Đường Vận tiếp tục vung tay thật mạnh đánh vào bả vai của Cận Úy Thành sau đó mới xoay người chạy đi chỗ khác.
Cận Úy Thành hít thở, giận đến tái mặt. Cô đang ngốc nghếch gì nữa đây? Có lẽ lại ghen tuông với Mẫn Huyền, hay là... đã nghe thấy những lời yêu thương Mẫn Huyền vừa nói gây khó chịu.
Cận Úy Thành nhìn qua Mẫn Huyền nước mắt ngấn lệ, trong lòng không khỏi xót xa.
“Em trở về phòng nghỉ ngơi đi, khuya rồi. Anh đi xem cô ấy thế nào.”
Cận Úy Thành buông tay Mẫn Huyền ra sau đó đi đến phòng của Đường Vận đập cửa.
“Em không ra mở cửa tôi bảo người đốt khu này thành kho.”
“Anh hù trẻ con sao?”
Đường Vận đương nhiên không vì lời hù dọa của Cận Úy Thành mà đi ra mở cửa, chẳng qua cô không muốn để Mẫn Huyền kia chiếm dụng gã đàn ông này, cô vất vả cứu sống anh ta kia mà, phải để cô tùy ý chém giết mới phải.
“Vẫn còn khỏe khoắn như vậy thì thật tốt.”
Cận Úy Thành mỉm cười đi vào bên trong tay không quên giúp cô khóa trái cánh cửa.
“Em lại giận dỗi? Đừng cứ hễ chưa hiểu sự tình đã đi ghen tuông như vậy, sẽ khiến chính mình khó chịu... Em ngủ cả buổi thức dậy chưa ăn gì?”
“Tôi lúc về đến đã ăn rồi. Nhưng phía họ đã nhất quyết không đưa anh vào bệnh viện.”
“Chuyện này không cần làm huyên náo, tôi chỉ chấn thương ngoài da. Cổ phiếu Cảnh Duyệt đã biến động truyền ra khéo lại thành tin xấu khác.”
Cận Úy Thành thấy Đường Vận hờ hững quay đi thì vội vàng tiến tới ôm lấy cô từ sau lưng, siết chặt vào lòng.
“Tôi thật sự rất lo cho em, về sau không để chuyện tương tự như thế xảy ra nữa.”
“Cận tổng, anh vừa ôm cô gái khác vào lòng bấy giờ lại chạy đến ôm tôi sao? Tôi vẫn còn thừa sức đánh anh đấy.”
Đường Vận bấu chặt cánh tay muốn thoát ra khỏi vòng ôm siết của Cận Úy Thành thì bên tai nghe anh ta khẽ rít nhẹ rên đau. Vẫn là không đành lòng liền nhẹ nhàng kéo tay anh ta, cô nhìn qua thật kĩ xem xét.
Vết bầm đỏ rất rõ rệt, vì đỡ lấy khúc côn hướng về cô khi đó.
“Anh nằm xuống giường nghỉ lưng một chút được không, thật là đau nhức cả người.”
Cận Úy Thành nói xong liền nằm xuống giường không chờ Đường Vận đồng ý, mấy khi được mặt dày một lần chứ.
Đường Vận đương nhiên không tin Cận Úy Thành đau đến mức đó, lườm huýt khó chịu. Cô xoay đi tự rót cho mình cốc nước, không muốn đoái hoài đến.
Cận Úy Thành nằm trên giường ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ nhắn của cô, môi bất giác cong cong lên.
Cô ấy đã liều mình cứu giúp anh, vì anh mà khóc, tình cảm dành cho anh rõ ràng như vậy vẫn cố chấp phớt lờ.
“Đường Vận! Em đúng là nữ trung hào kiệt, anh tiếc là không thể nhìn thấy em hạ gục từng tên một.”
“Tôi đâu có hạ gục từng tên một, đâu còn sức lực đó chứ... Có câu: ‘Bắn người, bắn ngựa trước/Bắt giặc, bắt chúa trước’, chỉ nhắm tên đàn anh đầu xỏ dập cho một trận uy hiếp thôi.”
Cận Úy Thành bị khí thế của Đường Vận chọc cười, nhìn cô say mê.
Đường Vận đột nhiên chợt nhớ ra, liền bỏ cốc nước xuống đi đến bên giường nói với Cận Úy Thành.
“Tôi giúp anh chuyện lớn như vậy, còn tiết kiệm chi phiếu hai trăm vạn của anh, nói thế nào cũng phải cân nhắc chuyện giảm nợ cho tôi về việc mua cổ phiếu của Trang thị.”
Cận Úy Thành nheo nheo mí mắt, anh nhổm người dậy, tự kê cao chiếc gối sau lưng.
“Chi phiếu?”
“Anh quá hào phóng rồi, đưa khơi khơi chi phiếu, nhỡ bọn chúng lấy rồi vẫn gây khó dễ cho chúng ta thì sao?”
“Tôi biết em dư sức đánh trả họ mà... Ngay lúc vừa kí chi phiếu nhập thêm thiết bị, nhớ đến nên dùng để tránh nạn.”
Đường Vận không nể mặt bĩu môi chê trách sau đó chồm người kéo ngăn tủ lấy ra tờ chi phiếu đưa trả cho Cận Úy Thành. Động tác cô nhanh nhẹn, nhưng mà vô ý lại để lộ hết khoảng ngực trắng ngắn rơi vào tầm mắt Cận Úy Thành. Khiến ai đó hơi mất tập trung.
“Cổ phiếu Trang thị giá cả mua về cũng chênh lệch với khoảng này không bao nhiêu, Cận tổng hào phóng với đám lưu manh thì càng không nên tính toán với người đã cứu giúp anh.”
Cận Úy Thành bật cười, nhào người đến kéo bờ vai Đường Vận xuống. Hành động nhanh gọn, tức thời dồn cô ngã đổ xuống giường, hai tay giam lấy.
“Em khéo chọn thời điểm thật.”
“Anh đang bị thương, đừng có càn rỡ tránh thiệt thân.” Đường Vân hơi bất ngờ một chút nhưng đối với động tác này của Cận Úy Thành hoàn toàn không lấy làm e ngại, cô liếc anh, bĩu môi làm xấu.
Cận Úy Thành chăm chú nhìn ngắm Đường Vận, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng chống đối nữa, trong lòng em nghĩ gì muốn gì hãy cứ thành thật với chính mình.”
“...”
“Được rồi. Hôm nay trải qua nhiều chuyện, chúng ta bên nhau ngủ một giấc yên bình.”
Cận Úy Thành nghiêng người ôm lấy Đường Vận, giữ cô trong lòng thật chặt.
“Chúng ta cứ mãi như thế này thì thật tốt.” Cận Úy Thành thều thào bên tai.
Bên ngoài sấm rền một trận cuối cùng cũng trút xuống cơn mưa. Cận Úy Thành ngược lại nghe lòng mình thật ấm áp.
Buổi sáng Cận Úy Thành và Đường Vận thu xếp trở về Thượng Hải, công việc theo đó phân phó cho cán bộ từng ban chỉnh đốn.
Đường Vận đối với hành xử của Cận Úy Thành rất lấy làm lạ nhưng cô lại không có bất kì điều gì để góp ý. Nhưng rời khỏi Vân Nam như thế vẫn không thể an lòng.
Cận Úy Thành xác định có giao chuyện này cho những người tin cậy âm thầm giải quyết, nhất thời chưa an bày thỏa đáng, nhưng bọn họ cứ ở đây cũng không giúp được chuyện gì.
Đường Vận về nhà nghỉ ngơi, sáng hôm sau giật dậy tinh thần đã thu xếp đến Cảnh Duyệt rất sớm, cô còn tự tay hấp bánh bao xá xíu làm bữa sáng cho cô và Cận Úy Thành.
Lúc lên đến tầng 41 của Cảnh Duyệt đã trông thấy Hàn Tước pha cà phê, đến còn sớm hơn cô. Nói như vậy, Cận Úy Thành cũng đã đến.
“Anh Hàn về Thượng Hải sớm như vậy, không biết chị Giang đã tốt chưa?”
“Cô ấy khỏe nhiều rồi. Công việc bận quá, không thể thiếu tôi, ngày mai lại sang Hồng Kông lần nữa.”
“A, vất vả thật.”
Đường Vận gật đầu, âm thầm cảm khái. Sau đó cô đánh giá Hàn Tước một lượt, trong đầu nhớ lại chuyện làm mẹ của chị Giang Linh Ngọc thì có hơi hiếu kì.
“Thần sắc anh vẫn tốt lắm.” Đường Vận mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh.
Hàn Tước rửa qua tách cà phê sau đó nhún vai: “Cảm ơn em quan tâm. Tôi đã họp xong với anh Thành, nghe kể về chuyện tai nạn ở Vân Nam. Đường Vận, may mà có em đồng hành san sẻ... Tôi phải quay về KM.”
“Vâng. Tôi tiễn anh.”
Đường Vận đặt túi xách và tài liệu xuống rất lịch sự giúp Hàn Tước ấn mở thang máy.
Hàn Tước nhẹ gật đầu nói cảm ơn sau đó thì vẫy tay chào cô.
Đường Vận lấy giỏ đựng xửng tre ra, bắt tay vào việc chuẩn bị bữa sáng, tâm tình thoải mái.
Cận Úy Thành nghe điện thoại đường dài, trông thấy Đường Vận đẩy cửa bước vào cũng chỉ đưa tay ra tín hiệu.
Bấy giờ kéo cô lại gần mình sau đó thong thả ôm lấy, cả hai nhìn ra ngoài Thượng Hải tuyết rơi nhẹ nhàng, khung cảnh trắng mù lãng mạn. Cận Úy Thành vẫn tập trung nghe điện thoại, Đường Vận tựa vào vai như chú mèo ngoan ngoãn.