Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 17: Thăm dò



Cận Úy Thành chợt quay mặt lại, gương mặt đẹp trai góc cạnh ẩn râu quai hàm lạnh lùng nam tính. Doãn Cách Nhi vừa ngỡ ngàng lại vừa si mê.

“Sao thế?” Doãn Cách Nhi có hơi bối rối. Dù sao vẫn là một cô gái trẻ, trước mặt người đàn ông mình ngày đêm nhớ thương, mặc ngày thường cá tính mạnh mẽ, hay ngang tàng hống hách bao nhiêu, cũng chỉ có thể ngây ngô lúng túng.

Lúc này bên ngoài Hana và Trợ lý Ngọc đẩy chiếc xe inox với khay đồ ăn đã chuẩn bị đi vào.

Sau khi hai cô gái bày biện các món lên mặt bàn quầy bar xong thì ra ngoài. Doãn Cách Nhi nhìn bốn phần thức ăn trên bàn thì tâm tình bình ổn trở lại, vui vẻ cầm dao nĩa bắt đầu dùng món.

Cận Úy Thành vẫn như cũ nhìn cô chưa có ý dùng bữa. Anh nâng cốc cà phê lên, uống nhẹ một ngụm.

“Chưa ăn gì đã uống cà phê.” Doãn Cách Nhi nhắc nhở.

“Quen rồi.”

“Anh thích cô ấy rồi? Ban đầu còn nghĩ anh chăm chú ngồi vẽ thiết kế đó là dành tặng cho em. Anh chơi trò lãng mạn như trong phim thật không giống anh thường thấy.”

Cận Úy Thành bắt đầu cầm dao nĩa, cắt nhỏ phần beefsteak thái độ dửng dưng. Doãn Cách Nhi vốn nhìn quen với bộ dạng này nên không nói nữa, tập trung dùng bữa.

“Em không bảo sẽ xé xác Đường Vận?”

“Anh không mãi vấn vương tư tình với yêu nữ Tân Cương là tốt rồi. Dù sao anh vẫn thuộc về em thôi.” Doãn Cách Nhi đắc ý, lém lĩnh nở nụ cười, tia mắt dịu dàng hữu tình sâu sắc.

Cận Úy Thành nghe được hai từ “yêu nữ” thốt ra từ miệng của Doãn Cách Nhi thì mấy phần không vui, tâm trạng bất chợt chùng xuống. Anh cau mày, không muốn ăn tiếp, anh lấy chiếc khăn trắng lau miệng, cầm cốc cà phê lên di chuyển về chỗ salon và ngồi xuống.

“Bàn việc trọng đại của em đi Chủ tịch Doãn. Anh không dư thì giờ bàn chuyện yêu đương với em.”

Doãn Cách Nhi chu môi. Buồn bực ra mặt.

Bữa trưa Đường Vận đặt hai chỗ ở một nhà hàng Nhật, đó là ý của Cận Úy Thành. Anh ta muốn khảo sát địa hình trước khi mời khách hàng quan trọng đến từ Nhật Bản sắp tới đây.

Món ăn kêu ra đều rất phong phú, Đường Vận nhìn thấy muốn hoa mắt. Cô bật nói: “Tôi hiếm khi ăn đồ Nhật, Cận tổng cũng vậy mà nhỉ?”

“Ừm, nhưng không kén chọn cho lắm. Em cứ tự nhiên đi. Còn phải rụt rè với tôi hay sao?”

Đường Vận khép nép: “Không phải ạ, chỉ là... Chuyện đi Bắc Kinh trước đó thật sự tôi có bàn qua với anh rồi. Nhưng mà đi như vậy có hơi đường đột, thấy sai phạm ở bản thân. Tôi sẽ kiểm điểm...”

Nhắc mới nhớ anh còn chưa mắng cô gái này một trận.

Anh khoanh tay trước ngực, có phần bực dọc nói: “Doãn thị khả năng lớn chiếm lấy ưu thế. Tôi thật lo lắng cho cái người họ Lưu ấy.”

“Sao thế ạ?” Đường Vận vừa nâng đũa lên thì ngưng lại, mắt hạnh căng tròn, bàng hoàng chờ đợi câu trả lời của Cận Úy Thành.

“Không muốn nói.”

“Cận tổng!” Đường Vận ủ rủ.

Cô cúi mặt, ăn rất tập trung, còn rót ấm rượu sứ đang được hâm nóng vào chung nhỏ, uống lấy một cách ảo não.

“Em chia tay tên Lưu Ân đó đi.”

“Sao chứ? Cận tổng! Anh có phải quá đáng rồi không? Đây là chuyện riêng tư của tôi kia mà.”

“Em chắc chứ?”

Đường Vận buông đũa xuống thật mạnh, âm thanh vang lên đánh thức cơn nóng giận của bất kì ai: “Tôi sẽ thận trọng không để ảnh hưởng đến công việc và Cảnh Duyệt. Tại sao chứ, trong công ty bao nhiêu người có thể tự do yêu đương...”

Cận Úy Thành trầm ngâm một mảng, sắc lạnh đến kì dị. Đường Vận dịu xuống, cô không muốn cả hai căng thẳng, càng lo lắng chuyện này gián tiếp gây ảnh hưởng tiêu cực đến Lưu Ân.

“Hắn và em vẫn đang mập mờ. Hiện tại hắn đã có dấu hiệu tiếp xúc với mối quan hệ ngoài luồng cấm kị của Cảnh Duyệt.”

Đường Vận chết lặng. Không hiểu sao lúc này cô không muốn nghe bất kì điều gì nữa, từ chối hết thảy thái độ và biểu cảm của người đàn ông đối diện cô.

Cô lại như cũ cúi mặt và tập trung gắp thức ăn vào bát.

Cận Úy Thành hừ lạnh, sau đó thì rót rượu uống trước thay vì thử qua các món đặc sắc đã gọi trải cả một bàn.

Đường Vận mềm lòng, gắp vài đũa thức ăn vào bát của Cận Úy Thành sau đó còn cuộn phần thịt nướng tái với rau giúp anh ta bỏ vào đĩa sứ nhỏ bên cạnh.

“Tôi và anh ấy còn chưa gọi là chính thức quen nhau, như Cận tổng nói đấy, là mập mờ tìm hiểu. Thế thì... sao có thể nói đến hai từ ‘chia tay’ kia được.”

“Không nhắc đến hắn nữa. Tôi và em bàn việc Nam Cung Nhu Tuyết nhận lời làm người phát ngôn cho Cảnh Duyệt đi.”

“Đương nhiên là vì say mê anh rồi, Cận tổng!” Đường Vận ủ rủ trả lời, biểu tình này lọt vào mắt Cận Úy Thành có phần không đúng lắm, anh chau mày nhưng lại giữ im lặng.

Đường Vận nhìn Đại Boss thờ ơ ăn mấy phần thức ăn cô vừa gắp cho, nhất thời không biết nói gì. Cô nịnh bợ gắp thêm những món khác, vui vẻ rót rượu vào chung của cả hai, thong thả báo cáo:

“Nam Cung tiểu thư khí chất hơn người, cùng với gia thế và sức ảnh hưởng của nhà Nam Cung, như trước đó tôi và Cận tổng thảo luận qua, những hạng mục hợp tác liên quan nếu thực sự cô ấy làm đại diện phát ngôn chính là sự lựa chọn tối ưu. Tôi sẽ chia sẻ kĩ hơn với các phòng ban lập ra một ekip chuyên nghiệp phụ trách, roadshow phát hành cổ phiếu trước mắt, tuyệt đối khiến cô ấy phát huy vai trò.”

Cận Úy Thành ăn có vẻ rất ngon miệng, khóe môi lâu lâu lại cong lên. Đường Vận không có để ý, thao thao bày tỏ ý kiến cá nhân: “Nam Cung tiểu thư có đội ngũ stylist riêng làm cố vấn thời trang nhưng ngôn hành và thiết kế do Cảnh Duyệt hướng đến phải áp dụng tốt. Nhân đây phải tận dụng cô ấy đẩy mạnh thương hiệu Rose and J của chúng ta. Tôi sẽ làm báo cáo chi tiết. Nam Cung tiểu thư không muốn chúng ta trưng dụng nhiều thời gian của cô ấy, có vẻ sẽ là một vấn đề khó... Nhưng nghĩ lại, một vài trường hợp Cận tổng chịu ra mặt sánh đôi thì sẽ giúp cô ấy cân nhắc thuận ý.”

Đường Vận nhoẻn miệng cười, thích thú nâng chung rượu uống lấy một ngụm.

Đường Vận sau khi đi qua khu vực VIP của Nhà hàng Nhật đánh giá một lượt thì liên hệ phía Giám đốc đề xuất đặt bàn bố trí party.

Cận Úy Thành bên dưới ngồi trong xe đợi và check mail. Hôm nay anh tự lái xe, lúc nhìn thấy Đường Vận đi ra thì có ý muốn chở cô về nhà thay vì để cô phải tự bắt xe buýt như đã nói trước đó. Đường Vận ngược lại không lấy làm cảm kích còn từ chối không ít lần. Đối với loại thái độ này Cận Úy Thành có phần khó chịu:

“Em cố ý tạo khoảng cách với tôi?”

Đường Vận chịu thua liền kéo mở cánh cửa ngồi vào chỗ ghế phụ.

Cận Úy Thành hài lòng bắt đầu cho xe lăng bánh.

Lúc xe chạy chậm dần đến gần phía con hẽm thì bắt gặp dáng người đang đứng ngẩn ngơ cạnh một chiếc xe.