Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 89: Đùa



“Doãn Cách Nhi! Sao cô còn chưa về?”

“Tôi đợi cô quay lại. Này, bệnh viện của Cảnh Duyệt cũng khá đấy, ngay cả chỗ ngủ của thân nhân cũng không thua khách sạn 3 sao.”

“Ồ... nhưng mà, cô đợi tôi có việc gì.”

“Mời cô làm phù dâu cho tôi.” Doãn Cách Nhi nở nụ cười, khẽ nhún cặp vai.

Đường Vận ngược lại hết sức ngỡ ngàng.

“Trong tình cảnh như bây giờ sao chứ?”

“Tôi đang động viên tinh thần cho cô đấy. Chuyện gì rồi cũng êm đẹp. Tôi cũng có sự lựa chọn của mình, cho nên... vẫn mong cô tìm được hạnh phúc.”

Đường Vận hơi nhăn mặt nhìn qua Trang Dật Thăng hơi ngáy ngủ, xoa thái dương đáp: “Hiếm khi được nghe Doãn tổng nói năng sến súa.”

Đường Vận bật cười, “Đúng là hiếm có. Nhờ cả vào anh đấy. Mặc dù hơi ngoài dự liệu... Nhưng vẫn muốn gửi lời chúc mừng đến hai người trước.”

Doãn Cách Nhi nhếch môi, dáng vẻ khinh khỉnh. Hai tay bỏ vào túi áo khoác da bên ngoài sớm khôi phục vẻ sang chảnh vẫn thường thấy: “Yêu nữ Đường Hinh Nhi đang trong tay của tôi, cô muốn xử trí ra sao?”

Đường Vận ngạc nhiên, cô tiến sát bên Doãn Cách Nhi hạ thấp giọng hỏi: “Thật ư? Cô có bản lãnh đó? Đường Hinh Nhi chẳng phải đang trong tay của Cận Úy Thành.”

“Tôi là ai chứ? Mấy cái thứ lẳng lơ quyến rũ Cận Úy Thành thì không thoát được ma trảo của tôi đâu.”

“Vậy cô tính làm gì? Cô đừng có điên rồ, sắp đi lấy chồng còn quản chuyện tình nhân của Cận Úy Thành.”

Trang Dật Thăng hừ lạnh một tiếng không biết là loại thái độ gì.

Chỉ nghe Doãn Cách Nhi tiếp tục nói lời đắc ý: “Một là giúp cho chồng tương lai nhìn nhận vấn đề không dám có động thái tương tự mèo mỡ bên ngoài; hai là đối với hạng người tráo trở Doãn Cách Nhi này chán ghét nhất, tuyệt đối không dung nạp trong tầm mắt. Nhất là những con người đó cứ phải bám riết Cận Úy Thành. Dám giở trò bỏ thuốc vào rượu còn ý định sinh con ra... muốn làm dâu hào môn dễ dàng, sau này đứng nói chuyện ngang hàng với tôi sao.”

Đường Vận nghe đến sự tình vừa buồn phiền vừa bất mãn, nhưng với vai trò hiện tại cô không nghĩ được mình nên nói gì vào chuyện này.

Cô được Doãn Cách Nhi kéo ngồi xuống ghế cạnh Trang Dật Thăng.

“Nhưng mà cô muốn làm gì Đường Hinh Nhi? Chẳng lẽ giết chết em ấy?” Đường Vận nhíu mày phàn nàn.

“Tôi đương nhiên không làm loạn cho vui rồi. Ép con bé ấy phá thai, không có đứa bé thì không có cái gì để uy hiếp Cận Úy Thành được rồi.”

Đường Vận sững sờ, lập tức nói lời ngăn cản: “Cô đừng làm ẩu, huống chi chuyện cũng không can hệ đến cô.”

“Tôi thích.”

“Đó là mạng người. Cô đừng có điên.”

Chỉ không ngờ rằng phía đã nhìn thấy Trang Dật Thăng đón lấy chìa khóa nhà trong tay Doãn Cách Nhi, miệng thì cười đểu. Đường Vận lập tức nhìn ra chỗ bất thường ở hai người, cau có hỏi đến: “Hai người đang thử lòng tôi sao? Cá cược đúng chứ?”

“Ừm hửm. Tôi bị cô làm cho thua cuộc rồi.” Doãn Cách Nhi nhíu mày bực dọc đứng lên.

“Đường Hinh Nhi vẫn trong tay Cận Úy Thành, bị giấu kĩ lắm. Cô khỏi lo. Mai này đứa bé lớn sẽ gọi cô là ‘dì’.”

Doãn Cách Nhi hậm hực rời khỏi đây. Đường Vận nhìn Trang Dật Thăng vẫn đắc ý sờ sờ ngồi đấy thì đá đá cái chân của anh ta: “Sao không đuổi theo?”

“Không thích. Với lại có cái này rồi, muốn về khi nào chả được.” Trang Dật Thăng đưa chìa khóa lên trước mặt Đường Vận.

Đường Vận lười đoán, không thèm đoái hoài đến. Bọn họ đáng ghét dám lừa cô để mang ra làm trò cá cược.

“Em cũng nên quản chặt Cận Chí Minh đi, cái cô Iris Vương gì đó rất say mê cậu ta. Ban nãy còn gọi điện thoại đến. Khi đó mấy giờ chứ. Là 1 giờ sáng. Con gái giờ đó còn lắm chuyện... thì chỉ có dụng ý đó thôi.”

Đường Vận lập tức đen mặt, mím chặt môi.

“Ghen?” Trang Dật Thăng lại mỉm cười. Trông thật vạn phần đáng ghét.

“Không được sao? Đâu có vô tích giống anh, hôn thê luôn miệng nhắc tên ý trung nhân, lời lẽ khoa trương cũng không bận tâm đến. Đúng thực đáng bị cười nhạo.”

“Đàn ông không ghen vớ vẩn. Phong độ của tôi đâu vì vài câu nói khiêu khích...”

Đường Vận giật lấy chùm chìa khóa trong tay Trang Dật Thăng, liếc xéo một cái: “Chơi trò qua đêm với nhau ư? Thú vị đấy.”

“Hợp pháp mà.”

Trang Dật Thăng khoanh tay trước ngực, kéo dài khóe môi.

Đường Vận vừa muốn nói gì đó thì bên trong phòng hồi sức có tín hiệu, y tá sau đó đẩy xe thuốc ra bên ngoài, thông báo thân nhân đã có thể vào thăm bệnh.

Đường Vận và Trang Dật Thăng đồng thời tiến vào bên trong.

Nhìn thấy Cận Chí Minh nhợt nhạt trên giường bệnh, mọi chua xót lại đổ về. Đường Vận đặt lồng giữ nhiệt trên bàn liền ngồi xuống cạnh giường bệnh gọi tên Chí Minh.

Trang Dật Thăng đứng đấy quan sát cũng không có lên tiếng. Nhưng khi Cận Chí Minh mở mắt ra nhìn đến hai người, vẫn là chào Trang Dật Thăng trước.

“Không có ai bị thương chứ?”

Trang Dật Thăng lắc đầu.

“Đừng nói lại với mẹ.”

Cận Chí Minh thều thào sau đó muốn nhổm người dậy. Trang Dật Thăng và Đường Vận ăn ý tiến lại kê cao gối giúp cậu ấy ngồi dậy. Mặc dù cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn làm động chỗ vết thương khiến cậu nhíu mày nén lại cơn đau.

“Anh yên tâm.” Đường Vận động viên.

Chuyện này hệ trọng, để lộ ra ngoài chỉ sợ sinh phiền phức.

“Chí Minh! Chuyện ở Vân Nam là thế nào? Cậu biết chứ?” Trang Dật Thăng bật hỏi.

Cận Chí Minh nhắm khẽ đôi mắt, giọng khàn đặc buồn bã cất tiếng: “Anh Thành đã xử lý triệt để phe cánh của Khâu Chấn... động đến anh em thân tín của Hàn Tước. Không rõ cớ sự thật hư thế nào nữa.”

Trang Dật Thăng kéo ghế ngồi lại đó, dáng vẻ im lìm không muốn đặt thêm câu hỏi nào khác nữa. Giống như mâu thuẫn xảy ra không dễ gì có thể xoay chuyển.

Mấy ngày sau đó Đường Vận vẫn tận tình bên cạnh chăm sóc cho Cận Chí Minh. Khiến anh đối với cô vô cùng ái ngại. Dù sao đi nữa hai người cũng chỉ mới hẹn hò, anh không muốn khiến cho bạn gái phải vì mình nhọc lòng.

Cận Chí Minh muốn xuất viện sớm, trở về nhà liền bắt tay vào công việc, hầu như không quản đến chuyên nghỉ ngơi.

Đường Vận vì để tiện chăm sóc cho Cận Chí Minh nên đã dọn đến chung cư cua anh ấy ở tạm. Nhà của cô cũng được bên Nam Cung Bách Thần chào giá nhưng vì tình hình niêm phong khiến mọi kế hoạch đều bị lở dở.

Cô cũng không muốn thiết tha lưu lại nơi đó nữa. Đối với chuyện của mẹ cô, trong lòng thực sự đã có cái gai. Cô ngoài lựa chọn trốn tránh cũng không biết phải đối mặt thế nào.

Lúc đi siêu thị trở về nhà thì trông thấy Cận Chí Minh đang bắt thang lên sửa bóng đèn, Đường Vận vừa vào đến cửa thì gần như hốt hoảng kêu lên: “Cận Chí Minh! Anh muốn chết sao chứ? Trèo cao như vậy rồi xuống làm sao?”

Cận Chí Minh giật mình run cặp vai, suýt thì bị cô dọa té ngã, anh vuốt ngực cố trấn an cô cũng như với chính mình: “Anh đã hết đau rồi, chậm rãi thì vẫn có thể ứng phó được. Đèn cứ chớp tắt thật phiền.”