Cận Chí Minh hơi ngây ra. Chỉ cần nghe nhắc đến cái tên đó trái tim anh lại siết chặt đau đớn. Anh rất muốn quên đi cô, nhưng mà anh lại không làm được.
Anh thu liễm mọi cảm xúc, không muốn trước mặt Cận Úy Thành trưng ra bộ dáng lụy tình đó.
“Anh không cần khoe khoang đâu. Giữa anh em chúng ta lúc nói chuyện không cần nhắc về phụ nữ, nhất người đó là Đường Vận.”
“Cậu gạt đi mọi thứ được sao? Tôi thấy ngay cả mình cũng không có bản lĩnh đó, càng không tin cậu làm được. Cô ấy... đến với cuộc sống của chúng ta, đã trở thành một loại chấp niệm.”
Trước lời lẽ của Cận Úy Thành, Cận Chí Minh hầu như đã không kiềm được xúc động, anh bật cười thành tiếng, thanh âm lạnh như cắt:
“Anh bất chấp tính mạng và liêm sỉ chỉ để chiếm giữ trái tim của cô ấy, ít ra cũng có đánh đổi. Luận về mặt nào tôi cũng không bằng anh. Anh càng biết cách khuấy động cuộc chơi này, không chỉ Đường Vận mà cả tôi cũng mặc nhiên bị anh thao túng, rơi vào đòn bẫy do anh tạo ra. Cận Úy Thành! Chỉ là tôi không ngờ, loại người như anh có thể xuất sắc diễn một màn kịch hay như vậy? Đừng tưởng tôi không nhìn ra, anh cố ý để Can Vĩ Đình và Mẫn Huyền manh động, anh nhẫn tâm hại chết ba mạng người.”
Cận Úy Thành hoàn toàn im lặng.
“Anh muốn tôi chết tâm, muốn Đường Vận tâm lý bị suy sụp... thực ra, anh không nhất thiết phải hại tới mạng người như vậy. Mẹ của anh cũng vì trúng đạn mà mất, anh dễ chịu được sao? Không chút nào sợ ngày báo ứng?”
Cận Chí Minh đanh thép vạch trần, tâm như đã chết. Anh thở hắt ra một tiếng, quay lưng rời đi.
Chỉ là... lúc quay mặt qua lại chạm vào ánh mắt ướt át của Đường Vận.
Cô nhìn về anh, dường như có trăm ngàn điều muốn nói... Nhưng là Cận Chí Minh sợ bản thân không vững vàng, vì phút yếu lòng sẽ hủy hoại mọi cố gắng của chính mình những ngày qua. Anh bỏ tay vào túi quần, rất chậm rãi đi lách qua người Đường Vận.
Đúng lúc này một cô minh tinh điệu đà bước tới, chạm mạnh vào bả vai của Đường Vận, lao thẳng ôm chầm lấy cánh tay của Cận Chí Minh, nũng nịu nói: “Anh Cận nhỏ! Nói là đi khiêu vũ mà, sao lại trốn mất dạng, làm em tìm gần chết.”
Cận Chí Minh mỉm cười, vỗ về lên mu bàn tay của cô gái, sau đó lạnh nhạt rời đi, đầu mày khóe mắt hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt tái nhợt đầy xúc động của Đường Vận.
Đi được một đoạn thì Cận Chí Minh dừng bước, tâm can như co thắt lại, thở cũng mệt nhoài.
“Thang Kiệt bảo em đến giải vây sao?”
“Vâng ạ, em diễn tốt chứ.”
Cận Chí Minh nhìn cô mỉm cười, sau đó đưa cho cô một chiếc thẻ bạch kim, “Em đến cửa hàng, tùy ý chọn vài món đồ yêu thích đi..”
“Anh Cận nhỏ được tiếng hào phóng quả thực không ngoa. Cảm ơn anh.”
Phía này Đường Vận nghe lồng ngực cuộn trào liền bỏ đi vào nhà vệ sinh, cô không ngừng vóc nước vào mặt, cả người trở nên lạnh buốt không có sức lực.
Lúc cô gắng gượng muốn rời đi thì vô ý trông thấy một chiếc que thử thai nằm ngổn ngang trong sọt rác, bất chợt cô lại nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của mình cũng đã trễ hơn hai tuần nay.
Đường Vận run lên, chẳng lẽ nào...
Trong vô thức cô vuốt nhẹ xuống bụng dưới, tầm mắt mông lung nhìn mình trong chiếc gương phẳng, cảm giác hỗn loạn, không biết nên mừng hay tủi thẹn, lại khiến cô nhớ đến thái độ của Cận Chí Minh vừa rồi, trong lòng cô không khỏi đau nhói.
Tiếng gọi nôn nóng của Cận Úy Thành bên ngoài vọng vào, làm đánh thức lý trí của Đường Vận. Cô vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Em không sao chứ?”
Đường Vận lắc đầu.
“Đường Nghiên đang gặp riêng với Cận Trí Thành, em có muốn gặp mặt họ không?”
Đường Vận ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Mặc đi, em không còn hơi sức quản chuyện của ai nữa. Đều là sự chọn lựa của em ấy.”
Ngay chính cô cũng không thể mạnh mẽ và đối mặt với chuyện tình cảm của mình thì có tư cách gì khuyên can một ai.
Đường Vận trở về nhà, sau đó âm thầm mua que thử thai.
Không ngoài dự đoán, kết quả chính là hai vạch.
Đường Vận ngã xuống giường, ánh mắt lim dim nhìn ngọn đèn tường, cười giễu một tràng. Cô cầm điện thoại, mấy lần do dự muốn gọi cho Cận Chí Minh nhưng rồi thôi.
Cô không biết nên nói gì, và càng sợ khi nói ra Cận Chí Minh sẽ có câu trả lời càng khiến cô tổn thương hơn.
Buổi sáng, Đường Vận thả bộ dạo phố, mua nhiều thứ linh tinh, sau đó dừng lại trước cửa hàng trưng bày đồ dùng trẻ con tâm tình lại xốn xang muốn bật khóc.
Cô và Cận Chí Minh đã có với nhau một sinh linh nhỏ, chuyện đến thật quá bất ngờ, cứ như một phép màu.
Đây gọi là duyên nợ mà người ta hay bảo với nhau sao? Rốt cuộc không thể dứt ra và sẽ dây dưa cả đời.
Đường Vận tự thưởng cho mình một nụ cười động viên, yêu chiều nhìn chính mình hiện lên trên bức tường kính trong suốt, cô biết rõ tình yêu là một thứ mang đến nhiều điều kỳ diệu, gút thắt có rối như thế nào cũng không nên khiến đứa trẻ vô tội không có cha thương yêu.
Đường Vận vẽ ra trong đầu bức tranh gia đình hạnh phúc, bốn người nắm tay trao nhau những tiếng cười.
Nghĩ là làm, Đường Vận lập tức bước xuống đường đón xe, cô muốn tìm gặp Cận Chí Minh, muốn chia sẻ cho anh niềm vui này.
Các minh tinh sau khi tham gia tổ chức họp báo liền bám lấy Cận Chí Minh xuống sảnh tiệc tiếp khách, nói chuyện ríu rít không ngừng.
“Sợi dây chuyền này là lần trước em chọn, vô cùng ưng ý, thật tình cảm ơn anh Cận nhỏ nhiều lắm.”
“Thấy thích là được.”
“Nghe nói anh còn có một đứa con gái nhưng vẫn chưa tìm cho đứa bé ấy người mẹ hiền, anh nhìn xem em có đủ tiêu chí hay không?”
Cận Chí Minh qua loa vài câu thì bảo Thang Kiệt tách đám minh tinh kia sang một bên không được làm phiền đến anh.
Anh xuống sân vườn hóng gió, nhưng thư thả không bao lâu lại có người bạo gan đến quấy nhiễu.
“Anh Cận nhỏ! Thật ra thì em ái mộ anh đã lâu, trước giờ vẫn một lòng dõi theo anh, lòng tương tư không dứt...”
“Tôi đã có người ở trong lòng rồi, các cô đừng cứ phiền tôi. Đừng thấy tôi không hà khắc thì ai cũng lao đến bày tỏ tình cảm.”
“Anh có thể thích ai chứ, mấy năm qua luôn thấy anh cô độc.”
Cận Chí Minh lần này thực sự tức giận, vừa quay sang muốn cảnh cáo cô gái thì bất ngờ phát hiện thân ảnh quen thuộc khuất sau bóng cây, chỉ cần thoáng qua anh liền đoán biết đối phương là ai.
Cận Chí Minh lạnh lùng nhưng vẫn ôm chầm lấy cô gái dịu dàng nói: “Đêm nay anh cho em cơ hội bày tỏ lòng mình.”
Cô gái thảng thốt, không ngừng kích động ôm chặt Cận Chí Minh hơn: “Thật sao, em thật sự được cơ hội này sao? Anh Cận nhỏ! Em đối với anh là thật lòng không phải vì những thứ hư vinh bên ngoài đâu.”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của em.”
Cận Chí Minh ôm cô gái rời đi, lần nữa chọn tàn nhẫn với chính mình, phớt lờ Đường Vận.