Cận Chí Minh trông thấy Đường Vận hơi bối rối; lại thấy vẻ mặt âm trầm của Cận Úy Thành dần lộ rõ thì cười cười nói lời trấn an cục diện: “Anh khó chịu như thế làm gì, cũng đâu phải em và Thư kí Đường đang hẹn hò với nhau.”
Đường Vận không chờ Cận Úy Thành tiến lại chỗ này mà đi về ngay đến trước mặt anh, cảm xúc ngưng đọng: “Anh không phải còn ở Vân Nam sao? Anh tìm em...”
Cận Úy Thành đặt vào tay Đường Vận sợi dây chuyền, trong bóng tối lờ mờ nhưng cô vẫn nhìn ra được tia lấp lánh của viên kim cương, càng đoán biết đó là sợi dây chuyền bị Doãn Cách Nhi cướp lấy.
Còn chưa kịp nói gì thì Cận Úy Thành đã xoay lưng bỏ đi. Đường Vận không nhịn được liền cố đuổi theo.
“Cận tổng! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn tính khí trẻ con như vậy, có gì mà không thể thẳng thắn nói ra... Anh đứng lại.”
Cận Úy Thành thật sự vì lời cô nói mà dừng lại bước chân.
“Anh... nhớ em sao? Cho nên mới đột ngột trở về?”
Đường Vận cảm thấy thật ngượng ngùng, dù sao cô cũng không muốn hai người cứ lạnh nhạt với nhau như thế, càng không muốn dây dưa những hờn dỗi không đáng... Vì là thế nào đi chăng nữa, Cận Úy Thành chưa làm ra chuyện gì tổn thương đến cô.
“Sao lại im lặng?”
Cận Úy Thành bất thình lình quay đầu lại ôm siết Đường Vận vào lòng, sau đó kéo nhẹ cô ra, nâng cằm và hôn mạnh xuống.
Đường Vận không kịp thích ứng liền phản kháng đẩy Cận Úy Thành ra khỏi người, tránh né nụ hôn rơi xuống thêm lâu:
“Anh đừng như thế, còn có Chí Minh ở đây...”
Vừa dứt lời Đường Vận lập tức thấy hối hận. Trong câu nói vừa rồi cô có thể chọn lựa không nhắc đến cái tên ‘Chí Minh’.
Cận Úy Thành đúng là giận thật rồi, cuối cùng đã dứt khoát bỏ đi, còn gọi Cận Chí Minh theo cùng anh.
“Chí Minh! Anh đợi cậu lái xe đưa về nhà.”
“Tới liền!”
Cận Chí Minh thong thả sải bước, ngang qua Đường Vận đứng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Úy Thành thì mới hay dừng lại bước chân và nói với cô:
“Được nhiều người yêu thích chứng tỏ em là cô gái có sức hấp dẫn tuyệt vời, và... càng làm bạn trai em khẩn trương với em hơn. Đây là một chuyện tốt.”
“Hai người không đi kiếm chỗ để đánh nhau chứ?”
“Em đừng so sánh em với tôi, huống hồ tôi không ngốc....” Cận Chí Minh lấy tay véo má Đường Vận một cái thì bật cười thành tiếng. “Rất tiếc đàn ông nhà họ Cận chẳng ai thuộc hàng yêu đương bất chấp, lý trí lúc nào cũng đặc biệt chiếm phần hơn... Nhất là khi bàn về lợi ích và danh vọng. Có lẽ bởi do di truyền từ ông Cận Chiêu. Nếu không đã chẳng có cuộc chia ly của Cận Trí Trung và Đường Nghiên.”
Cận Chí Mình rời đi, vào cùng khoảnh khắc này trời lại đổ tuyết. Những bông trắng mờ ảo dưới ngọn đèn đường, lẻ loi biết mấy.
Đường Vận không nghe nhầm, Cận Trí Trung và em gái cô đã chia tay?!
Ngoài này, Cận Chí Minh đưa Cận Úy Thành về chung cư riêng của mình, cảm giác hào hứng mà giới thiệu: “Em mới dọn ra riêng, chỗ này rất vừa vặn.”
Cận Chí Minh tiến lại phía cửa sổ sát đất kéo chiếc rèm sang một bên, đứng đó nhìn xuống một lúc lâu, Cận Úy Thành lấy làm lạ cũng đi lại kế bên xem.
“Anh nhìn đi, hướng đó là căn nhà của Đường Vận, từ chỗ này nhìn qua có thể trông thấy được toàn bộ, thậm chí thấy cô ấy đã về nhà hay chưa, bao giờ thì tắt hết đèn đi ngủ.”
“Quả thực biến thái.”
“Căn này em mua giá ưu đãi, chưa tới 800 vạn, nhưng mà có thể cân nhắc bán lại cho anh 1 tỷ.”
“Điên rồ.”
“Tùy thuộc vào anh thôi, em cũng không túng thiếu.”
Cận Úy Thành nhìn tuyết bên ngoài rơi xuống cảm giác thoáng mông lung, anh xoay lưng lại đi vài vòng xem qua căn nhà.
“Trong nhà có rượu không?”
“Có champagne nhẹ.” Cận Chí Minh đi lấy ly và rót champagne vào đưa đến cho Cận Úy Thành. Hai người ngồi xuống chỗ ghế salon êm, mở tí nhạc nhẹ.
“Dùng cách nào dụ dỗ được Lãnh Thiếu Phong tìm đến Mẫn Huyền, còn bày binh bố trận như thế?”
Cận Chí Minh mặc dù hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của Cận Úy Thành tuy nhiên cũng không lấy làm lạ khi anh ấy sớm biết được mọi chuyện. Anh bắt chéo chân nhìn chất lỏng sóng sánh màu vàng chanh trong ly thủy tinh.
“Người bày binh bố trận là cô con gái ngoài giá thú Lãnh Tư Kỳ. Em chỉ gián tiếp làm cố vấn. Còn anh, biết mà không ngăn cản?”
“Tôi chỉ bất ngờ là cậu cũng học được thói nham hiểm.”
“Vì tôi xem anh là tấm gương sáng.”
...
Tập đoàn Cận thị tổ chức đại hội cổ đông, không khí trong tòa cao ốc như đón năm mới.
Bên ngoài đại sảnh hàng hàng người nối tiếp nhau đi vào bên trong, niềm nở tay bắt mặt mừng.
Cận Úy Thành đứng đấy một mình giống như tách biệt trước không khí náo nhiệt ấy cho đến khi một chiếc BMW dừng bên ngoài, Cận Trí Trung trong bộ vest lịch lãm sóng bước cùng người phụ nữ trung niên. Mà người đó không phải ai khác chính là mẹ đẻ của hắn, Khang Đình.
Khang Đình là chủ văn phòng luật sư đại diện pháp lý cho Cận thị ở Hong Kong – Quảng Đông – Quảng Châu, đồng thời cũng là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn.
Ngày hôm nay hai mẹ con đồng thời xuất hiện, chắc chắn Cận lão tử có tin vui để tuyên bố trước mọi người.
Cuộc họp bắt đầu bằng những dự án được thông qua biểu quyết, tiếp đó ông Cận Chiêu muốn được về hưu sớm vào giao quyền điều hành cho con trai lớn là Cận Úy Thành, đề nghị chức vụ Phó Chủ tịch.
Cả khán phòng đều xôn xao bàn luận.
Khang Đình là người đầu tiên lên tiếng: “Cận Úy Thành trước nay không tham vấn vào hoạt động của tập đoàn, mặc dù là cổ đông lớn nhưng vào vị trí Phó Chủ tịch hoàn toàn khó lòng thuyết phục.”
“Tôi đề nghị chia đều quyền quản lý, đề cử vị trí Tổng Giám đốc cho Cận Trí Trung.”
“Tôi đề nghị CEO khu vực Hong Kong – Quảng Đông – Quảng Châu cho bà Khang Đình.”
Tất cả giống như được lên hẳn một kịch bản thay nhau đóng góp. Cận Úy Thành hoàn toàn không bất ngờ. Thật ra đề xuất chức vụ Phó Chủ tịch chỉ làm người khác cảm thấy bất hợp lý và dễ dàng đưa ra chủ kiến mới.
Nhưng mà Cận Úy Thành không hề phản đối, nếu anh có khả năng biến vị trí Phó Chủ tịch hữu danh vô thực thành trở thành cục diện bất khả di dời thì cũng không được xem là điều đáng bất mãn ở đây.
“Đưa tay biểu quyết!”
“Okay! Thông qua. Phó Chủ tịch Cận Úy Thành! Tổng Giám đốc Cận Trí Trung và CEO Khang Đình.”
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc trong những màn bình luận sôi nổi phía sau.
Khang Đình sóng đôi bên Cận Úy Thành hướng về anh bắt tay: “Có thể nói chuyện vài câu được chứ?”
“Được.”
Khang Đình và Cận Úy Thành đến một starbucks gọi cà phê, ngồi đối diện và nhìn nhau một lúc lâu.
Cận Úy Thành là người phá vỡ bầu không khí trước: “Khang phu nhân chịu thiệt thòi bao năm nay, để con trai gọi người khác là mẹ cũng chỉ chờ vào kết cục của ngày hôm nay thôi.”
“Dù sao đó vẫn là một lý do chính đáng.”
“Chính là vạch sẳn con đường cho Trí Trung đi theo, không nghĩ đến lý tưởng của nó.”
“Vì thực tế, cha của nó là thương gia, con đường nó chọn sẽ không có một tương lai tốt nhất, nếu nó cố chấp chỉ có thể cả đời làm lính dưới sự chỉ đạo của kẻ khác, thậm chí là xông pha hi sinh thân mình. Nghĩ xem có đáng không? Huống hồ... cha của nó còn là kẻ sát nhân.”
“Kẻ sát nhân?”
“Chuyện tôi muốn nói tiếp theo đây mong cậu có thể giữ bình tĩnh mà lắng nghe.”