Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 166



CHƯƠNG 166

Toàn thân má Trương khẽ run lên.

Rất hiếm khi bà nghe thấy Diệp Nam Huyền nói mấy lời như vậy, nhưng mà nếu anh đã nói thế, vậy cũng coi như đã xác định địa vị của Lisa trong nhà họ Diệp.

Tuy rằng bà cảm thấy Diệp Nam Huyền làm như vậy là không công bằng đối với Trầm Mặc Ca, nhưng mà má Trương vẫn thở dài một hơi rồi lui ra ngoài, bắt đầu sắp xếp người làm việc theo lời dặn dò của Trầm Mặc Ca.

Bản thân Trầm Mặc Ca muốn cho Diệp Nam Huyền khó chịu, cô cũng không tin, một người đàn ông đã quen phòng ngủ ấy tám năm, sẽ đồng ý để cô thay đổi cách trang trí, nhưng mà cô không ngờ thế mà Diệp Nam Huyền lại đồng ý!

Thấy má Trương mang theo đám người giúp việc ra ra vào vào kéo hết đồ đạc của cô xuống rồi dọn đi, sau đó đổi thành màu đỏ thẫm theo lời cô nói, thì cả người Trầm Mặc Ca đều cảm thấy không được tự nhiên.

Vốn định khiến cho người khác ngột ngạt, không ngờ hôm nay nhìn căn phòng đỏ thẫm này, làm cô có cảm giác giống như đêm động phòng vậy, trong lòng cô càng buồn phiền hơn.

“Đột nhiên tôi thấy hối hận rồi, nhận ra mấy màu sắc này rất chướng mắt, thay đổi hết đi. Bất kể màu gì cũng được, chỉ cần không phải màu đỏ thẫm.”

Trầm Mặc Ca biết dáng vẻ của cô bây giờ khiến người khác vô cùng chán ghét, nhưng mà như vậy thì đã sao? Nếu như có thể khiến Diệp Nam Huyền chán ghét cô, có phải càng tốt hơn không?

Hoặc là nói cô muốn nhìn xem Diệp Nam Huyền có thể để bản thân chịu ấm ức đến mức nào!

Người đàn ông từng lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bây giờ rốt cuộc lại định tính toán điều gì?

Má Trương thiếu chút nữa bị mấy lời của Trầm Mặc Ca khiến bà giận điên lên.

Người giúp việc trong nhà đã bố trí xong căn phòng theo đúng lời sai bảo của cô, giờ cô lại nói muốn sửa, đây thật sự là quá buồn cười!

Ngay khi má Trương đang muốn nổi giận, thì Diệp Nam Huyền đi đến.

“Chỉ cần em thích, cho dù muốn tôi hái sao trên bầu trời xuống, tôi cũng bằng lòng.”

Trầm Mặc Ca cảm thấy cả người cô nổi hết da gà lên.

Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải Diệp Nam Huyền đã bị thay đổi linh hồn rồi hay không?

Nếu không thì tại sao người đàn ông lạnh lùng như băng có thể nói ra mấy lời buồn nôn như vậy?

“Diệp tổng, có ai từng nói với anh, giọng anh rất chua chưa?”

“Không có, em là người đầu tiên.”

Diệp Nam Huyền cười hơi dịu dàng, nụ cười kia giống như nắng ấm trên núi băng, nhất thời khiến lòng người trở nên ấm áp.

Trầm Mặc Ca vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nói nhỏ: “Tôi đang muốn xem nên đổi lại thành phong cách nào đây.”

“Ừ, tùy theo sở thích của em.”

Diệp Nam Huyền tốt tính lại bảo người làm thay đổi lần nữa, tuy rằng không giống như trước kia, nhưng vẫn lấy màu nhạt làm chủ đạo.

Lăn qua lăn lại lâu như vậy, ngược lại khiến Trầm Mặc Ca hơi đói bụng.

“Tôi đói rồi, bao giờ thì ăn cơm?”

Má Trương nghe thấy cô nói như vậy, lại nhe răng trợn mắt nhìn cô rất không vui, nhưng vì liên quan đến Diệp Nam Huyền bà không thể không hạ thấp giọng rồi nói: “Tôi đi nấu ngay bây giờ.”

“Nhớ kỹ, tôi không ăn cay, không ăn chua, không ăn ngọt, không ăn mặn, những thứ khác thì tùy bà.”

Nghe thấy Trầm Mặc Ca nói như vậy, má Trương tí nữa thì bùng nổ.