Mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên xuống vạn vật, nói là có ánh nắng nhưng một nửa vẫn là những tàn tích của bóng tối. Ba người An Kỳ được người phụ nữ dẫn đến chỗ để xe dân dụng, Trịnh Vĩ chọn đại một trong số đó, cẩn thận đưa Tả Dật đặt vào trong xe xong đó quay sang An Kỳ:
"Cô ngồi sau cùng cậu ấy, để tôi lái xe."
Vì có phần bất tiện nên hai người bọn họ không thể đưa người phụ nữ cùng đi được, Trịnh Vĩ tận tay đưa cho người đó một khẩu súng để phòng thân, không được đi đâu mà phải đứng đây đợi hai người Bách Dạ trở lại, xong xuôi thì nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng lái xe đi.
Nhờ có những tia sáng mà hai người dễ dàng quan sát được đoạn đường mà họ đang đi, An Kỳ ngồi sau cùng Tả Dật, dù bị trúng vào chỗ hiểm nhưng ánh mắt anh vẫn không có lấy gì đau đớn, tỉnh táo nói với người bên cạnh:
"Tôi không sao, cô không cần phải kè như trẻ con vậy đâu."
An Kỳ nhìn kĩ vết thương ở ngực trái Tả Dật, trong lòng đột nhiên dấng lên tia xót xa nhưng rất nhanh đã biến mất. An Kỳ cố định là người, một tay vươn tới cổ anh từ từ đổ xuống vai mình, cho anh một tư thế thoải mái mà dựa vào:
"Anh nên giữ sức một chút. Tình hình của anh không mấy khả quan đâu."
Trịnh Vĩ phía trước đang lái xe đánh mắt nhìn vào gương phản chiếu hình ảnh hai người rồi quay lại về trước.
Tả Dật hai đôi mắt nặng trĩu, không phải bởi vì anh mệt mỏi mà là với tư thế này anh cảm thấy dễ chịu đến lạ thường, cơ buồn ngủ ập đến khiến anh không thể cưỡng mà nhắm hai mắt lại. Hơi thở đều đều của Tả Dật phả vào tai An Kỳ khiến cô có chút ngứa ngáy, An Kỳ nhìn xuống vai mình thấy người đàn ông đã ngủ từ lúc nào, hai hàng lông mi đen nhánh phủ xuống, trên mặt vẫn còn vương vấn vài giọt mồ hôi.
"Có thể đi nhanh một chút không?"
An Kỳ hỏi Trịnh Vĩ đang lái xe phía trước. Cô sợ vết thương của anh không chịu đựng được mà nhiễm trùng. Trịnh Vĩ hiểu lời nói của cô, bản thân anh cũng đang lo sợ điều đó.
"Chúng ta vẫn chưa ra khỏi rừng, không thể đi nhanh được. Cô yên tâm, thể lực của Tả Dật có thể chịu đựng được."
Lời nói này không biết là đang trấn an An Kỳ hay là trấn an bản thân nữa nhưng Trịnh Vĩ biết nếu như không nói vậy thì chỉ làm cho hai người lo lắng thêm. Mặt trời càng ngày càng lên cao cho đến khi dễ dàng thấy được, ánh sáng đã bao trùm khắp cả khu rừng. Chiếc xe dân dụng vẫn đang chạy, địa hình có phần khó đi nhưng cũng không phải là không thể, khi hai người thoát ra được chỗ rẽ cách phiá ngoài chỉ còn hơn một gang tay, Trịnh Vĩ thừa dịp tăng tốc cho xe chạy, không lâu sau bọn họ đã hoàn toàn thoát ra khỏi cánh rừng.
"Cuối cùng cũng thoát được."
Trịnh Vĩ tự nhủ. Anh đạp chân ga cho xe chạy với vận tốc nhanh nhất, giờ chỉ hi vọng sao cho bọn họ có thể nhanh đến bệnh viên gần đây. An Kỳ nhìn xuống gương mặt của người đang ngủ trên vai mình, không hiểu sao khi nhìn vào gương mặt này trong đầu cô lại xuất hiện tới một dung mạo khác của một người, nhất là hai hàng lông mi của anh, rất giống.
"Nhìn đủ chưa?"
Đột nhiên bên cạnh có tiếng nói truyền tới, vì mải nhìn mà An Kỳ không để ý rằng anh là đang nói mình:
"Sao cơ?"
Cô hỏi lại anh. Tả Dật rời khỏi vai cô mà dụea vào sau ghế, ánh mắt đăm chiêu mà nói:
"Tôi hỏi cô nhìn đủ chưa?"
An Kỳ bỗng giật mình, có phần hổ thẹn nói:
"Ai thèm nhìn, anh nên chú ý vết thương của mình thì hơn."
Nói xong cô quay mặt về phía cửa sổ nhìn ra khing cảnh bên ngoài. Tả Dật không thèm đôi co với cô chỉ đơn giản mà dựa lưng ở ghế nghỉ ngơi. Chiếc xe đã ở ngoại thành, Trịnh Vĩ dùng vận tốc nhanh nhất mà ho xe chạy đến bệnh viện gần đó. Tới nơi, anh vội vàng chạy xuống mở cửa ghế sau, cùng lúc đó đã có một hai bác sĩ chạy tới giúp hai người đưa Tả Dật vào trong bệnh viện. An Kỳ và Trịnh Vĩ chạy theo chiếc xe cho đến khi Tả Dật được đẩy vào phòng cấp cứu. Hai người ngồi xuống ghế chờ đợi, đột nhiên Trịnh Vĩ có điện thoại, anh tránh ra chỗ khác bắt máy. An Kỳ ngồi đó nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Hạ Lâm:
"Tình hình bên cậu sao rồi?"
Hạ Lâm rất nhanh trả lời:
"Tớ đang trên đường dẫn bọn trẻ tới đồn cảnh sát còn Bách Dạ thì đang đưa những người còn lại đi trước."
An Kỳ nhẹ nhõm thở một tiếng.
"Còn bên cậu đã đến bệnh viên chưa?"
An Kỳ mệt mỏi dựa vào tường:
"Bọn tớ vừa đến, anh ấy được đưa vào phòng cấp cứu rồi."
"Đến nơi là tối rồi, khi nào tớ xong thì sẽ đến chỗ cậu."
Hai người họ nói thêm hai ba câu thì tắt máy, đúng lúc Trịnh Vĩ bước tới trên tua anh cầm tới hai chiếc túi, anh đưa cho cô một chiếc:
"Dù thế nào thì cũng phải nạp năng lượng, thế mới có sức mà đợi được."
An Kỳ nhận lấy, từ từ mở ra thì thấy nên trong là một chiếc bánh bao vẫn còn đang nóng cùng một hộp sữa đi kèm. An Kỳ cắn một miếng bánh, cô không nhớ rõ mùi vị của nó ra sao nhưng An Kỳ lại không cảm thấy ngon miệng tí nào, cảm giác giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ.
"Sẽ không sao chứ?"
Trịnh Vĩ bên cạnh nhìn cô, mỉm cười nói:
"Sẽ không sao đâu, yên tâm đi, cậu ấy mạnh mẽ hơn ai hết."
An Kỳ không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi đó ăn chiếc bánh bao mà anh đưa cho. Thời gian đã trôi đi một giờ đồng hồ, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở.
"Tả Dật."
Phía trước có giọng nói của một người phụ nữ truyền tới thu hút sự chú ý của hai người. Cả hai cùng đứng lên, người phụ nữ cùng với một người đàn ông đi tới chỗ họ.
"Bác trai, bác gái."
An Kỳ bên cạnh nghe Trịnh Vĩ nói vậy có phần giật mình, người tới chính là ba mẹ Tả Dật. An Kỳ lúc này mới thấu rõ được dung mạo của người phía trước, cổ họng cô nghẹn lại khiến bản thân không thể phát ra tiếng nói, cảm giác đau lòng cùng sợ sệt này làm cô không thể lý giải.