Cận Úy Thành uống rượu xã giao với lãnh đạo bên KJ một lúc lâu, bàn đủ đề tài, còn hẹn nhau đến Câu lạc bộ MilanA của Cảnh Duyệt cưỡi ngựa và đánh golf.
Hàn Tước xã giao rất sành, lâu lâu sẽ giới thiệu một vài người danh tiếng cho Cận Chí Minh, uống rượu qua lại cũng chẳng ít.
Không thấy Đường Vận đâu cả, qua một lúc lâu Cận Úy Thành rốt cuộc cũng bực dọc rời bỏ đám người ở đây, đi ra ngoài sảnh chính.
Cô gái đó thật sự ngốc mà, hôm nay dự tiệc đâu phải chơi vui. Những người cần lưu ý và cuộc hẹn phát sinh bổn phận cô ấy phải thay anh ghi chú hết. Bàn bao nhiêu việc, các hạng mục mới cũng được đề cập đến, nếu như anh say quá, sẽ rất dễ quên mất.
Lúc đi dọc hành lang và rẽ vào sảnh chính, vì dưới đất hầu như đều trải thảm lông lạc đà, bước đi không tạo âm thanh nào, không thấy người đến, Cận Úy Thành bất cẩn va phải một thân thể, làm bước chân cả hai đồng thời loạng choạng.
Mẫn Nhu mặc váy đuôi cá, bước chân uyển chuyển, bị một cú chạm mạnh bất thình lình liền không kịp phản ứng. Chân cô mang giày cao gót loạng choạng không vững cuối cùng ngỡ mình sắp ngã ầm xuống đất rồi thì được một bàn tay to khỏe đỡ lấy vòng eo.
Lúc mở mắt nhìn kĩ đối phương, Mẫn Nhu mới hay ý thức lại, có hơi ngượng ngùng. Cô níu lấy thân áo vest của người đó, cố gắng trụ vững.
“Cận tổng? Tôi...”
Cận Úy Thành nhíu mày, quét mắt nhìn đối phương một lượt rồi cùng cô đứng thẳng dậy, buông lỏng nhau ra.
“Cô là...”
“Em là Mẫn Nhu.”
“À!”
Cận Úy Thành khẽ gật đầu sau đó không định dây dưa liền dời bước chân đi ra ngoài sảnh tiệc chính. Lại không ngờ rằng cô gái sau lưng đuổi theo bước chân của anh.
“Có thể khiêu vũ cùng anh không, Cận tổng?”
Rất thẳng thắn.
Cận Úy Thành lập tức bị thu hút, anh dừng bước, quay lại nhìn kĩ cô gái ấy một lần nữa.
“Được. Đi theo tôi vậy.” Cận Úy Thành hào phóng đưa tay ra, đón lấy cánh tay của Mẫn Nhu khoác choàng lấy. Cô mỉm cười e lệ, trong ánh đèn lung linh hết ý nổi bật.
Cận Úy Thành và Mẫn Nhu sánh đôi cùng nhau, mấy chốc đã thu hút không ít ánh nhìn ngạc nhiên lẫn trầm trồ. Ai cũng biết Mẫn Nhu đang dần thất sủng ở Cảnh Duyệt. Và ai cũng biết, Cận Úy Thành hôm nay cần sánh đôi với những cô gái quan trọng nào, nhưng không thể là Mẫn Nhu kia được.
Những cô gái có mặt trong đêm tiệc, lộ hẳn tia ganh ghét đối với Mẫn Nhu. Bất kể là cô gái nào, chỉ cần là kề vai sát cánh với Đại Boss Cận Úy Thành, thì đều bị những đố kị ấy soi xét từng chút một. Luôn muốn xem thử ai mới thật sự được ý Cận tổng tài nhất.
Mẫn Nhu giống như được đặc ân, bản tính kiêu ngạo chiếm lấy hầu hết từ trong ra ngoài, mỗi cái đưa tay nhấc chân của cô hết ý cao sang và quyến rũ.
Cận Úy Thành cùng Mẫn Nhu dạo một vòng ở sảnh tiệc tiếp chuyện với các cấp lãnh đạo trong nội bộ Cảnh Duyệt. Đến khi buổi tiệc chính thức mở màn, MC giới thiệu lý do khai tiệc và lần lượt tiến hành các nghi thức. Âm nhạc lên. Cận Úy Thành cuối cùng cũng buông cánh tay của Mẫn Nhu, theo ánh đèn sáng trắng dõi theo từng bước chân của anh đi về phía đại diện KJ, anh hướng Amanda đưa tay ra làm động tác mời. Dáng dấp cao lớn phong độ ấy ngời ngời tỏa sáng. Tràng vỗ tay theo đó vang lên.
Điệu nhảy mở màn đúng như mong đợi. Pháo hoa từng tia nhỏ tung lên hòa theo điệu Waltz kinh động lòng người. Amanda và cả Cận Úy Thành khiêu vũ đều rất ăn ý.
“Mẫn Nhu! Cô đắc ý ha. Nhưng dẫu sao cũng thích hợp làm nền thôi.”
Không nhìn cũng biết người thốt lên những lời lẽ đó cùng giọng nói đã quá đỗi quen thuộc với cô đây là ai rồi, Mẫn Nhu vẫn như cũ thản nhiên dõi theo hai người trên sàn nhảy, thờ ơ cất tiếng:
“Ừ nhỉ. Kim chủ của cô mới không xem cô là vật làm nền.”
Phan Ngọc hừ lạnh, rít từng lời qua kẽ răng mà nói vào tai Mẫn Nhu, khóe môi ngoại lệ giữ ý cười tươi để người ngoài nhìn vào không đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
“Cô mơ mộng được Cận Úy Thành bao nuôi sao? Vọng tưởng.”
“Vọng tưởng hay không đều như nhau thôi. Chính cô cũng vọng tưởng mà, sao tôi lại không được nhỉ? Huống hồ... người đó còn là Cận Úy Thành.”
“Rồi sẽ có bao nhiêu phụ nữ đến xâu xé cô ra. Riêng Doãn Cách Nhi đã đủ dìm cô xuống mười tám tầng địa ngục. Đến khi đó lại hay, tôi lại cười đến có thêm những nếp nhăn.”
Phan Ngọc cười lạnh nói đến đây thì xoay người bỏ đi. Cùng lúc này trên sàn nhảy đã có thêm nhiều cặp đôi khác khiêu vũ cùng hai nhân vật chính. Âm nhạc nhẹ nhàng trở lại, Cận Úy Thành tiếp theo lại đón lấy cánh tay nhỏ xinh đưa ra của Eva Min... Hai người họ vui vẻ khiêu vũ với nhau. Không. Cận Úy Thành không vui vẻ, anh vẫn một vẻ lạnh nhạt đầy xa cách, chỉ có Eva Min thì đầu mày cuối mắt một vẻ hớn hở say mê.
Mẫn Nhu đứng đấy, giống như chết lặng, lại giống như chờ đợi ngày tháng tươi sáng trở lại với chính mình. Cô chỉ cần là người thứ ba được khiêu vũ với Cận Úy Thành, chỉ cần là... anh đã hứa rồi.
Mẫn Nhu ôm hi vọng ấy nên đã từ chối rất nhiều lời mời của cánh mày râu nơi đây. Sự kiêu ngạo của cô làm ai nấy không dám đến gần.
Eva Min được Cận Úy Thành thả tay xoay một vòng tròn, tiếp đến được Hàn Tước đón lấy cánh tay, tiếp tục khiêu vũ theo nhạc, một loạt động tác nhuần nhuyễn lại tự nhiên, rất nhiều người bên dưới thấy được sự ăn ý vỗ tay khích lệ.
Cận Úy Thành thật sự giữ lời hứa, anh đi về phía Mẫn Nhu đang đứng, mời cô khiêu vũ cùng anh. Trong bao nhiêu người có mặt ở đây, Mẫn Nhu xinh đẹp, kiêu hãnh đứng yên một chỗ lướt mắt là có thể bắt gặp được ngay. Đôi mắt tròn xoe long lanh, từng đường nét sắc sảo đậm chất thiếu nữ Tân Cương mạnh mẽ, yêu kiều.
Cô quả nhiên sóng đôi bên Cận Úy Thành hết ý tương xứng.
Eva Min trên sàn nhảy nhìn thấy cảnh này suýt nữa là giẫm phải chân của Hàn Tước, ánh mắt lạnh lẽo.
Phan Ngọc nhíu mày thật chặt lắm lúc lại cười cười mỉa mai, lồng ngực như sắp nổ tung.
Đường Vận mỉm cười, mắt hạnh long lanh, chỉ có điều là ánh mắt đó là đang say ngắm Lưu Ân đối diện. Chính cô không mấy ý thức những thay đổi của đêm tiệc, những biến động trong lòng những cô gái trẻ. Cận Úy Thành khiêu vũ với ai đều là thông lệ và xã giao. Anh ta càng có quyền tùy ý.
Cô chỉ tập trung hồi hộp cho chính bản thân mình, khi mà Lưu Ân đang nắm lấy tay cô muốn cùng cô lên sàn khiêu vũ.
Cận Úy Thành vẫn như lệ lạnh nhạt, mặc dù là khiêu vũ cùng Mẫn Nhu cũng không giữ ý thân thiết. Tuy nhiên, đối với Mẫn Nhu thì hoàn toàn đối lập, trong khung cảnh thế này cô đương nhiên trưng dụng đến từng nhịp đập hơi thở. Cô không muốn lãng phí cơ hội, mạnh dạn bắt chuyện với Cận Úy Thành:
“Đúng lý Star L thay đổi người phát ngôn, cớ sao Cận tổng vẫn thông qua chọn tôi và Eva Min song hành chứ nhỉ? Đã làm tôi vỡ một vài kế hoạch cho riêng mình.”
“Cô không thiết tha đồng thuận sự sắp xếp ấy?”
“Vâng ạ. Có hơi thẳng thắn, nhưng phải ạ, tôi đang lúc có dự tính khác. Làm người phát ngôn cho hãng lưu ly cao cấp đương nhiên danh giá, nhưng mọi thứ không vượt quá khả năng thách thức với tôi. Bản tính tôi lỳ lợm, thích phiêu lưu. Tôi thích tận hưởng hơn là lưu giữ hào quang đã từng có được một cách máy móc.”
Trong tiếng nhạc du dương, Cận Úy Thành nghe được giọng nói trong veo lại không kém phần mạnh mẽ của Mẫn Nhu, tâm trạng có chút xao động. Cũng là một cô gái thú vị!
Sau đó Mẫn Nhu lại nói đến vấn đề khác, nói chuyện rất chủ động. Tuy nhiên ngay lúc này đây Cận Úy Thành lại bị lôi kéo sự chú ý ở một nơi khác bởi nụ cười e lệ của Đường Vận đang tay trong tay khiêu vũ với Lưu Ân.
Hai người họ khoảng cách rất gần với cặp đôi Cận Úy Thành và Mẫn Nhu nhưng lại không giống như có sự chú ý đối với bất kì ai và sự vật xung quanh mình, chỉ tập trung lên người đối phương, tình ý thân mật.
Cận Úy Thành không nói rõ được cảm xúc của bản thân lúc này, nhưng quả là không thể nào rời mắt khỏi hai dáng người e ấp khiêu vũ kia.
Đến khi Lưu Ân và Đường Vận rốt cuộc cũng bị ánh mắt trực nhìn của Cận Úy Thành làm chú ý đến mới kịp lịch sự nhẹ gật đầu chào với anh, vẻ mặt ngượng ngùng.