Cận Chí Minh ôm ghì lấy vòng eo của Đường Vận, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô.
“Có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Đường Vận dụi mặt vào vòm ngực của Cận Chí Minh, sau đó thì cắn mạnh xuống một dấu.
“Nếu không phải em thường xuyên luyện tập thể thao, chắc xương sống đã gãy.”
Cận Chí Minh bật cười thành tiếng.
Anh dùng tay xoa xoa chỗ bụng dưới của cô, tựa như an ủi.
Lúc này Đường Vận ngước mắt lên nhìn, có chút do dự nhìn sâu vào ánh mắt của Cận Chí Minh. Nhưng cô không thốt ra lời nào.
Cận Chí Minh đưa tay véo vào mặt cô một cái, giọng trầm xuống: “Em muốn hỏi gì?”
“Chỉ sợ làm anh mất hứng...” Đường Vận lém lỉnh liếc xéo Cận Chí Minh một cái, làm như vu vơ nói, “Anh vừa rồi kiềm chế tốt như vậy... thật sự có tu luyện.”
Cận Chí Minh lật người, ôm lấy bầu mặt nhỏ nhắn của Đường Vận hôn xuống làn môi mềm của cô, không ngừng dây dưa. Sau đó thì trầm khàn thốt lên theo từng đợt hôn xuống...
“Là có tu dưỡng tốt mới đúng... Bao năm nay anh từ chối không ít cô gái quyến rũ. Thật sự là làm khó cho anh.”
“Nhưng anh cũng đã có Ôn Như...”
Cận Chí Minh phì cười, “Cuối cùng em đã chịu mở miệng hỏi, vẫn là rất để tâm đến sự hiện diện của con bé.”
Đường Vận hơi xị mặt.
“Anh nói là chờ đợi em khổ sở, một đằng khác lại đi có một đứa con, không phải quá mâu thuẫn hay sao? Anh đúng là cái đồ giả dối mà...”
“Đường Vận! Em cũng biết nhõng nhẽo ghen tuông nữa sao? Anh chờ em ghen tuông cũng thật vất vả.”
Đường Vận đánh vào ngực Cận Chí Minh mấy cái, ra đòn không hề nhẹ, khiến Cận Chí Minh phải than đau, cô mới chịu dừng lại.
“Em đã thấy hối hận rồi.”
Nhưng Cận Chí Minh lại phì cười.
“Em nhìn Ôn Như có nét nào giống anh chứ, nó rõ ràng là khuôn đúc với em.”
Đường Vận lập tức thấy hồ đồ.
“Ôn Như không phải con của anh? Không đúng không đúng... nhưng sao lại bảo là giống em chứ?”
Cận Chí Minh chịu thua, cuối cùng cũng thành thật nói: “Ôn Như là cháu ruột của em đấy! Không biết có phải vì chiều với ý của anh hay không, cứ càng lớn lại càng có nét giống với em, khiến anh cứ trông thấy con bé là nhớ em không chịu nổi.”
“Cháu... cháu ruột của em sao. Cận Chí Minh! Sao anh càng nói em càng hồ đồ mất rồi.”
“Anh sở dĩ không giải thích với em... vì muốn thấy em phải để tâm đến, khi ghen tuông con người ta sẽ nhìn rõ tình cảm của chính mình nhiều hơn. Em cứ đắc ý, ngỡ là anh chắc chắn yêu thích em sẽ không mảy may khẩn trương lo được lo mất đúng vậy không?”
“Cận Chí Minh! Em đang hỏi anh mà? Anh nói vào trọng tâm đi chứ?”
Cận Chí Minh lại cố ý dây dưa, hôn xuống khắp người Đường Vận. Đường Vận bực dọc phản kháng, nhưng Cận Chí Minh cứ không chịu nói.
Tuy nhiên, Đường Vận như chợt gợi nhớ đến... không khỏi suy đoán.
“Ôn Như... có phải là con của Hinh Hinh và...”
Cận Chí Minh cũng dừng lại, anh không ngại nói thẳng cái tên mà Đường Vận ngập ngừng, “Và Cận Úy Thành sao?”
Đường Vận im lặng.
“Mẹ của anh ấy là người gốc Bắc Ireland, nếu thực sự là con của anh ấy ít nhiều cũng có nét lai tây. Đúng là khi đứa bé chào đời, anh đã làm xét nghiệm ADN, quả nhiên không có chút quan hệ gì với anh. Không những không phải cháu của anh, mà sau này... một kết quả khác khiến anh ngạc nhiên hơn hẳn, đó là... ”
Đường Vận nhíu mày ngẫm nghĩ, trong đầu hình dung về những chuyện trước đây, càng suy nghĩ càng có thêm nhiều chuyện không thể hiểu.
“Được rồi, anh sẽ từ từ kể lại cho em nghe sau.”
Đường Vận nhìn sâu vào đôi mắt Cận Chí Minh, đưa tay ra chạm lấy gương mặt của anh, “Chuyện của Hinh Hinh... chắc là cha của em đã biết. Mấy năm nay nghe cha kể, anh và ông thường xuyên gặp nhau. Em còn tưởng...”
“Tưởng anh đi lấy lòng nhạc phụ sao hả? Đương nhiên là vì cha của em bận tâm cho Ôn Như.”
Đường Vận gật gù.
“Xin lỗi anh, Chí Minh.”
Cận Chí Minh ngây dại, ánh mắt xúc động.
Anh không ngờ cô lại nói ra lời xin lỗi với anh.
“Chẳng phải, anh rất hy vọng em nói ra lời này với anh hay sao?”
Cận Chí Minh gục đầu vào bả vai của cô, xúc động nói: “Chung quy vẫn là anh tính tình trẻ con... Đường Vận! Nghe em nói ra những lời ấy hóa ra bản thân anh cũng không hề dễ chịu.”
Hai người đan tay vào nhau, lần nữa trao đến nhau nụ hôn.
Nếu như đêm nay không bày tỏ tình cảm, còn không biết hai người sẽ hơn thua và bướng bỉnh đến chừng nào.
Buổi sáng Đường Vận đã vội vàng rời đi, Cận Chí Minh không ngừng níu kéo, nhưng cô nhất quyết từ chối.
Lúc trở về khách sạn, Helen nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt như có như không mỉm cười.
Cả hai thay quần áo chỉn chu, sau đó xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Helen nói cho cô nghe về chi tiết hợp đồng. Đường Vận tập trung lắng nghe nhưng đầu óc lắm lúc lại trôi dạt phương nào. Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua... lại thêm xấu hổ.
Helen đang ăn thì khựng lại, liếc cô một cái và nói: “Cậu có thể tạm cất giấu nét mặt của cô gái mới nếm thử trái cấm kia được không? Nhìn thật chướng mắt.”
Đường Vận liếc lại cô bạn, sau đó vờ xem bản báo cáo.
Hai người đón xe đến chi nhánh của KM, bàn thảo về chuyện kí hợp đồng. Bên ngoài nhân viên sớm đã đến sắp xếp đưa hai người lên văn phòng.
Nghi thức và các thủ tục nhanh gọn được bên KM xử lí, lúc này Cận Chí Minh mới cùng Thang Kiệt đi lên, bắt tay với Đường Vận và Helen theo lễ đón tiếp thông lệ.
Bốn người đến phòng họp riêng, Cận Chí Minh vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt bàn chi tiết công việc bên thiết kế và show diễn, cứ như chưa từng có chuyện xảy ra với Đường Vận đêm qua.
Thái độ chuyên nghiệp và trầm ổn, Đường Vận lắm lúc liếc nhìn, lại mang lòng say mê...
Cô nhớ đến thời điểm tuyển chọn gương mặt mới cho Giải trí KM, Cận Chí Minh cứ như tên công tử đến chơi cho vui, dáng vẻ bông đùa, nhưng lúc chọn lựa người cũng rất có mắt nhìn.
Đường Vận lại nghĩ đến Iris Vương, không biết những năm qua... có tìm cơ hội tiếp cận Cận Chí Minh hay không?
“Đường Vận! Em tính khi nào về Thượng Hải?”
Đường Vận giật mình, thoát ra khỏi suy nghĩ vòng vèo. Vẻ mặt mặt ngây ngốc này khiến Helen lại không nhịn được bật cười.
“Đương nhiên là ngày mai. Tôi đặt vé rồi?”
“Cậu?” Đường Vận trố mắt kinh ngạc.
Helen gật đầu chắc nịch, tỏ ra đắc ý.
Thư kí An bên ngoài gõ cửa phòng, sau đó vào trong thông báo.
“Anh Cận nhỏ! Bên ngoài Mike muốn tìm gặp anh, không biết anh có muốn gặp anh ta không?”
Đường Vận hơi ngỡ ngàng. Nếu là Mike đến, vậy Cận Úy Thành có đến hay không?
Cận Chí Minh nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Được. Sắp xếp anh ta đến phòng chờ đi.”