn tìm ra…..Và thật trùng hợp làm sao, số điện thoại ấy lại là số cá nhân của cậu!
Kính Hàm ngước mắt nhìn Tề Yến Thanh, trong lòng mắt tàn nhẫn ấy hoàn toàn hiện lên sự thất vọng và căm ghét. Đôi mắt trầm ổn của Kính Hàm cũng run rẩy lên sợ hãi, anh cúi đầu xuống, vội vã lên tiếng.
_ Tề tổng! Thuộc hạ khi đó đúng là nhận được cuộc gọi từ số lạ! Nhưng khi thuộc hạ nhận máy thì không có tiếng trả lời. Khi thuộc hạ còn đang phân vân thì tiểu thư xảy ra chuyện, câu chuyện chỉ hoàn toàn là như thế!
_ Kính Hàm!
Tề Yến Thanh lạnh giọng ngắt lời, thanh âm tuy ngắn ngủi nhưng hoàn toàn là sự bất tín rõ rệt. Hắn nhìn Kính Hàm, ánh mắt giống như nhìn một kẻ phản bội tồi tệ nhất.
Cái nhìn khiến Kính Hàm câm lặng.
_ Cậu có thể dừng vở kịch này lại được rồi!
Tề Yến Thanh quay lưng lại, tiến đến chiếc bàn làm việc. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Kính Hàm, hắn mở ngăn tủ ra, lạnh lùng nhấc lên một tập tài liệu không dày, và sau đó….
Bàn tay hắn vung lên, ném thẳng tập tài liệu kia vào gương mặt của Kính Hàm.
Mái tóc của Kính Hàm rối tung lên khi anh theo phản xạ quay đầu né tập tài liệu. Từng trang giấy trắng với cạnh sắc bén xổ tung rơi tán loạn trên đất. Gò má anh đỏ rát lên vì cú va đập, nhưng không rát bỏng bằng ánh mắt của Tề Yến Thanh nhìn anh lúc này.
_ Suốt những năm tháng qua, cậu tưởng tôi không biết sao? Hả Kính Hàm….hay tôi phải hỏi là….Kính thiếu gia? Con trai của kẻ đứng đầu tổ chức B?
Đôi mắt kinh hoàng của Kính Hàm hoảng hốt như nhìn thấy thần chết. Đầu lông mày của anh cau chặt lại và anh quỳ xuống đất, bàn tay run rẩy nhặt những mảnh giấy lên, hoảng loạn đọc những thông tin dày đặc trên đó.
Tề Yến Thanh cắn chặt răng, đôi mắt sắc lẹm của hắn cau lại….Dường như trong hắn, cũng tuyệt vọng và đau đớn, như thể có một phần thân thể của mình bị cắt ra.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Kính Hàm quỳ dưới đất, kinh hãi đọc những bản ghi chép. Sự tàn nhẫn tuyệt tình biến thành xót xa và đau đớn. Kính Hàm là người hắn tin tưởng nhất, là người hắn quý mến nhất, là người từng cứu hắn...!
_ Giờ tôi mới hiểu, tại sao những cuộc tấn công của Phi điểu vào tổ chức B cho dù là tuyệt mật tới thế nào cũng đều thất bại, đều không bắt được kẻ đứng đằng sau. Tổ chức B như vòi bạch tuộc, chặt đi vòi này vòi khác lại mọc lên...Hóa ra!
_ Tề tổng....Ngài có những thông tin này từ đâu?
Kính Hàm hoảng loạn hỏi, bàn tay anh siết chặt lấy giấy DNA và giấy xác nhận nhân thân. Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, lạnh giọng trả lời.
_ Tôi có thông tin này cách đây 2 tháng! Trước cả khi tôi mang cậu sang Paris....Cậu biết vì sao không?
Kính Hàm ngây dại nhìn Tề Yến Thanh đứng trước mặt mình, gương mặt nặng trĩu sự thất vọng vì bị phản bội của hắn hóa thành tức giận nghiệt ngã.
Người ta thường nói....vì quá yêu thương....nên mới hóa thành đau đớn!
_ Vì tôi nguyện tin rằng tất cả những thông tin tôi âm thầm điều tra trong vòng 3 năm này là giả dối. Tôi không bao giờ tin rằng cậu sẽ phản bội tôi! Nhưng.....!
Thanh âm tràn ra thất vọng cùng cực. Tề Yến Thanh nghiến răng lại, ánh mắt hắn trở thành dữ tợn và đầy sát khí.
_ Vụ ám sát Ân nhi tại Paris. Rồi vụ ám sát ngày hôm nay trước khách sạn. Ở hai vụ đó thông tin đều vô cùng tuyệt mật, ngoài cậu và tôi, không ai biết tôi đón Ân nhi về đó và cho con bé ở trong phòng đó. Ngày hôm nay cũng như vậy, không ai biết chú Khuất tới đây! Ngoài cậu!
_ Tề tổng!
Kính Hàm hoảng hốt lắc đầu. Vẻ sợ hãi cùng kinh hoàng phá vỡ đi sự trầm tĩnh vốn dĩ của anh. Đôi tay anh run lên và mồ hôi túa ra trên trán. Anh siết chặt những mảnh giấy oan nghiệt kia trong tay, lắc đầu khẩn thiết nói.
_ Tất cả đều là giả! Tề tổng! Thuộc hạ không bao giờ phản bội người!
_ Kính Hàm! Cậu là đứa trẻ được Triệu Văn nhặt về! Cậu lại là người mà Phương Hồi yêu! Có quá nhiều điểm trùng hợp giữa cậu và tổ chức B. Rồi cả đến những điều này....Cậu còn bao biện?
Tề Yến Thanh lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhắm lại, và rồi....từ từ mở ra.
Kính Hàm tê liệt nhìn đôi mắt tuyệt tình của hắn. Trong lòng mắt đen thẫm như bóng tối đó không có gì ngoài sự tàn nhẫn và sát khí, không còn chỗ cho tình cảm giữa hắn và anh xen vào.
_ Kính Hàm! Kẻ phản bội Phi điểu có kết cục thế nào...cậu rõ chứ?
_ Tề tổng...!
*****
Thiên Ân cẩn thận rót trà ra cốc. Cô muốn mượn trà kiếm cớ lên phòng làm việc của Tề Yến Thanh...Yến Thanh và Kính Hàm đã ở trên đó quá lâu, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, nhất là vào ngày hôm nay!
Bỗng nhiên một tiếng động ầm ĩ vang lên ngoài sân. Thiên Ân hoảng hốt đánh rơi bình trà trong tay, tiếng sứ mỏng vỡ vụn trên nền gạch vang lên khiến cô hoảng sợ. Nỗi run rẩy bất an chuyển thành kinh hoàng khi những bước chân hối hả của cô chạy ra ngoài sân.
_ Giữ cô ấy lại!
Thanh âm sắc lạnh của Tề Yến Thanh vang lên. Một tên vệ sĩ to như hộ pháp tóm lấy cô, sức lực tiết chế nhưng vẫn khiến cổ tay cô nhói lên đau đớn. Nhưng Thiên Ân không quan tâm đến điều đó, vì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho cô kinh hoàng tột đồ.
Tề Yến Thanh đứng sừng sững như một ma vương tái sinh, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn xuống người đang ngã dưới sân.
Khuỷ tay của Kính Hàm chống xuống nền gạch lạnh, chân trái xoài dài trên nền đất còn chân phải chống lên, gương mặt điển trai xây xát với khoé môi còn rỉ máu và mái tóc xoã tung trước trán, nhìn anh không khác gì bức tượng thiên thần Lucifer bị phán quyết đầy xuống địa ngục.
Thiên Ân kinh hãi đến mức đông cứng, nhìn Tề Yến Thanh đứng sừng sững trước mặt Kính Hàm như một pho tượng đồng....và khẩu súng cầm trong tay.
Đôi môi cô run đến điên dại khi cô vùng vẫy kinh hoàng trong vòng tay ôm chặt của tên vệ sĩ.
_ Thanh! Anh làm gì vậy?
Tề Yến Thanh không trả lời cô, ánh mắt đen thẫm và tàn nhẫn gắn chặt lên gương mặt kinh hãi của Kính Hàm. Gió bỗng thổi dữ dội và hơi lạnh đến gai người như báo hiệu một cơn mưa lớn gầm gào chồm tới.
Khẩu súng trong tay Tề Yến Thanh từ từ đưa lên, trước ánh mắt kinh hoàng tột độ của Thiên Ân, nhắm thẳng vào ngực Kính Hàm.
Thiên Ân sợ đến mức điên loạn, cô cố sức vùng vẫy trong tuyệt vọng. Gió quất vào mái tóc mềm mại tán loạn, cuốn bay cả tiếng hét của cô.
_ THANH! NHÌN EM ĐI! ANH LÀM GÌ VẬY?
Nhưng Tề Yến Thanh dường như đã mất trí. Ngón tay cái hắn bật chốt cò súng, trước ánh mắt kinh hoàng của Kính Hàm.
_ Đây là cái giá của kẻ phản bội!
Thanh âm trầm thấp vang lên, nghe như tiếng ác ma vọng lên từ địa ngục, cùng tiếng súng lên đạn lạnh ngắt.
Thiên Ân bắt đầu bật khóc, vì sợ hãi và tuyệt vọng. Cô đang chứng kiến cảng Tề Yến Thanh chĩa súng vào Kính Hàm, hai người cô tin tưởng nhất! Đám vệ sĩ xung quanh cũng sợ đến tê dại, chết đứng nhìn Tề Yến Thanh chĩa súng vào ngực anh.
_ Các ngươi nhìn cho kỹ! Ngày hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy kẻ phản bội sẽ có kết cục thế nào!
Vẻ dã man và tàn nhẫn của Tề Yến Thanh khiến cho Thiên Ân nổi da gà. Cô vùng vẫy điên cuồng khi Tề Yền Thanh chĩa khẩu súng vào trước ngực Kính Hàm.
_ THANH! ANH DỪNG LẠI ĐI! ĐẤY LÀ KÍNH HÀM! LÀ KÍNH HÀM MÀ!!!!
ĐOÀNG!
Âm thanh lạnh lùng vang lên, ánh mắt tuyệt vọng lẫn kinh hoàng của Thiên Ám giật lên tia nhìn điên loạn.
Không gian lạnh lẽo ngập mùi thuốc súng và máu tanh. Thân thể mạnh mẽ của Kính Hàm giật lên một nhịp, máu phun ra từ lồng ngực đỏ thẫm, chảy xuống ướt đẫm bộ ác vest anh đang mặc.
Trước những con mắt kinh hoàng tột độ, trước học súng tàn nhẫn và sự tuyệt tình đến cay nghiệt, Kính Hàm nằm gục trên nền đá lạnh, bất động.
_ KHÔNG!!!!
Thiên Ân điên loạn vùng ra khỏi vòng tay đang đờ ra vì sốc của tên vệ sĩ. Cô lao ra và quỳ rạp xuống cạnh thân thể vẫn còn ấm của Kính Hàm. Bàn tay cô đặt lên nơi máu vẫn ứa ra không ngừng, khóc nấc lên.
_ KÍNH HÀM! TỈNH LẠI ĐI MÀ!!!
Nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt tái nhợt. Thiên Ân ôm chặt thân thể bất động đẫm máu của Kính Hàm, đôi mắt uất ức nhìn Tề Yến Thanh tuyệt tình buông khẩu súng. Ánh mắt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, đau đớn hét lên.
_ THANH! ANH LÀM GÌ VẬY? TẠI SAO???
AAAAA!!!!
Thiên Ân hét lên, gió rít gào lạnh lẽo trong buổi chiều khắc nghiệt. Cảnh tượng khiến tất cả mọi người khi chứng kiến phải rơi nước mắt.
Tất cả những người vệ sĩ ở đây, đều là do một tay Kính Hàm dạy dỗ. Chứng kiến một màn tàn sát không thương tiếc như vậy, ai cũng đau đớn kinh hoàng.
_ Tất cả nghe đây! Kính Hàm là con trai của kẻ thù lớn nhất, Tổ chức B. Hắn đã phản bội lại Phi điểu, theo luật phải bị xử chết! Đây là bài học cho tất cả! Nếu như đã phản bội! Đây là kết cục tất yếu.
Thanh âm lạnh lùng đến tàn khốc của Tề Yến Thanh vang lên. Thiên Ân vẫn ôm chặt thi thể Kính Hàm, mặc kệ những lời nói kia lọt vào tai như tiếng thét.
Nhìn gương mặt trắng bệch hốc hác và đôi mắt nhắm nghiền không chút sinh lực của Kính Hàm. Thiên Ân nhớ lại từng kỷ niệm ngày xưa, như những thước phim quay chậm. Từ khi cô mới chỉ là một cô bé 6 tuổi, chập chững bươdc chân vào Bạch trà thành....Kính Hàm đã luôn bảo vệ cô, chăm sóc cô!
Trong trái tim, Thiên Ân luôn luôn tôn trọng, và coi anh như anh trai của mình!
Cô không bao giờ tin! Ngàn vạn lần không tin Kính Hàm là kẻ phản bội!
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân đau đớn ôm lấy Kính Hàm. Nước mắt tuôn rơi câm lặng. Bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy áo vest của anh. Ánh mắt trở nên lạnh lùng và thanh âm tàn nhẫn vang lên.
_ Mang cô ấy đi!
Tên vệ sĩ từ phía sau tiến tới, kéo Thiên Ân ra khỏi Kính Hàm.
_ Không! Các người buông ra! Không!
Thiên Ân vùng vẫy, thân thể nhỏ bé bị giữ chặt. Cô hoảng hốt nhìn Tề Yến Thanh bước quá, bàn tay hắn tuyệt tình nắm lấy bàn tay buông thõng của Kính Hàm, kéo anh đi.
_ ANH ĐỊNH LÀM GÌ? THANH! ANH ĐỊNH LÀM GÌ???
Thiên Ân hoảng loạn hét lên khi nhìn Tề Yến Thanh kéo lê Kính Hàm trên nền đất, máu kéo dài thành vệt theo thân thể anh chảy xuống.
Chiếc BMW của Kính Hàm đỗ ở góc khuất, cách xa sân chính, trong hàng cổ thụ xanh rợp. Thiên Ân hoảng loạn nhìn Tề Yến Thanh kéo anh ra tận xe, rồi mở cửa nhét Kính Hàm vào trong.
Tề Yến Thanh đóng mạnh cửa lái, rồi mở nắp bình xăng bên hông xe.
Thiên Ân chết lặng nhìn hắn rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc bật lửa. Cô gào thét, vùng vẫy, hoảng loạn khóc như điên dại.
_ THANH! ANH ĐỊNH LÀM GÌ???? ĐỪNG MÀ!!!
Nhưng Tề Yến Thanh đã trở nên tàn khốc, trước tiếng gào khóc thống khổ của Thiên Ân hoà vào trong gió rít, hắn lùi lại đủ xa....và ném chiếc bật lửa đang cháy vào trong bình xăng.
.
.
.
ĐOÀNG!
Tiếng bình xăng của chiếc BMW nổ lớn tới kinh hoàng. Lửa như từ địa ngục bốc cháy ngùn ngụt, thiêu đốt chiếc xe, thiêu đốt cả Kính Hàm bên trong.
Thiên Ân chết sững chứng kiến, lửa nóng thiêu đốt đôi mắt cô bỏng rát, sức nóng khiến cô cảm thấy như đang ở dưới địa ngục.
_ KHÔNGGGGG!!!!
Tiếng gào khóc tuyệt vọng của Thiên Ân hoà cùng tiếng lửa cháy giận dữ. Thiên Ân khuỵ gối xuống, đôi mắt chết lặng nhìn Tề Yến Thanh tàn bạo đứng chứng kiến xác Kính Hàm bị thiêu cháy trong xe. Cảnh tượng khủng khiếp cùng mùi cháy khét tàn khốc khiến cô kiệt quệ.
Thiên Ân ngất lịm đi. Trong vô thức, hai hàng nước mắt vẫn chảy ướt đẫm gò má cô....!