“Cô nhỏ tiếng lại, đừng suốt ngày ăn nói linh tinh. Cô nghe ai nói đấy?”
“Phải rồi, cô nghe ai nói đấy?” Đường Vận cầm chồng sách dầy bước ra khỏi kệ sách, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Hai cô gái phòng Kế hoạch và phát triển đứng hình, run run không dám nói gì khác.
Đúng lúc này ông Khâu Chấn cũng đi vào trong thư viện, nhìn ba người con gái đang trong dáng vẻ căng thẳng thì có hơi bất ngờ. Tuy nhiên ông không định lên tiếng.
Đường Vận và hai cô gái trông thấy ông ấy đi vào thì gượng gạo khẽ gật đầu chào.
Hai cô nhân viên ấy sau đó kéo tay nhau rời khỏi đây, bộ dạng khẩn trương. Khâu Chấn lấy làm lạ quay sang hỏi Đường Vận.
“Thư kí Đường vừa khiển trách họ hay sao?”
“Bọn họ gièm pha về tôi, nói lời sai sự thật về Phó giám đốc Lưu, tôi thật không vừa ý. Chúng tôi chung quy vẫn chưa có tranh luận câu nào.”
“Chắc do tôi đến không đúng lúc. Chốn công sở là vậy, lời ra tiếng vào, cô càng để ý sẽ càng khó chịu hơn thôi.” Khâu Chấn nhúng vai sau đó đi dọc theo kệ sách, không có ý bận tâm nữa.
Đường Vận mặc dù tâm trạng bị hai cô gái đó làm cho không vui, nhưng được dịp nói chuyện với ông Khâu Chấn, vẫn không muốn nặng nề gây ảnh hưởng đến đối thoại của hai người.
“Giám đốc Khâu đang muốn tìm đọc sách gì?”
“Phân tích thị trường địa ốc. Cảnh Duyệt đang phát triển tập trung vào ngành này, nhưng tôi thật sự không có nhiều chuyên môn.”
Đường Vận mỉm cười, đối với nhận định thẳng thắn của ông Khâu Chấn về chính bản thân có phần thưởng thức. Ông ấy là người thẳng tánh, đối thoại với ông khiến cô rất thích thú.
Khâu Chấn nhìn số sách trên tay của Đường Vận thì hiếu kì bật hỏi: “Còn Thư kí Đường đang nghiên cứu về cổ phiếu hay sao?”
“Cái này tìm đọc vì bản thân thôi. Tôi đang muốn chơi cổ phiếu.”
“Ây dà, khá lắm. Cô không chê tôi có thể giới thiệu vài quyển hay mà tôi từng đọc. Tôi nhờ nó mà cuộc đời hầu như chuyển mình sang một trang mới. Chơi cổ phiếu còn cải thiện tôi thoát khỏi bảo thủ, và liều lĩnh hơn rất nhiều.”
Khấu Chấn nói là làm, như rất quen thuộc lấy liền hai quyển sách dày cộp khác ở trên kệ đưa đến cho Đường Vận.
“Đây là phân tích của các nhà nghiên cứu trẻ... Còn nữa, nếu cô giỏi ngoại ngữ có thể đặt mua bản gốc bên Anh, mấy quyển bất hủ đó bất kể thời đại nào đều cũng phải tham khảo qua mới nắm được.” Khâu Chấn quay sang bảo với Đường Vận. Rồi đến bàn lấy giấy viết ghi lại tựa đề cho cô. Thái độ rất nhiệt tình.
“Cảm ơn Giám đốc Khâu rất nhiều ạ. Chú cũng có chơi cổ phiếu sao? Hiện tại thì có thể cho tôi thêm chút kiến thức thực tế không?”
“Chơi cổ phiếu dài hạn vẫn chắc chắn và sinh lời tốt nhất. Nhưng muốn có vốn thì phải chơi cổ phiếu ngắn hạn thôi. Lãnh thị, Trang thị và Doãn thị đều đang có những hạng mục lớn triển khai trong năm mới, đương nhiên vào lúc này mà mua vào là tốt nhất. Vả lại, còn có một cách khác là vay cổ phiếu cao trả về khi giá thấp và ăn tiền chênh lệch, cái này thì phải nắm chắc thông tin. Sức quan sát phải chuẩn. Tôi có thể gợi ý ba công ty nhỏ đã niêm yết trên sàn cho cô được hay.”
Đường Vận tôn trọng kéo ghế mời Khâu Chấn ngồi rồi mới chậm rãi ngồi xuống chỗ kế bên, tập trung lắng nghe từng lời tiền bối vừa diễn giải với cô.
“Tôi có người quen đánh giá ba công ty nhỏ đó, hoạt động gần đây khá sa sút lại còn bị Lãnh thị tính kế thu mua, nên càng khó gượng dậy. Tuy nhiên vào thời điểm cuối năm, Lãnh thị sẽ không dứt khoát với phía họ đâu, nên giá cổ phiếu của họ vẫn được xem là tốt.”
“Tức là mình sẽ vay mượn cổ phiếu của họ quy đổi thành tiền, đợi sau khi họ có biến động, giá cổ phiếu rớt xuống thấp sẽ thanh lí lắp chỗ trống. Mua giá cao trả về giá thấp và ăn phí lời chênh lệch. Nhưng cách này khá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm thì đối với công ty làm nên ăn ra thôi, phía họ thật sự không thể chuyển mình được mà lại còn bị con hổ đói Lãnh thị nhắm trúng. Cô lấy uy tín cá nhân vay thì cũng không mua được nhiều, nên không phá sản đâu mà ngại. Ha ha.” Khâu Chấn hào sảng bật cười.
Đường Vận cũng cười theo, cô tiếp lời: “Cách này tốt khi nắm được thông tin chuẩn xác, nhưng nếu tình hình bình thường thì tính ra không có sinh lợi nhuận nhiều. Nhưng mà có chuyện để đầu tư thật sự thì càng hay.”
Khâu Chấn gật đầu. Ông lại nói thêm.
“Cô làm ở Cảnh Duyệt, nắm được tình hình nội bộ của khá nhiều công ty đối thủ, trong đó không ngoại lệ có cả Lãnh thị. Chờ khi nào có động tĩnh nhất định phải nắm bắt kịp thời, vì khi Lãnh thị tiến hành thu mua ba cái vỏ đó để phát triển thì giá cổ phiếu sẽ khác.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Giám đốc Khâu, cảm ơn thông tin của chú. Đối với cổ phiếu tôi cảm thấy hứng thú và vô cùng phấn khích lẫn hồi hộp. Rất muốn trải nghiệm thật nhiều.”
“Tuổi trẻ, cứ mạnh dạn phát huy.”
Đường Vận để những lời của ông Khâu Chấn vào trong lòng, suốt cả buổi tối ở nhà nằm đọc sách nghiên cứu và gọi điện thoại cho Cận Chí Minh cùng nhau xác minh thông tin, thảo luận cặn kẽ.
Chiều hôm sau khi gần đến giờ tan ca cả Cảnh Duyệt đều xôn xao khi bị hacker tấn công trang mạng điện tử của công ty. Mặc dù nhóm IT kịp thời ứng phó nhưng ai nấy đều nơm nớp lo ngại thông tin cá nhân và tư liệu mật của Tập đoàn bị rò rỉ ra bên ngoài, thậm chí bị kẻ xấu dùng vào việc bất chính. Đường Vận cố gắng không để lo lắng quấy nhiễu tâm tình sau khi tan sở, nhưng vẫn cứ nhập tâm vào mớ thông tin trên khắp các diễn đàn.
Việc Cảnh Duyệt bị cục kiểm toán kiểm tra đột xuất, lần này bị hacker tấn công, và Cận Úy Thành đang dùng cơm với cô gái mang tên Mẫn Huyền; họ đang có mặt ở Thượng Hải, cô gái đó... lại đang bị nhiều bài viết dị nghị.
Cha từng vướng án kinh tế phải ngồi tù, nợ nhân công, công ty phá sản. Mẹ theo nhân tình bỏ bê gia đình. Họ đều đã qua đời. Mẫn Huyền kết hôn với thương gia mới nổi, nhưng người này lại dính đến vụ việc trốn thuế, thân bại danh liệt, và cô đã quyết định đi đến ly hôn với người này.
Cận Úy Thành vô hình bị đánh giá về uy tín, khiến cổ giá Cảnh Duyệt đang đi xuống.
Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, Cảnh Duyệt có khả năng giải quyết trong tầm kiểm soát, tuy nhiên vào thời điểm then chốt Cảnh Duyệt sắp kí kết hợp đồng thu mua phần mềm công nghệ LA với công ty Nhật, cho ra mắt công trình chung cư cao cấp và làm roadshow quảng bá phát hành cổ phiếu ra thị trường chứng khoán. Đường Vận thầm lo âu.
Cô muốn gọi cho Cận Úy Thành. Đã mấy ngày không gặp anh ta, Cảnh Duyệt trống vắng và xôn xao dư luận... Nhưng lúc này, anh ta chẳng phải đang ở cùng một chỗ với Mẫn Huyền?
Mẫn Huyền! Cô gái ấy bề ngoài cao sang và đầy khí chất, cuộc sống lại nhiều thăng trầm như vậy. Đường Vận ngẫm nghĩ mà thương cảm. Cận Úy Thành chắc chắn càng thương cảm...
Đường Vận bắt xe buýt về nhà. Tâm tình nặng trĩu. Cô lại mang tai nghe và mở nhạc, thả hồn vào những lời ca.
Thượng Hải lại có tuyết rơi, nhưng sự đơn độc mới thật làm người ta thấy lạnh lẽo.
Đường Vận thả bộ vào trong con hẻm, vừa đi vừa nhẹ nhàng ngân nga theo câu hát... “Nhớ anh là một loại đau khổ... Nhớ anh là những hoài niệm xa xôi...”