Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 19



An Kỳ quay lại nhìn người trước mắt. Mặc dù trời cũng đã tối nhưng An Kỳ vẫn nhận ra được người đang đứng trước mặt mình chính là vị chủ tịch của Lăng Thị, Lăng Quân. Dù tuổi của ông ta so với ba An Kỳ là lớn hơn hai tuổi, điều này chính Liễu Anh nói với cô tại buổi sinh nhật bà. Nhưng ánh mắt của người này lại rất sắc bén, nhạy cảm, dường như chỉ cần có một vật bay vụt qua thì người đàn ông này có thể dễ dàng biết được vật đó là gì, An Kỳ thấy được sát khí khi nhìn vào ánh mắt đó.

“Muộn thế này mà An Tổng vẫn còn ở đây?” Vì có thể thấy mãi mà An Kỳ không trả lời nên Lăng Quân lặp lại câu hỏi một lần nữa.

An Kỳ bỗng bừng tỉnh, thoát khỏi suy nghĩ:

“À, là tôi muốn đến đây xem một chút, là khảo sát.”

Lăng Quân nghe vậy thì làm bộ như đã hiểu ra:

“Thì ra là vậy, cực khổ cho cô rồi.”

“Nào có, nào có.” An Kỳ xua xua tay nói.

Con người này quả thực không hề đơn giản. Bên ngoài thì có vẻ là hiền hoà, nho nhã nhưng thực chất ông ta lại là một người nham hiểm, vì lợi ích mà sẵn sàng kéo người khác xuống bùn, cũng có thể hình dung ra được người đàn ông này bằng một câu “bên ngoài một đằng bên trong một nẻo”. Từ buổi trò chuyện lần trước cho đến tận hôm nay, khi một lần nữa đối diện với Lăng Quân, An Kỳ dấng thêm hai phần cảnh giác. Lăng Quân ở đây vào giờ này chắc chắn không phải vì ngẫu nhiên mà là có người mật báo.

“Lăng Tổng sao lại tới đây?” An Kỳ chất vấn ngược lại ông ta.

Lăng Quân khẽ cười:

“Giống An Tổng thôi.”

Ngoài ông ra thì ai có thể biết rõ Tâm Phúc như nắm trong lòng bàn tay. Cái lý do này quá là lấy cho có. Người này kín miệng, dù mình có hỏi cũng không bắt được sơ hở gì. Lăng Quân đột nhiên chuyển tầm mắt xuống chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay, ánh mắt làm ra vẻ khó hiểu:

“Vừa rồi thấy An Tổng dường như là đang chụp cái gì đó?”

An Kỳ bỗng thẳng người, hành động cô chụp lại vết xước trên ban công xem ra là đã bị Lăng Quân nhìn thấy. Ông ta quan sát mọi thứ đúng là quá tốt, kể cả trong điều kiện trời tối như vậy.

“Chắc Lăng Tổng nhìn nhầm rồi, tôi là đang kiểm tra xung quanh thôi.” Đành phải bịa ra một cái cớ vậy.

Lăng Quân thế mà không có ý định bỏ cuộc chất vấn An Kỳ:

“Là vậy sao?”

An Kỳ thấy ông ta không tha cho mình, một lúc sau mới nói:

“Đúng là vậy.”

Lăng Quân lần này làm như thỏa hiệp, không truy cứu nữa. An Kỳ thấy ông ta không có ý định hỏi trong lòng bèn thở phào. Tại sao ông ta lại hỏi như vậy? Việc An Kỳ cầm điện thoại trên tay mà lại làm cho Lăng Quân có suy nghĩ là đang chụp thứ gì, cũng quá khó hiểu. Ông ta nghĩ đến tình huống này đầu tiên ắt hẳn là đã biết được phần nào, chỉ là không nói ra. Xem ra người này quả thực rất khó đối phó. Tâm Phúc rốt cuộc là có bí mật gì mà khiến cho Lăng Quân phải lặn lội đến đây vào giờ này? Cứ cho là có người mật báo vậy cũng không cần đích thân ông ta đến đây như vậy.

“Vậy nếu không còn việc gì, An Tổng ở lại giờ này liệu có ổn không?” Lăng Quân hướng mắt về An Kỳ nói.

Cái kiểu hỏi này ý tứ cũng quá rõ đi, chính thực là đang đuổi khách. Vị này cũng thẳng thắn quá.

“Vậy tôi xin phép.” Nói xong An Kỳ quay người rời đi.

Đằng sau, Lăng Quân nhìn theo bóng lưng của cô cho tới khi khuất hẳn.

“Chủ tịch.” Tại một góc tối cạnh đó, một người đàn ông bước ra cung kính nói.

“Theo sát.” Lăng Quân xoay người nói.

“Vâng.”

An Kỳ sau khi rời khỏi, đi đến chỗ để xe, cô khởi động cho xe chạy. Việc Lăng Quân đột nhiên xuất hiện ở đây liệu có phải liên quan đến cái xác? Cả chuyện cái thang máy vừa rồi, lúc này An Kỳ mới nghĩ lại có phải là do chính Lăng Quân giở trò không, tại sao đột nhiên nó lại hoạt động bình thường? Mọi chuyện càng ngày càng rối rắm. An Kỳ lấy điện thoại ra, mở bức hình mà cô vừa chụp định gửi cho Tả Dật thì phát hiện bản thân không có số của đối phương, đến wechat cũng không có. Vậy thì gửi kiểu gì? Đúng là quá nhiều chuyện hỗn độn xảy ra nên An Kỳ lúc này mới phát giác, xem ra phải chờ cơ hội đến rồi. Trời mỗi lúc một tối, hai bên đường đông nghịt xe phải mất một lúc sau An Kỳ mới về đến nhà. Chiếc xe màu đen từ lúc An Kỳ xuất phát cho đến tận về đến vẫn luôn ở đằng sau. Bên trong xe, một người đàn ông tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào cô gái không rời đi nửa đoạn, bỗng từ trong túi áo rút ra một chiếc điện thoại:

“Chủ tịch, cô ta quả thực là về thẳng nhà.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm ấm:

“Anh có thể về rồi.”

Nhận được lệnh từ phía bên kia, người đàn ông lúc này mới cho xe rời đi.

An Kỳ đột nhiên nhìn sang phía bên này, cô có cảm giác như là ai đang theo dõi mình nhưng mà lại không thấy một bóng người, chắc là do mình nghĩ quá nhiều, bèn cho xe vào nhà.

Sáng hôm sau, như mọi lần An Kỳ dậy thật sớm rồi lấy xe đến công ty. Vừa bước vào trong, một nữ nhân viên bước ra nói:

“Thưa chủ tịch, là chủ tịch bên Tả Thị đến gặp, đang đợi ngài trong phòng chờ.”

An Kỳ nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng, người đó vậy mà lại đột nhiên tới tìm gặp. Là chuyện gì đây?

“Tôi biết rồi.” Nói xong một mạch tiến về phía phòng chờ.

Quả đúng là như vậy, An Kỳ mở cửa phòng thì bắt gặp một người đàn ông đang ngồi ở đấy, bên cạnh còn có một người nữa.

Là Tả Dật và Trịnh Vĩ.

Thấy có người mở cửa, cả hai đều cùng nhìn về hướng này

“An Tổng.” Tử Dật lên tiếng.

“An Tổng à, sao cô đi làm muộn vậy?” Trịnh Vĩ tiếp lời.

Nghe vậy cô liền nhìn đồng hồ, 7h30. Thông thường thì Thương Thịnh theo giờ hành chính là 8h vào làm, cô đây là đến sớm hẳn nửa tiếng thì lấy đâu ra muộn.

“Tả Tổng, phó tổng Trịnh, đã để hai vị phải chờ lâu quả thực xin lỗi.” An Kỳ nhìn hai người nói.

“Không sao.” Tả Dật nói.

An Kỳ lúc này mới ngồi xuống đối diện với hai người đàn ông.

“Hai vị đến đây là có chuyện gì?”

Tả Dật không trực tiếp trả lời câu hỏi mà nói:

“Ở đây không tiện.”

An Kỳ nghe vậy cũng hiểu ra, lập tức nói:

“Ở gần đây có một quá cafe, chúng ta có thể ra đấy.”

Trịnh Vĩ nghe vậy nói:

“Quyết định vậy đi.”

Tả Dật nhìn An Kỳ:

“Vậy phiền An Tổng dẫn đường.”

Ba người họ đi ra từ phòng chờ mà ra ngoài trong con mắt trầm trồ của tất cả mọi người, có một số người kịp thời chụp lại, bàn tán. Một lúc sau họ dừng chân tại một quán cafe gần đó. Chọn chỗ ngồi xong xuôi thì có một phục vụ tiến tới:

“Quý khác dùng gì ạ?”

Mục đích là vì có chuyện quan trọng trước mắt nên cả ba nói luôn:

“Một nước cam.”

“Hai cafe đen.”

Người phục vụ ghi lại rồi rời đi. Được một lúc quay lại:

“Của quý khách.”

Tả Dật lúc này mới đi vào vấn đề chính:

“Là chuyện liên quan tới cái xác kia.”

Quả thực đúng là như vậy, năng suất làm việc của đội pháp y khiến Tả Dật có chút kinh ngạc, anh nghĩ phải mất 2 ngày mới có thể xong nhưng lại không ngờ chỉ mất có vài tiếng. Tối hôm qua giáo sư Trần đã đích thân gọi cho Tả Dật đến phòng xét nghiệm một chuyến. Nhận được cuộc gọi của vị giáo sư Tả Dật cũng biết được đã xét nghiệm xong, anh lập tức lấy xe tới phòng thí nghiệm. Đến nơi, Tả Dật đã thấy giáo sư Trần ngồi đó. Thấy Tả Dật tới, giáo sư Trần tiến tới, bảo anh đến quan sát, chỉ tay vào chỗ ngực bên phải:

“Cậu xem.”

Tả Dật theo hướng tay của giáo sư Trần mà nhìn xuống, nếu như chỉ lướt qua thì không phát hiện ra được gì nhưng ở bên ngực phải của thi thể lại có một vệt mờ mờ. Tả Dật lấy bao tay đeo vào, chạm vào chỗ vết đó. Vết tích khá dài và sâu nhưng cũng không đến mức lấy đi mạng sống, khi chạm vào nó thì bao tay của Tả Dật có dính một chút hạt trắng li ti, Tả Dật nhìn xuống hướng về phía giáo sư Trần:

“Cái này là...”

Giáo sư Trần nhìn những hạt trắng li ti trên bao tay Tả Dật nói:

“Là ma tuý.”

Tả Dật nghe vậy có chút nhíu mày. Vết tích trên thi thể cư nhiên lại lấy ma tuý phủ lên. Tả Dật lúc này nhìn xuống ngực phải của thi thế thì phát hiện số lượng ma tuý phủ lên vết tích rất nhiều, nhiều đến mức giống như là che đi chỗ vết thương đó, làm cho vết thương mờ đi. Bảo sao Tả Dật nhìn nửa buổi mà không thấy trên thi thế có vết thương nào, dù sao kiến thức về y học của anh cũng có hạn định.

“Vậy tức là người này chết là do ma tuý?” Tả Dật hướng ánh nhìn về phía giáo sư Trần hỏi.

“Đúng là như vậy.” Giáo sư Trần đáp bằng sự chắc nịch.

Giống như lúc đầu đã nói, vết tích trên thi thể không thể nào lấy được mạng sống, chỉ là cái cớ để che đi sự thật cái chết ở đằng sau. Lớp ma tuý bao phủ lên bề mặt vết thương mới chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết, nó ăn sâu vào trong tận xương tủy của thi thể. Hay nói cách khác là người này bị sốc thuốc mà chết. Cách thức đặc biệt này quả thực khiến người khác ghê sợ, đủ tàn nhẫn.

Tả Dật kể lại toàn bộ sự việc cho An Kỳ:

“Chuyện này không ngờ lại dính vào ma tuý.” An Kỳ nói.

Như nhớ ra điều gì An Kỳ vội đưa điện thoại về phía hai người:

“Bức ảnh này là do tôi chụp được tại ban công sân thượng.”

Tả Dật và Trịnh Vĩ đồng loạt nhìn bức ảnh, mặc dù khung cảnh có chút tối nhưng vẫn có thể nhận ra được vết xước trên bước tường. Xem ra mọi chuyện đã gần sáng tỏ.

“Mọi chứng cứ mà chúng ta tìm được dường như đều chỉ về Lăng Thị.” Trịnh Vũ lần này mới lên tiếng.

Nói về ma tuý thì không ai không nghĩ đến Lăng Thị, vụ việc năm đó đến nay vẫn còn là bí ẩn, cả Lăng Thị cũng vậy. Lần này phải lật lại vụ án điều tra một lần nữa.

“Chúng ta phải nhờ sự giúp đỡ bên cảnh sát rồi.” Trịnh Vĩ nói.

“Việc này giao cho cậu.” Tả Dật nói.

“Không thành vấn đề.”

Thấy An Kỳ không nói gì, Trịnh Vĩ lấy làm lạ:

“Có chuyện gì à?”

“Đúng là có một chuyện.” An Kỳ ngập ngừng một lúc lâu mới nói tiếp:

“Tối qua lúc chụp lại bức hình, tôi có gặp Lăng Quân.”

Hai người nghe vậy khó hiểu. An Kỳ đem lại toàn bộ cuộc hội thoại của hai người cho Tả Dật và Trịnh Vĩ nghe. Nghe xong, Trịnh Vĩ nói:

“Xem ra ông ta bắt đầu giở đuôi cáo của mình rồi.”

Chuyện không hề đơn giản, Lăng Quân sắp xếp mọi việc cũng quá tỉ mỉ không hề có chút sơ hở, tất cả chứng cứ mà bọn họ tìm được dường như không chỉ về phía Lăng Thị mà đích danh chỉ Lăng Quân.

Đột nhiên Tả Dật lên tiếng:

“Còn một nhân vật nữa.”

Về vị này thì trong hai người Trịnh Vĩ và An Kỳ thì e rằng chỉ có mình An Kỳ đã từng gặp, bởi vì sự có mặt của nhân vật này là vào buổi trò chuyện giữa hai người với Lăng Quân.

“Là ai?” Cả Trịnh Vĩ và An Kỳ lên tiếng.

Tả Dật lúc này không nhìn Trịnh Vĩ mà nhìn An Kỳ:

“Nữ phục vụ tại buổi trò chuyện đó.”

Nghe đến đây An Kỳ đã biết người mà Tả Dật đề cập đến là ai. Giờ nghĩ lại mới thấy, quán cafe hôm đó không có lấy một bóng khách, đồng nghĩa với việc sẽ không có nhân viên. Nhưng đằng này lại có sự xuất hiện của một nữ phục vụ. Nghĩ cũng thấy kì lạ.

“Người này có điểm khả nghi.” An Kỳ nói.

Tắt Dật gật đầu với câu nói của An Kỳ, anh tiếp lời:

“Không biết An Tổng có để ý hay không nhưng làn da của nữ phục vụ này, không giống người thường.”

Nghe Tả Dật nói An Kỳ lấy làm lạ:

“Không giống? Ở chỗ nào?”

Tả Dật nhàn nhạt cất lời:

“Lúc người phục vụ bê nước tới, tôi thừa kịp đã quan sát được, cánh tay của người này qua mức nhẵn nhụi, hay nói cách khác giống như là giả.”

An Kỳ lúc này mới thấy được điều lạ:

“Là mặt nạ.”

“Không sai, chính là mặt nạ. Không phải chỉ có cánh tay mà cả khuôn mặt của người đó, toàn bộ đều là mặt nạ.”

Lúc đó Tả Dật quả thực là có để ý đến. Cánh tay của người phục vụ đó trơn nhẵn một cách lạ thường. Mặc dù có thể giải thích là thường xuyên chăm sóc nhưng cũng không đến mức nhẵn nhụi như thế. Vậy thì chắc chắn người đó không phải là phụ nữ mà là một nam nhân, vậy còn giọng nói phải giải thích thế nào?

“Vậy còn giọng nói thì sao? Không lẽ là đã biến đổi?”

Tả Dật cầm cốc cafe uống một hớp sau đó đặt xuống bàn nói:

“Đúng là có biến đổi, nhưng mà là do máy làm.”

Nói đến đây thì An Kỳ đã sáng tỏ hoàn toàn:

“Là máy biến đổi giọng nói.”

Lần này Tả Dật không nói, chỉ gật đầu.

Mọi việc đã được bọn họ làm rõ, giờ chỉ còn việc là điều tra lại vụ kiện 2 năm trước và điều tra được rốt cuộc người khởi kiện là ai.