Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 152: Nhậm chức



Từ lúc nhìn thấy gia đình Tần Nhã Linh xuất hiện, Trần Trung Đức vô cùng sửng sốt tự hỏi: hôm nay là sự kiện nhậm chức giám đốc điều hành mới của SLC, hà cớ gì cô cùng những người trong gia đình cũng đến?

Bao nhiêu nghi vấn cứ xuất hiện trong đầu gã, mà hơn cả là thân phận của người đàn ông bên cạnh cô.

Thế nhưng, điều khiến gã mất tập trung hơn cả là dáng vẻ của cô hiện tại.

Hôm nay cô ăn vận trang điểm vô cùng mặn mà kiều diễm, dường như không người phụ nữ nào ở đây có thể lấn át được. Cô khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê đắm, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Gã giận bản thân mình, vì sao khi xưa không kiềm chế bản thân một chút, không làm ra chuyện có lỗi với cô thì có phải bây giờ, người ở bên cạnh cô sẽ là gã, cô và gã có thể đã là một gia đình hoàn hảo, còn có những đứa con xinh xắn chứ không phải như hiện tại, cô thuộc về người đàn ông khác.

Gã nhìn cô, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh cô bằng ánh mắt rét lạnh, tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh. Gã chính là không chịu chấp nhận sự thật này, vẫn muốn cô trở về bên cạnh cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Cùng lúc đó, một cặp mắt khác cũng nhìn về phía nhóm người vừa xuất hiện, nhưng không phải là đám người trẻ, mà là cặp vợ chồng trung niên.

Mặc dù đã hơn một năm chưa gặp họ, nhưng sự thay đổi vẻ ngoài ở lứa tuổi trung niên cũng chẳng khác là mấy, cho nên Trần Minh Vĩ có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng điều khiến ông ngạc nhiên là vì sao họ lại xuất hiện cùng với nhóm người ngoại quốc này, mà hiện tại còn ngồi ở vị trí danh dự, còn cao hơn so với vị trí của chủ tịch một tập đoàn lớn như ông.

Khi xưa họ chỉ là những người làm ăn nhỏ, không có cấp bậc gì trong xã hội, con trai lớn của họ cũng chỉ sở hữu một công ty xây dựng nhỏ chẳng có tiếng tăm gì. Còn hiện tại, tuy rằng công ty xây dựng kia đã lớn mạnh không ít nhưng cũng chẳng liên quan gì đến công ty IT không phải sao? Vậy thì hà có gì họ lại xuất hiện ở nơi này?

Lúc này, Trần Trung Đức cũng đã tiến về chỗ ngồi của Trần Minh Vĩ.

Nhìn vẻ mặt ngờ vực khó coi của ba mình, sau lại theo dõi theo hướng nhìn của ông, gã dường như đã hiểu được lý do.

Không đợi ông lên tiếng hỏi, gã mở miệng nói trước: "Ba, người đàn ông đang ngồi bên cạnh Tần Nhã Linh chính là người mà trước đây con đã từng nhắc đến."

Nghe con trai mình nói, ông lúc này cũng trở về thực tại, liền đảo mắt nhìn về người đàn ông mà gã vừa nói, ngầm đánh giá: Là người gốc Hoa, trông còn khá trẻ lại anh tuấn hơn người, nhưng ở người này lại toát lên vẻ gì đó vô cùng thâm sâu khó lường, tuyệt không phải là một người đơn giản.

Lặn lội trên thương trường bao năm, ông tin chắc mình không hề nhìn sai. Giờ ông chỉ có thể khẳng định một điều, người này không dễ chọc, phải hết sức cẩn thận. Điều hi vọng duy nhất của ông bây giờ là mong sao không như những gì ông nghĩ, sẽ không phải là người này.

"Người này không hề tầm thường, anh tốt nhất đừng chọc vào anh ta." Trần Minh Vĩ nhìn con trai mình lên tiếng khuyên nhủ.

Trần Trung Đức nghe vậy thì không tán đồng: "Ba sao lại lo xa như vậy, hắn có gì đáng phải để tâm? Con không tin hắn có thể làm được gì lớn lao. Cho dù hắn được bên tổng bộ phái đến thì cũng vẫn là cấp dưới mà thôi, vẫn sẽ phải nghe lệnh cấp trên. Con không tin hắn có thể tự làm theo ý của mình."

"Anh thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu lời tôi nói? Nếu như hôm nay người nhậm chức giám đốc điều hành là hắn ta thì anh nói xem, liệu hắn có đồng ý cùng chúng ta hợp tác hay không?"

Gã nghe vậy mới nhất thời hiểu ra, nhưng vẫn cố chống chế: "Nhưng mà chưa chắc sẽ là hắn ta mà. Hơn nữa, những điều khoản trong hợp đồng đã được sửa đổi, lợi ích lớn như vậy, hắn trước sau cũng phải lo nghĩ cho công ty, không thể tự mình quyết định được. Con không tin bên đó sẽ không đồng ý cùng chúng ta hợp tác."

"Chỉ mong không phải là những gì chúng ta nghĩ."

Đúng sáu giờ, MC được chỉ định bước ra giữa sân khấu trong tiếng nhạc trang trọng, bắt đầu huyên thuyên những lời nói đã được chuẩn bị trước đó một cách vô cùng trau chuốt.

Sau khi đọc qua trình tự một lượt những nhân viên cấp cao được nhậm chức thì cũng đến giây phút mà tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều mong đợi, đó chính là người sẽ được xướng tên ở chức vụ giám đốc điều hành.

MC chương trình quả nhiên khiến cả hội trường huyên náo: "Và sau đây, tôi xin trân trọng mời giám đốc điều hành mới của SLC chi nhánh Hoa quốc... Ông... Tề Phong! Vâng, xin mời ông Tề Phong bước lên sân khấu."

Khi cái tên Tề Phong được xướng lên, nhóm người Thomas chẳng tỏ thái độ gì, đến anh em Tần Trọng Hải cũng vẫn bất động, chỉ có vợ chồng Tần Trọng Huy lại hết sức ngỡ ngàng trợn tròn mắt nhìn hắn.

Tần Trọng Huy trước đó cũng cho rằng người con rể này của mình không hề tầm thường, nên ông cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Thế nhưng hôm nay khi nghe được cái tên này xướng lên cùng với chức vụ của hắn, ông vẫn khó có thể tin tưởng. Ông ít nhiều đã nghe nói về công ty mà thằng út nhà mình đang làm vô cùng lớn mạnh, thế mà người con rể này của ông hiện tại lại nắm giữ chức vụ cao nhất ở đây, ông không muốn sửng sốt cũng khó.

Tề Phong quay sang nhìn Tần Nhã Linh khẽ cười, trao cho cô ánh mắt an tâm, nhẹ giọng nói: "Ngồi đây đợi anh một lát."


Lại nhìn về phía ba mẹ vợ nhẹ gật đầu rồi mới chậm rãi đứng lên chỉnh trang y phục, sau đó thong dong bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội của toàn hội trường.

Hắn vừa đi được vài bước, Tần Trọng Huy liền quay sang lên tiếng hỏi con gái đang ngồi cạnh: "Nói cho ba biết đang xảy ra chuyện gì?"

Cô nhìn ông chột dạ trả lời: "Ba xem tin tức cũng biết Giám đốc điều hành cũ vừa bị truy tố pháp luật, công ty hiện không có người điều hành nên anh ấy tạm thời giữ chức vị này. Sau một thời gian công ty đi vào ổn định sẽ có giám đốc điều hành mới thay thế, anh ấy sẽ lại trở về Mỹ để tiếp tục công việc của mình ở tổng bộ."

Tần Trọng Huy nhìn người đang đứng trên sân khấu, xong lại nhìn con gái mình nói tiếp: "Ba thật không ngờ hai đứa lại kín tiếng như thế. Khi nhận được thiếp mời, ba cũng vô cùng nghi hoặc, bây giờ khi biết sự thật này, vẫn là thấy có chút gì đó khó tin."

Cô nhìn ba mình bằng ánh mắt bất đắc dĩ lại thở phào một hơi. Cũng may đến cuối cùng người đứng trên sân khấu là hắn mà không phải cô, nếu không cô có mười cái miệng cũng không biết phải giải thích như thế nào cho họ hiểu trừ phi phải nói ra toàn bộ sự thật. Cô chính là không muốn để họ phải lo lắng và suy nghĩ lung tung nên mới đưa ra lựa chọn này. Xem ra cuối cùng lựa chọn của cô là hoàn toàn chính xác.

Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn sang Tần Trọng Khang và Lưu Gia Huy. Hai người ọ dường như đều không ngạc nhiên gì cả, giống như họ đã biết trước sự tình vậy. Cô nhíu mày nhìn họ cố gắng tìm ra chút gì đó, nhưng là họ vẫn thản nhiên nhìn lên người đàn ông đang đứng trên sân khấu.

Mở túi xách lấy ra chiếc điện thoại, cô nhắn vài chữ rồi gửi đi. Chỉ một lát sau, người nhận được tin liền đi tới ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô. Người đến là Tần Trọng Hải.

"Chị gọi em có chuyện gì vậy?"

"Em còn hỏi có chuyện gì à? Anh hai và anh rể biết chuyện gì rồi phải không?" Tần Nhã Linh hai tay khoanh trước ngực nhìn cậu em trai nheo mắt hỏi.

Tần Trọng Hải cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn người chị kính yêu của mình giải thích: "Là anh rể kêu em nói, em không tự tiện nhiều chuyện à nha."

"Thế em đã nói những gì rồi?"

"Thì thân phận thật sự của anh rể và lý do anh ấy nhậm chức ngày hôm nay."

Mi tâm cô nhăn lại thấy rõ: "Rốt cuộc là em đã nói những gì? Kể đầu đuôi cho chị nghe."

"Ài, chị hỏi anh rể đi. Em không biết gì đâu."

Tần Trọng Hải tiếp tục nói tránh, đổ hết lên đầu người không có mặt ở đây.

"A, anh rể xuống rồi kìa, chị tự hỏi anh ấy đi nhá." Nhìn thấy cứu tinh đang đến, cậu ta bỏ lại một câu rồi mau chóng chuồn đi.

"Anh nói với anh Trọng Khang và anh Gia Huy rồi à?" Sau khi Tề Phong an vị bên cạnh, Tần Nhã Linh ngay lập tức lên tiếng hỏi.

Nắm lấy bàn tay người ngồi cạnh, hắn mỉm cười dịu dàng: "Sớm muộn cũng phải cho họ biết mà. Biết sớm một chút cũng không phải không được."

Hắn nhìn cô sâu thêm một chút, nói tiếp: "Sau khi giải quyết CMC xong, anh muốn giao CMC lại cho hai người họ cho nên hiện tại chính là để cho họ có thời gian chuẩn bị, vừa tìm hiểu vừa học hỏi để nhanh chóng tiếp nhận công ty đó."

Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, cười như không cười nói: "Chẳng lẽ em định tự quản lý CMC, không định cùng anh trở về Mỹ?"

Tần Nhã Linh ngay lập tức lắc đầu: "Không có! Em đương nhiên sẽ cùng anh về Mỹ."

Hắn vì cô suy nghĩ chu toàn như vậy, cô cảm ơn còn không kịp chứ phản đối làm gì? Cô thậm chí còn muốn cùng hắn về Mỹ sớm hơn dự định để tổ chức hôn lễ bởi vì cô đã định từ bỏ việc trả thù. Hiện tại mọi việc đã đâu vào đấy, cô cứ an nhiên làm theo những gì hắn sắp xếp là được.

Đã có hắn làm chỗ dựa cho cô, cô cứ việc dựa dẫm ỷ lại là được rồi. Cảm giác có người chống lưng, thật sự không tệ chút nào.

Tề Phong xoa đầu cô mỉm cười: "Thế thì cứ quyết định như vậy. Chờ giải quyết xong CMC, anh sẽ giao lại chi nhánh này cho cấp dưới, sau đó chúng ta trở về Mỹ, được chứ?"

Cô nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào: "Vâng, em đều nghe anh."