Trong suốt thời gian ba tháng, nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng không nhưng tất cả đủ để xây dựng nên một tình bạn đẹp, một tình bạn tri kỉ giữa ba chàng thanh niên. Bọn họ cùng nhau luyện tập, cùng ăn cơm và ở chung một chỗ, theo thời gian mà tình cảm cũng dần lớn lên. Có lẽ tình bạn đó sẽ một lúc một sâu đậm hơn nếu như chuyện đấy không xảy ra.
"Tại sao lại giết A Uy?"
Bằng Quang mỗi lúc nhớ tới cái ngày trước khi họ hoàn thành kì thi sự căm hận cùng phẫn nộ hiện rõ trong ánh mắt.
Trương Thành nét mặt không chút thay đổi, anh biết mắt xích lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là A Uy, họng súng đối phương từ đầu vẫn cứ chĩa thẳng vào anh, nó khiến anh nhớ tới chuyện đáng sợ đó.
Lần đó chỉ có Trương Thành và A Uy với nhau, Tần Vệ vì chuyện gia đình mà phải xin phép từ mấy ngày trước. Khi hai người đang cùng nhau tập luyện, Trương Thành chuẩn bị đạn thì đột nhiên thấy A Uy bên cạnh ném súng đang câm trên tay xuống đất, ánh mắt kiên định nhìn anh:
"A Thành, giết tớ đi."
Trương Thành liền một phen hoảng sợ, trong khoảng thời gian sống với nhau anh biết A Uy là một người thật thà, ngang thẳng, không biết nói đùa. Đột nhiên lúc này lại nói vậy khiến Trương Thành có chút hoảng:
"Cậu nói linh tinh gì vậy?"
A Uy rất nhanh bắt lấy tay đang cầm súng của Trương Thành hướng thẳng vào ngực mình mà nói:
"Tớ nói là cậu giết tớ đi."
Trương Thành dùng sức giằng lại tay nhưng không biết vì đâu mà A Uy lại khoẻ như vậy:
"Cậu bị điên rồi sao, đang yên tại sao lại muốn chết?"
A Uy không đổi tư thế của mình mà nói:
"Vậy cậu có biết tại sao mình lại muốn trở thành một thợ săn không?"
Câu hỏi này khiến Trương Thành ngớ người, trở thành một thợ săn là cách con người có thể chinh phục được rừng già, bọn họ cũng vì điều đó nên mới tham gia vào kì thì này tự nhiên A Uy hỏi vậy, Trương Thành như đứng hình.
"Là vì tớ không muốn sát sinh."
A Uy nói mà như gào lên, lực nắm ở cánh tay cũng vì thế mà một chặt hơn. Trương Thành lần này cả kinh, như không tin vào tai mình, A Uy nói tiếp:
"Mục đích trở thành thợ săn, đó cũng chỉ là cái cớ, tớ không thể ra tay sát hại bất kì thực vật hay con vật nào. Mỗi lần tớ thấy bọn chúng nằm trong vũng máu, tớ rất đau, rất áy náy, bản thân bọn chúng cũng giống con người, có gia đình, có ba mẹ. Hồi còn nhỏ chính mắt tớ nhìn thấy một người cầm súng bắn chết một gia đình của con sóc nhỏ. Cũng từ đấy mà tớ nuôi ước mơ trở thành một thợ săn là vì muốn bảo vệ chúng. Cậu biết không?"
Giọng nói của A Uy như xé tan bầu không khí, tựa hồ trong đó có một sự giằng xé. Trương Thành không thể ngờ rằng trước đây A Uy phải trải qua những điều này, anh chưa bao giờ kể cho hai người bọn họ.
"Chỉ còn nốt ngày mai là tớ đã thực hiện được ước mơ của mình, nhưng tại sao lại có điều luật khốn nạn như vậy, tất cả mọi người đều cùng nhau xem thời khắc chính tay họ tước đi sự sống của một con vật. Điều đó, tơ không làm được."
Nói đến đây, từ khoé mắt của anh ướt đẫm, A Uy đã khóc. Sự giằng xé tận sâu bên trong của anh giờ đây đã biến thành nước mắt, Trương Thành có thể thấy được lúc này A Uy tuyệt vọng đến nhường nào.
"Vì vậy, cậu giết tớ đi."
Trường Thành giờ phút này đã hiểu tại sao A Uy lại kêu mình làm vậy. Nếu như anh còn sống cho đến kì thi ngày mai, hoàn thành được ước mơ của mình thì sau này và mãi mãi A Uy sẽ chỉ sống trong sợ day dứt và áy náy, là một người bạn Trương Thành không mong muốn anh có một phần đời như vậy. Chỉ có cái chết, để A Uy cùng với ước mơ không bao giờ thực hiện được đó sang một thế giới mới, có khi sẽ làm cho Trương Thành cũng như chính bản thân A Uy cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trương Thành bất giác nắm chặt lấy câu súng trong tay hơn nâng lên.
Đoàng.....
Một viên đạn đã được bắn ra, từ lồng ngực một mảng màu đỏ dần xuất hiện trên áo A Uy, mỗi lúc một đậm hơn, nụ cười hiện lên trên gương mặt anh, dù cho có nhìn nhận thế nào thì cũng thấy được đó là sự mãn nguyện. Khoảnh khắc đó vừa hay Tần Vệ trở về và chứng kiển tất cả.
Quay trở về hiện tại, Bằng Quang chết đứng, tay cầm súng chợt run lên và dần hạ xuống. Ánh mắt trợn tròn nhìn về người đối diện như không tin những điều đó là sự thật, cả người quỳ xuống nền đất lạnh giá, một luồng khí lạnh chợt chạy qua tận sâu trong lòng Bằng Quang.
Trương Thành nhìn bộ dạng hiện tại của anh, nói thật lúc đó tận tay giết chết người bạn tri kỉ của mình phải nói người đau khổ nhất chính là Trương Thành, nhưng nếu như cho anh lựa chọn một lần nữa thì anh cũng không thay đổi quyết định của mình.
Sau khi đuổi theo A Phúc và Mặt Sẹo, cuối cùng hai người cũng đã đi sâu gần tới địa bàn bọn chúng. Bóng dáng hai tên đang chạy như bay phía trước, An Kỳ cùng Tả Dật cũng đã theo sát từ lâu, phát giác đằng sau có tiền động tên A Phúc lập tức quay lại nói vọng ra:
"Hai tên bám đuôi đã đuổi theo đến tận đây rồi."
Tên Mặt Seo nghe vậy liền quay lại thì quả đúng là hai người họ đang bám sát phía sau, bỗng nhiên tên đó đứng lại hướng tới bọn họ nói:
"Chúng mày đã nghe hết chuyện của bọn tao rồi, đúng không?"
An Kỳ và Tả Dật đồng thời cũng dừng hẳn, An Kỳ nói:
"Đúng vậy."
Tên A Phúc bên cạnh chân tay cuống cuồng, vẻ mặt như lo sợ hướng tới Mặt Sẹo nói:
"Làm sao bây giờ?"
Tên Mặt Sẹo không trả lời từ từ rút ra con dao đi rừng, ánh mắt nhìn chăm chăm phía trước:
"Giết bọn chúng."
Dứt lời tên Mặt Sẹo phóng nhanh về trước, bàn ray hướng con dao thẳng tắp tới chỗ họ, Tả Dật vội đẩy An Kỳ ra nhanh nhẹ xoay người lại, chân trái nhấc lên một cước đá trúng cánh tay đang cầm dao của tên Mặt Sẹo rơi xuống đất. Tên Mặt Sẹo định phản công thì rất nhanh bị Tả Dật một ray giữ lấy khoá chặt lấy người khiến hắn không cử động được. Con dao rơi xuống vừa hay gần với chỗ An Kỳ, cô định vươn tay ra bắt lấy thì con dao bị tên A Phúc đá ra xa. An Kỳ chưa kịp đứng dậy thì bị tên A Phúc tóm được một tay:
"Định chạy hả?"
An Kỳ hướng mắt nhìn cười nửa miệng:
"Thử xem sao."
Nói xong An Kỳ lập tức chống một tay xuống đất xoay người đá một phát vào mặt A Phúc. Bị đánh bất ngờ tên A Phíc lãnh trọn cú đá của An Kỳ vội lấy tay che mặt. Một to một nhỏ ai nhanh nhẹn gơn cĩng không cần phải nói, An Kỳ vội lấy con dao rồi ném về phía Tả Dật.
"Tả Dật."
Anh quay lại An Kỳ đã thuận theo mà ném con dao về phía anh, một ray anh giữ Mặt Sẹo tay kia bắt lấy con dao hướng tới yết hầu nói:
"Giết người không đơn giản như vậy đâu."
Vì con dao ở ngay yết hầu nên tên Mặt Sẹo hơi ngửa cổ lên nói:
"Màu nghĩ mày là ai. Nên nhớ đây là địa bàn của bọn tao."
An Kỳ đang định tiến lên thì bị tên A Phúc từ đằng sau bắt lấy, con dao trên tay hắn giờ đang hướng tới mặt An Kỳ:
"Người con gái của mày đang ở trong tay tao, khôn hồn biết điều một chút."
Tình thế ở hai bên có chút đảo lộn, Tả Dật hiện đang giữ người bọn chúng đồng thời bên kia An Kỳ lại bị bọn chúng tóm được, chỉ cần một trong hai thất thủ thì đều sẽ có mất mát. Hiện giờ sự lựa chọn đang nằm trong tay Tả Dật.