Mọi người đều vui vẻ trò chuyện, chụp hình, không ai để ý tới một người đàn ông xa lạ đứng ở một góc khuất cách đó không xa - Trần Trung Đức.
Hai tay gã cuộn chặt thành quyền có thể thấp thoáng thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay. Ánh mắt gã trở nên sắc lạnh gằn từng tia máu nhìn về phía cô dâu chú rể.
Trước đó gã đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, có nên đến nơi này để nhìn thấy người phụ nữ kia hay không. Cuối cùng, chân gã vẫn là không thể tự chủ mà đi đến nơi này.
Lúc này, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, gã lại cảm thấy tim đau nhói vô cùng.
Nụ cười kia thật đẹp, chưa bao giờ gã nhìn thấy cô rạng rỡ đến như vậy. Nhưng là, nụ cười ấy lại như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim gã, khiến gã thực sự đau đớn.
Gã tự hỏi, bao nhiêu năm cùng cô qua lại, gã chưa từng thấy cô vui vẻ được như vậy, thậm chí chỉ là một nụ cười thật lòng, cô cũng chưa từng bố thí cho gã. Có chăng chỉ là những nụ cười thương hại gã không cần.
Gã âm thầm nói: "Tần Nhã Linh, em thật sự không yêu tôi sao? Tình cảm bấy lâu của chúng ta đối với em chẳng có chút ý nghĩa gì sao? Nếu như không có chuyện kia, có phải hay không chúng ta cũng đã kết hôn? Mà như vậy, em thật sự sẽ vui vẻ cười với tôi như thế sao?"
Gã cười tự giễu bản thân: "Em không yêu tôi, còn anh ta, em yêu hắn ta sao? Mà hắn ta có thực sự yêu em? Liệu hắn ta có yêu em được nhiều như tôi yêu em?"
Trần Trung Đức bắn ánh mắt sắc lạnh về phía người đàn ông đang đứng cạnh cô, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Trong lòng gã âm thầm toan tính: "Tề Phong, tôi sẽ chống mắt lên xem, khi anh biết sự thật về chúng tôi, về người phụ nữ kia, anh sẽ còn yêu cô ta được nữa hay không? Quà cưới của hai người, tôi sẽ chuẩn bị tốt, sẽ khiến hai người thật vui vẻ."
Gã thầm cười trong lòng: "Đàn ông trên đời này cũng cùng một dạng mà thôi, tôi không tin anh sẽ còn xem trọng cô ta. Tần Nhã Linh, rồi sẽ có một ngày em sẽ phải cầu xin tôi, ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi. Tôi... đợi em!"
Nhìn Tần Nhã Linh thêm một lần nữa, Trần Trung Đức quay lưng bước đi, không hề ngoái đầu lại cũng không để ý đến chung quanh.
Một người đàn ông khác bước ngang qua, khẽ nheo cặp mắt khi thấy gã nở nụ cười quái dị. Đến khi gã đi rồi, anh ta mới hoàn hồn vì đã nhớ ra kẻ đó là ai.
Người kia không ai khác chính là Trịnh Ân. Cũng không khó hiểu bởi vì đã mấy năm rồi anh chưa nhìn thấy gã, mà gã dường như đã thay đổi ít nhiều, trông tiều tụy thấy rõ.
Trịnh Ân tự hỏi: gã đến đây để làm gì, có làm ra chuyện gì khi anh không có mặt ở đây hay không?
Không nán lại thêm, Trịnh Ân liền đi nhanh về phía Tần Trọng Hải, sau đó kéo cậu ta sang chỗ khác, lo lắng hỏi: "Lúc nãy có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tần Trọng Hải tỏ ra nghi hoặc: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Anh nhìn Tần Trọng Hải cố tìm ra điều khác biệt, thế nhưng cậu ta lại rất đỗi bình thường. Nếu như thật sự có chuyện, cậu ta sẽ không bình tĩnh như vậy, chắc là anh lo xa rồi.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Trần Trung Đức sao lại có thể xuất hiện mà không có mục đích? Gã làm sao có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện rồi lại âm thầm bỏ đi, trừ phi tận thế. Cho dù anh không hiểu rõ về con người gã, nhưng những gì vừa qua gã làm, mục đích cuối cùng cũng đều rõ ràng không phải sao? Có lẽ, anh phải đến nhắc nhở Tề Phong một chút, cẩn thận vẫn hơn.
"À, không có gì đâu!"
Trịnh Ân cười trừ, tốt nhất không nên nói chuyện này với Tần Trọng Hải. Tính tình thằng nhóc này nóng nảy, hiện tại không phải là lúc kích động.
Tần Trọng Hải nhíu mày: "Anh họ, anh thật là lạ nha!"
"Được rồi, đi vào trong thôi, cũng sắp đến giờ rồi!"
"Vâng."
Dù cảm thấy Trịnh Ân có chút kỳ lạ nhưng cậu cũng không xoáy sâu vì cậu biết anh ấy nói không có gì thì chắc là vậy, cứ truy hỏi đến cùng cũng chưa chắc moi được tin gì, thôi thì cứ mặc kệ.
Đúng bảy giờ, hai MC dẫn chương trình bước ra sân khấu điều khiển buổi lễ.
Cửa đại sảnh khép lại, bên ngoài chỉ còn lại hai nhân viên hỗ trợ, bốn vị trưởng bối hai nhà cùng cô dâu, mà chú rể lại không biết đã đi nơi nào.
Bên trong hội trường lúc này đèn đã đồng loạt tắt, chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu. Hai bên hông sân khấu là hai màn hình led cỡ lớn đang chiếu clip hình cưới của hai nhân vật chính, vô cùng đẹp mắt.
Sau những lời giới thiệu thường diễn ra ở hầu hết những tiệc cưới là màn múa mở đầu, năm cặp nam nữ mặc đồng phục múa bước ra sân khấu cúi đầu chào, sau đó tiếng nhạc vang lên, chính là nhạc dạo của bài hát kinh điển Beautiful in white.
Not sure if you know this
(Không chắc là em biết điều này chưa)
But when we first met
(Nhưng khi lần đầu chúng mình gặp nhau)
I got so nervous I couldn 't speak.
(Anh căng thẳng đến mức không nói lên lời)
Khi tiếng hát vang lên, ai nấy đều ồ lên bởi vì chất giọng này là đang hát live chứ không phải do ca sỹ Shane Filan thể hiện.
Chất giọng vô cùng đẹp của một người đàn ông, không thua gì giọng của ca sĩ, nghe ra lại có chút gì đó đặc sắc hơn, vô cùng trầm ổn.
Lẳng lặng lắng nghe một đoạn cùng với vũ điệu của nhóm múa, nhân vật khiến ai nấy đang trầm trồ mới bước ra từ bên phía cánh gà, không ai khác chính là chú rể.
Đến lúc này, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vô cùng huyên náo, cả tiếng huýt gió đến từ phía đám JK đang ngồi bên dưới.
Phải biết rằng, người đàn ông kia chưa từng hát trước mặt người khác, đến đám JK cũng chưa từng biết là hắn lại có khả năng này. Bây giờ lại bất ngờ đứng trên sân khấu cầm mic, thử hỏi làm sao không bất ngờ đây?
Tề Phong bước ra, vẫn tập trung vào bài hát, mắt nhìn về phía cánh cửa lớn vẫn đang khép. Cho đến khi hắn bước về lối đi nối liền sân khấu, cánh cửa đại sảnh liền được hai nhân viên đứng đó từ từ mở ra.
Cô dâu lúc này đang đứng ngẩn ngơ tìm kiếm bóng dáng chú rể, cảm thấy lo lắng khi cánh cửa đang được mở ra bởi vì trước đó đã được nhắc nhở, khi cánh cửa kia mở ra thì cô sẽ bước vào trong đó cùng chú rể, thế nhưng lúc này chú rể lại chẳng thấy bóng dáng.
Cánh cửa lớn mở rộng, làn khói màu tỏa ra từ phía cuối hội trường, tiếng pháo hoa lách tách vang lên hòa trong tiếng hát trầm bổng của chú rể tạo nên một cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tề Phong bước đến cuối thảm đỏ, một tay cầm mic vẫn tiếp tục cất lời, tay còn lại nắm lấy một tay Tần Nhã Linh dìu cô tiến về phía giữa hội trường.
Nhìn người đàn ông đang nắm tay cô, đang vì cô mà cất giọng hát, mà lời bài hát lại như đánh vào lòng, làm sao không khiến cô xúc động?
Ánh mắt hắn nhìn cô đầy âu yếm dịu dàng hát lên lời tỏ tình ngọt ngào, khóe miệng lại như đang mỉm cười.
Cô vừa ngỡ ngàng lại bất ngờ quá đỗi, cảm xúc lúc này không thể nào diễn tả thành lời, chỉ có thể nhìn hắn mỉm cười, bởi vì, cô cảm thấy rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Người đàn ông này làm biết bao nhiêu điều vì cô, mà cô, ngoài đón nhận một cách vô thức lại chẳng thể làm cho hắn bất cứ việc gì dù chỉ là nhỏ nhoi, thật sự cảm thấy bản thân quá mức được nuông chiều, hệt như nàng công chúa kiêu kỳ trong truyện cổ tích, không biết một ngày nào đó sẽ thật sự trở nên hư hỏng.
So as long as I live I'll love you
(Thế nên còn sống là anh sẽ còn yêu em)
Will have and hold you
(Sẽ có em và ôm em)
You look so beautiful in white
(Em trông thật xinh đẹp trong chiếc đầm trắng)
And from now to my very last breath
(Và từ giờ đến khi trút hơi thở cuối cùng)
This day I'll cherish
(Anh sẽ khắc ghi ngày hôm nay)
Lời ca khúc như đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của cô. Một giọt nước mắt không tự chủ khẽ lăn dài trên má, sau đó rơi xuống bó hoa cô cầm trên tay và biến mất không để lại chút dấu vết. Mặc dù vậy, người đàn ông kia lại thấy rõ ràng, bởi vì chưa một giây phút nào hắn không nhìn vào khuôn mặt kiều diễm kia.
Bàn tay đang nắm tay cô bất giác nắm chặt hơn, tựa như trao cho cô sức mạnh, lại như là sự an ủi vỗ về, giống như đang nói với cô: Không cần lo lắng, cả thế giới cứ để anh lo!
Lòng cô nhẹ nhàng chảy qua một dòng nước ấm. Đúng vậy, đã có hắn ở bên cạnh, cô sẽ không còn sợ hãi, sẽ buông lỏng bản thân mà dựa dẫm vào hắn, vui có thể cười, buồn có thể khóc không cần phải đè nén bản thân.
Vì hắn cũng vì bản thân mình, cô sẽ cố hết sức mình, dù khó khăn đến đâu cũng không lùi bước, tin tưởng rằng cô và hắn sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Tiến một bước chính là hạnh phúc. Hạnh phúc không ở đâu xa, vẫn luôn ở ngay bên cạnh, chỉ cần bản thân bằng lòng đánh đổi, bằng lòng hy sinh vì nhau và cho nhau, cùng nắm tay nhau tiến về phía trước thì cho dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua tất cả. Bởi vì khi nhìn lại, bên cạnh vẫn còn một người cùng nắm tay ta đi đến cuối cuộc đời.