Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 103: Lột xác



Một đêm thật dài nhưng trôi qua cũng rất nhanh. Khi ánh mặt trời ló rạng với những tia nắng đầu ngày, len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ, đúng thật là cảnh sắc yên bình, Tần Nhã Linh từ từ mở mắt liền nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, cô không khỏi mặt đỏ tim đập.

Nhớ lại trận kích tình đêm qua, người nào đó cứ một lần lại một lần muốn cô, mãi đến khi cô thiếp đi vì mệt mỏi hắn mới buông tha để cô ngủ một cách yên ổn. Kết quả giờ phút này, toàn thân đau nhức rã rời, mà nơi hạ thân lại giống như vừa bị nghiền qua, cử động nhẹ cũng thấy âm ỉ.

Hắn giống như một con mãnh thú đói khát nhiều năm, đến khi vồ được con mồi thì phải ăn cho thỏa thích. Cô hiểu điều đó nên cho dù bản thân có mệt chết đi cũng không dám mở miệng xin tha, chỉ có thể hùa cùng hắn, để cho hắn mặc sức đòi hỏi.

Tuy đêm qua không phải là lần đầu tiên cùng hắn triền miên nhưng nhớ lại vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng bởi vì đó là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi hắn.

Lúc này, nhìn vẻ mặt thỏa mãn đầy ý cười của hắn, cô thấy an yên. Chỉ cần nhìn thấy hắn vui vẻ, bản thân cô cũng vô cùng hạnh phúc. Đây có phải là cảm giác khi yêu một người hay không?

Mỗi sáng thức dậy trong vòng tay của đối phương, đó là một loại hạnh phúc mà bất cứ người con gái nào cũng hằng khao khát. Liệu loại hạnh phúc này sẽ đến với cô bao lâu, cô sẽ giữ mãi được hay không? Đến một ngày nào đó, hắn có chán ghét mà rời bỏ cô hay không?

Đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má Tề Phong, miệng Tần Nhã Linh bất giác vẽ thành đường cong. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy. Thật sự có chút không chân thật, cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ 'tuấn mỹ'.

Nghe ra có vẻ cô có chút háo sắc, nhưng là phụ nữ ai lại không yêu cái đẹp, huống chi trai đẹp lại không thể miễn dịch. Ấy vậy mà người đàn ông này lại là của cô, cô há lại không đắc ý được hay sao?

Cô còn nghe nói, dáng vẻ người đàn ông khi làm việc còn mê người hơn. Trong đầu cô lại bất chợt vẽ lên hình ảnh hắn chuyên tâm làm việc bên máy tính, rồi cầm cây bút ký văn kiện, vô cùng anh tuấn bức người.

Cô khẽ lắc đầu một cái, xua đi cái ý nghĩ háo sắc vừa xẹt qua.

Thu lại bàn tay đang chạm vào mặt hắn, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn đang đặt bên hông cô xuống, từ từ nhích người rời khỏi.

Nhưng khi cô chỉ vừa quay người, chân vẫn còn chưa kịp chạm đất, người đàn ông kia đã như vũ bão kéo cô quay trở lại giường, đặt cô ở dưới thân.

Chính là, khi cô chạm vào mặt hắn, hắn cũng đã thanh tỉnh nhưng lại giả vờ như không biết gì, vẫn âm thầm nhắm mắt chờ đợi. Cho đến khi cô muốn bỏ chạy, hắn dĩ nhiên không để cho cô toại nguyện.

Mặc dù biết cô chỉ là vô thức làm ra hành động đó, nhưng với hắn lại là hành động cố tình khơi mào dục vọng. Cho nên hắn phải dạy cho cô một bài học để cô sớm ý thức được đừng nên trêu chọc đàn ông vào buổi sáng, bởi vì thời điểm đó là lúc tinh lực của đàn ông luôn dư thừa.

Tần Nhã Linh đỏ mặt cười gượng: "Em đánh thức anh à?"

Tề Phong nhếch miệng cười như không cười: "Xem ra tối qua anh còn chưa nỗ lực đủ, cho nên lúc này em mới có thể rời giường sớm như vậy!"

Khóe miệng cô không khỏi co rút. Lời nói này của hắn có bao nhiêu ái muội trong đó, không cần phải nói trắng ra.

"A Phong, không có... Em..." Cô ấp úng, không biết phải nói thế nào cho phải.

"Hử?" Hắn biết còn cố tình hỏi.

"A Phong, không cần, em chỉ là theo thói quen, sẽ không dậy quá muộn."

Hắn lại nhếch miệng cười: "Phải không? Nhưng mà Nhã Nhã, em gọi anh sai rồi."

Mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn, không dám chạm vào ánh mắt hắn mà nghiêng đầu lẩn tránh.

Hắn vẫn không có ý định bỏ qua, còn muốn cúi xuống hôn cô nhưng giữa đường bị tay cô chặn lại, xấu hổ buông một tràng: "Chồng yêu à, tha cho em đi. Anh xem đã không còn sớm, cả nhà hẳn đang đợi chúng ta."

Nghe được câu vừa ý, hắn nhe răng cười hài lòng: "Được, tạm tha cho em, buổi tối anh đòi lại."

Hắn rời khỏi người cô, sau đó kéo cô dậy theo, thản nhiên nói: "Nào, vào nhà vệ sinh, anh giúp em tắm rửa."

Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, em tự làm được!"

"Không cần xấu hổ, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, chưa chạm qua hử?" Hắn cúi xuống ghé vào bên tai cô nói nhỏ.

Đến lúc này, cô mới sực nhớ trên người mình không hề có mảnh vải nào, cảnh xuân trên ngực nãy giờ lộ trước mặt hắn cũng không hay, liền vội vàng lấy tay che chắn.

"Không cần nhìn em như vậy!"


Hắn lắc đầu cười: "Được rồi, không chọc em nữa!"

"Vậy anh có thể nhích ra được không? Em muốn đi tắm."

"Ừm."

Hắn gật đầu, ngồi sang một bên, mắt chăm chú dõi theo từng hành động của cô, đồng thời suy đoán xem cô sẽ làm gì tiếp theo.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô bước xuống nhặt áo sơ mi của hắn khoác lên mình, sau đó chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.

Dáng vẻ xấu hổ này của cô, có bao nhiêu phần đáng yêu chứ, thật muốn tiến đến ăn cho no mà nhưng là hắn không vội, ngày tháng còn dài, hắn không tin hắn không được no nê.

Bước vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, mặt lại nhiễm một tầng đỏ ửng. Chính là những trái dâu chín mọng người nào đó gieo xuống đếm không xuể, chứng tỏ trận kích tình đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

Đưa tay lên sờ vào mặt chính mình, lại nhìn kỹ trong gương. Cô tự hỏi người phụ nữ kia là cô sao? Đôi mắt biết cười, đôi môi lại không tự chủ mà nhếch lên, còn có, cả gương mặt hồng hào tựa như thiếu nữ thanh xuân vừa biết yêu.

Làm sao chỉ sau một đêm mà cô có thể lột xác đến như vậy? Hoặc giả như mọi người vẫn nói, phụ nữ khi yêu là đẹp nhất! Chính là như vậy phải không?

Bên ngoài, ngay khi cánh cửa nhà vệ sinh vừa khép lại, sự vui vẻ trên gương mặt tuấn mỹ kia liền vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh nhạt cùng băng lãnh. Bộ mặt này hắn chưa từng tỏ ra trước mặt cô mà chỉ cho đối thủ của hắn thấy. Chính là ánh mắt sắc lạnh của sự khát máu, báo hiệu một trò chơi đuổi bắt chính thức bắt đầu. Mà hiện tại, con chuột mà hắn nhắm đến chính là tập đoàn CMC cùng chủ nhân của nó.

Với tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, Tề Phong tìm đến dãy số quen thuộc.

Điện thoại vừa thông, hắn lập tức lên tiếng: "Cậu đang ở nơi nào?"

Đầu bên kia dường như nghe thấy mùi thuốc súng, vội vàng ngồi bật dậy từ trong chăn ấm, trả lời: "Anh hai à, mới sáng sớm anh lại ăn phải bom à, sao lần nào cũng phá giấc mộng đẹp của tôi vậy?"

Hắn cau mày: "Bớt nói nhảm đi. Đã đến Hoa quốc chưa?"

Cậu ta cào cào đầu, tức tối nói: "Vâng ạ, em đến từ hôm qua rồi ạ! Nhiệm vụ anh giao em cũng đã hoàn thành xuất sắc. Cho nên anh làm ơn cho em ngủ một giấc đi có được không?"

Thứ bảy vừa rồi sau khi cùng Tần Trọng Hải nói chuyện, hắn xem như cũng nắm rõ đại khái cho nên liền lập tức gọi cho JK sắp xếp công việc rồi về đây một chuyến giúp hắn xử lý CMC.

Chiều hôm qua JK đã đến nơi. Sau khi ăn uống no say, cậu ta liền bắt tay vào nhiệm vụ mà Tề Phong giao phó.

Bất quá, cậu ta đùa giỡn với mạng lưới thông tin của CMC đến nghiện. Không ngờ cái công ty này khả năng bảo mật lại kém đến vậy, khiến cậu ta chán muốn chết, chẳng có một chút kích thích nào.

Cho nên cậu ta lại vẽ vời thêm thắt một chút, khiến cho toàn hệ thống tràn ngập virus, một số tin nội bộ bị rò rỉ. Còn những tin quan trọng dĩ nhiên cậu ta đã gom lại một mớ cho rồi gửi cho Tề Phong, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa tiếng Hoa đối với cậu ta tương đối mới mẻ, cho nên cũng không biết phải xử lý thế nào. Tóm lại cứ giao cho hắn là xong, đỡ mất công cậu phải tốn thêm chất xám, mệt chết được.

Tề Phong nhìn đồng hồ, sau đó lại tiếp tục: "Được, cậu muốn làm gì thì làm nhưng cũng đừng chủ quan, theo sát bọn họ một chút. Còn có, giúp tôi một việc."

"Muốn tôi làm gì?" JK lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng thì đã có chút hứng thú.

"Điều tra tình hình tài chính kinh doanh của CMC, bao gồm các đối tác nhập xuất, tình hình cổ phiếu. Nếu thấy có biến động lớn và có người bán cổ phần đi, cậu thu mua toàn bộ cho tôi."

Nghe đến đây, JK như tỉnh ngủ hẳn, bắt đầu trở về bộ dáng nghiêm túc khi làm việc.

"Những thứ liên quan đến CMC mà anh nói tôi đã gửi vào mail cho anh rồi, anh kiểm tra đi. Còn về việc thu mua cổ phần, tôi không hiểu? Một công ty nhỏ bằng con kiến như thế mà anh cũng có hứng thú à?"

Hắn nhếch miệng cười: "Cậu quên chị dâu nhỏ của cậu có hứng thú à? Tôi tặng cho cô ấy chút tiền tiêu vặt được không?"

JK không khỏi bĩu môi, mặc dù chẳng ai nhìn thấy.

"Anh hai à, mới sáng sớm đừng phát cơm chó cho tôi, tôi mặc dù đang đói nhưng cũng nuốt không nổi đâu."

"Được rồi, cứ như vậy đi." Hắn không thèm nghe cậu ta than vãn nữa, lập tức cúp máy.