Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 30: Cá cược



“Còn các cô, dồn về một hướng theo hàng đi ra ngoài cho nữ cảnh làm thủ tục kiểm tra nhân thân.”

Cận Úy Thành lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt sâu hun hút bất mãn nhắc nhở.

“Gọi nữ cảnh đến soát người cô ấy.”

Viên cảnh sát từ đầu chí cuối thấy bộ dạng kiêu ngạo khó gần của Cận Úy Thành rất không hài lòng, anh ta tiến lại muốn gây khó dễ thì lại nghe Cận Úy Thành rít qua kẽ răng nhấn mạnh lần nữa:

“Gọi nữ cảnh đến!”

“Cận tổng à, tôi mặc váy liền, kiểm tra cũng đơn giản thôi mà. Nhỡ mất lòng họ, lại đưa anh Trang về sở thì phiền.”

Viên cảnh sát còn lại đánh giá bốn con người ở thấy, đoán chừng cũng là người có địa vị nên thức thời dịu xuống. Anh lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp nữ sau đó đến vỗ nhẹ vai người anh em của mình hai cái mới chủ động đi ra ngoài trước.

Còn lại một viên cảnh sát vẻ mặt cơn cơn hất hất cằm, anh ta tiến tới soát người của Trang Dật Thăng trước tiên, sau đó lần lượt đến Hàn Tước.

Cuối cùng thì đến lượt Cận Úy Thành, mặc dù cả hai đều như nhau khó chịu, nhưng đã duy trì nhịn xuống phối hợp cho xong việc.

An Kiệt đẩy cửa đi vào đúng lúc đồng nghiệp của cô vừa lục soát toàn thân của một người đàn ông lai tây cao ráo lạnh lùng. Cô tiến lại gần hỏi thăm anh ta: “Họ đều đến từ Thượng Hải sao?”

“Phải. Người này thậm chí không có căn cước bên mình.” Anh chỉ sang Trang Dật Thăng.

“Chị An Kiệt!” Đường Vận ngỡ ngàng, mừng rỡ kêu lên.

An Kiệt nhìn về phía Trang Dật Thăng rồi ngạc nhiên quay qua nhìn đến Đường Vận. Có chút ngoài dự liệu nói: “Đường Vận! Em đến Hong Kong cùng Đường Nghiên sao?”

“Vâng ạ. Họ đều là cấp trên của em. Là thương nhân ở Thượng Hải. Tổng Giám Đốc Tập đoàn Cảnh Duyệt - Cận Úy Thành. Này là Hàn Tước, Tổng Giám Đốc công ty Đầu tư KM...”

An Kiệt và viên cảnh sát nhìn nhau biểu cảm nhàn nhạt.

An Kiệt ngẫm nghĩ rồi kéo đồng nghiệp qua một bên nói nhỏ vài câu, anh ta thoáng sững sờ, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn Đường Vận một cái.

“Vậy tôi qua phòng bên cạnh phụ trợ các anh em còn lại, chỗ này coi như xong.”

Dứt lời viên cảnh sát mở cửa rời đi, An Kiệt tiến lại phía này đánh giá một lượt rồi dừng lại ở Đường Vận, từ tốn dặn dò:

“Chị vẫn luôn túc trực ở khu này, em đến Hong Kong có gì bất tiện cứ liên lạc với chị. Mặc dù chị có hơi bận nhưng vẫn có thể dành thời gian san sẻ với em và Đường Nghiên được.”

“Cảm ơn chị đã quan tâm, chị vất vả rồi.”

“Không sao. Chị làm việc tiếp đây.” An Kiệt nhẹ nhàng cười với Đường Vận rồi xoay người muốn rời đi thì nghe Trang Dật Thăng bảo.

“Như vậy là xong nhỉ?”

“Chẳng lẽ anh thật muốn đến sở xác nhận thông tin?” An Kiệt trừng mắt bắt bẻ.

Trang Dật Thăng vội vã phóng qua chiếc bàn dài đi đến kịp níu cánh tay của An Kiệt lại, mạnh dạn thổ lộ với cô:

“Madam! Cô cứu tôi một lần, tôi vô cùng cảm kích và biết ơn. Tôi có thể... có thể thông qua Đường Vận để có thông tin liên lạc với cô được không? Chúng ta kết bạn được chứ?”

“Cứu anh là trách nhiệm của một cảnh sát.”

“Không đâu... Đã như có duyên gặp lại thế này, tôi càng không muốn bỏ lỡ. Sau lần đó tôi luôn nghĩ về em. Tôi chưa từng thấy thích một cô gái nào như vậy.”

An Kiệt không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. Người đàn ông trước mặt cô, một dạng tuấn tú lãng tử nói lời trôi chảy và vô cùng thẳng thắn. Trong vài giây An Kiệt cảm thấy phần nào lúng túng.

“Được.”

An Kiệt ngắn gọn một chữ thì dứt khoát bỏ đi, mà Trang Dật Thăng cũng không muốn làm phiền dây dưa nữa, khóe môi lúc này kéo dài ra, quá đỗi cao hứng.

Khi anh quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt chê cười và nồng đậm mỉa mai của ba con người ở đây. Hàn Tước khinh khỉnh bắt chéo chân hướng Trang Dật Thăng cất tiếng:

“Bày trò cũng khá đấy! Sớm biết đã nói là không quen với cậu, mặc cậu bị dắt về sở không đoái hoài.”

“Tôi cược Tiểu tam Trang Dật Thăng theo đuổi nữ cảnh sát thất bại là 200 triệu.” Cận Úy Thành ngả lưng xuống salon, đáng ghét đặt cược.

Đường Vận hết bĩu môi lườm Trang Dật Thăng thì chuyển sang khe khẽ che miệng cười. Cô cũng cao hứng góp lời.

“Giá hợp lý lắm Cận tổng à. Nhưng tôi có thể tham gia cược không?”

“Được.” Cận Úy Thành nhìn sâu vào đôi mắt hạnh long lanh của Đường Vận, lưu luyến và say sưa.

Hàn Tước cũng thấy thú vị liền ra giá: “Tôi cũng cược theo đuổi thất bại là 200 triệu tệ. Có ai cược ngược lại không?”

Trang Dật Thăng vừa xấu hổ vừa tức giận, nghe thấy hai người anh thản nhiên bàn chuyện cá cược thì rất lấy làm phản đối, đương nhiên ngay lập tức lườm sang Đường Vận âm thầm cảnh cáo.

Đường Vận không nhịn được bật cười thành tiếng tuy nhiên rất không phụ lòng đưa tay cho ý kiến: “Tôi cược ngược lại. Theo đuổi thành công... Nhưng mà, tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể ngoại lệ cược cái khác không? Ây, tôi đang dự tính mua chiếc thể thao Ferrari, thắng 400 triệu thế thì rất có thể biến giấc mơ chóng thành sự thật đó.”

“Các người thật nhẫn tâm lại mang chuyện tình cảm của người khác ra đùa vui cá cược.” Trang Dật Thăng phàn nàn.

Hàn Tước cảm thấy không hề tẻ nhạt, muốn dây dưa tới cùng đề tài này. Anh nói:

“Cậu chắc là cược theo đuổi thành công rồi. Thế thì ngại gì nữa, ra giá đi.”

Trang Dật Thăng cuối cùng không màng liêm sỉ, quyết liệt nói: “Tôi không cần 400 triệu tệ của hai anh, muốn cược cái khác. Ví dụ như là thắng hai người một điều kiện tùy ý, mặc tôi sai bảo. Yên tâm, tôi sẽ biết chừng mực không đòi hỏi quá đáng. Nếu thua bồi hai anh 800 triệu.”

Đường Vận vỗ tay, hào hứng cổ vũ... nhưng chưa hết vui mừng thì nghe Hàn Tước bên này cất giọng:

“Em vẫn chưa nói nếu thua sẽ phải trả giá điều gì. Tôi thì... thật thương cho anh trai của mình, muốn là nếu em thua thì phải gả cho anh ấy.”

Đường Vận đứng hình. Bên tai tiếp tục nghe ai đó đáng ghét bằng lòng.

“Tôi cũng cược em gả cho tôi.”

Trang Dật Thăng phì cười, kéo dài giọng nói: “Vậy thì quá hời, dù thắng thua thế nào cũng mua được thể thao Ferrari. Con gái mà chạy thể thao thì phải ngầu đến độ nào nhỉ?”

Đường Vận giống như bị đẩy vào ngõ cụt tuy nhiên cuối cùng vẫn nghĩ đến 400 triệu tệ mà có chút lung lay.

Thắng cược Cận Úy Thành và Hàn Tước tư vị ấy còn gì hơn cho được, huống hồ khả năng thắng vẫn chiếm hơn 50%. Xét biểu cảm của An Kiệt vừa rồi rõ ràng thiện cảm với Trang Dật Thăng rất lớn.

Đường Vận tự động viên chính mình sau đó đã gật đầu chấp nhận thỏa thuận.

Ai nấy đều vì cái gật đầu ấy hết sức vừa ý. Cận Úy Thành không giấu được cứ cong cong bạc môi, tay khẽ khàng nghịch lọn tóc dài đong đưa của Đường Vận.

“Không sợ phải gả cho tôi sao? Em thích tên Lưu Ân đó như vậy?”

“Cận tổng! Đây là bí mật của chúng ta, anh phải hứa không kể lại với bất kì ai khác. Thật ngượng chết.”

Cận Úy Thành bật cười, chuyện này là sao chứ? Cô ấy thương lượng như thể anh là bạn học cùng lớp với mình à? Lại có lúc ngô nghê quá!

“Nhìn em vẫn có khí khái nam tử, chẳng thấy em ngượng ngùng gì. Em thích dòng Ferrari ư? Còn trẻ mà sớm tậu về một xế hộp sang chảnh rất có thành tựu đó.” Trang Dật Thăng thoải mái nghị luận. Bên này khoác vai Hàn Tước cười đến híp mắt.