Tả Dật vì phải đỡ An Kỳ để cô không bị ngã nên toàn bộ cơ thể của anh trở thành tấm đệm, hoàn toàn nằm trên sàn. Hai người môi chạm môi, hai tay của anh đặt trên eo An Kỳ. Nửa người trên vẫn để trần nên khuôn mặt An Kỳ trực tiêp áp vào lồng ngực rắn chắc đó của anh.
Hai người mặt áp mặt, mở to đôi mắt. An Kỳ có ý đứng lên nhưng khi cả người chưa kịp ngồi dậy liền bị Tả Dậy bàn tay đặt vào eo cô kéo lại thêm đó chút lực, bảo đảm rằng cô không có đường tránh né. Tả Dật giữ nguyên tư thế đó mà hôn cô, dây dưa với cô. An Kỳ sau vài lần không thể đứng lại dậy cô cũng bắt đầu mặc kệ, đằng nào bản thân cũng có ý định theo đuổi người người, không cần biết là vô tình hay như thế nào nhưng bây giờ là ông trời đang giúp cô. Nghĩ vậy, An Kỳ buông bỏ ý định tránh né mà cùng anh dây dưa.
Hai người ôm lấy nhau mà hôn tới, không cần biết có tình ý hay không nhưng giây phút này cả hai đều đặc biệt hưởng thụ, thậm chí còn có chút hài lòng. Cửa phòng vệ sinh không hề đóng mà hai con người kia lại không để ý tới xung quanh, tâm trí là đang toàn bộ để lên đối phương.
"Anh Tả, tôi đến...."
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ bước vào trong. Cũng vì không đóng cửa nên khi vị bác sĩ bước vào nhất thời thấy được cảnh này, nhưng cũng chỉ thấy chân của họ chồng lên nhau.
Nghe thấy tiếng nói, hai người nhanh chóng tách ra, Tả Dật cầm chiếc áo mặc lên, kéo An Kỳ vào trong rồi đi ra ngoài:
"Có chuyện gì sao?"
Thấy Tả Dật một mình bước ra, vị bác sĩ hơi ngó ra đằng sau nhưng khi thấy nét mặt Tả Dật ông vội thu lại ánh mắt ho khan hai tiếng:
"Cái đó, tôi đến là muốn bảo đến giờ thay băng rồi."
Tả Dật nhìn ông:
"Tôi thay rồi."
Vị bác sĩ nhất thời nghẹn lại, nhìn lên vết thương Tả Dật, nếu như chưa thay thì chắc bây giờ đã có vết máu lộ ra ngoài nhưng bâu giờ nhìn lại thì thấy hoàn toàn sạch sẽ, ông cảm thấy bản thân có phần ái ngại.
"Nếu là vậy thì không còn vấn đề gì đáng ngại nữa. Cậu chú ý một chút. Tôi đi trước."
Lúc nói chú ý một chút ông đánh mắt ra phía sau. Tả Dật không có nhiều biểu cảm, nói:
"Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ cũng không nói gì thêm mở cửa ra ngoài.
An Kỳ đứng bên trong sau khi nghe thấy tiếng đòn cửa đoán chắc là bác sĩ đi rời khỏi, lúc này An Kỳ mới bước ra. Cô đứng đằng sau anh, nói:
"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
An Kỳ đang đi đúng lạc qua người Tả Dật thì bị Tả Dật bắt lấy tay, anh xoay người An Kỳ lại, một lần nữa gương mặt áp sát vào cô:
"Định chạy sao? Không chịu trách nhiệm?"
An Kỳ nhìn anh, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt quả thực rất vô sỉ. Anh nói vậy chẳng khác nào nói cô chạy làng, còn nữa bọn họ cũng đâu có làm gì quá đáng. Anh muốn cô chịu trách nhiệm cái gì?
"Chạy cái quỷ. Giữa tôi với anh cũng chỉ là chạm môi, anh nói chịu trách nhiệm cái gì?"
Tả Dật nghe vậy mỉm cười, không có ý định bỏ qua mà nói:
"Ồ. Ý cô là phải làm gì đó mới chịu trách nhiệm. Đúng không?"
An Kỳ có phần không nói lại anh, không phải, phải là không nói nổi với kiểu logic này của Tả Dật.
"Liêm sỉ của anh ở đâu hả? Lại còn chạy, ba tôi mới gọi đện nên tôi phải về."
Tả Dật "ồ" lên một tiếng nhưng cũng không bỏ cô ngay, hỏi một câu:
"Vậy mai cô có đến không?"
An Kỳ nhìn anh:
"Hửm?"
"Tôi dù sao cũng là vì cô mà bị thương."
An Kỳ thấy mặt mũi của anh chắc mất một nửa rồi, không ngờ anh lại lôi lý do này ra, nhưng không thể phủ nhận điều này.
"Nếu không có việc gì thì tôi sẽ đến."
Tả Dật như đã hài lòng với câu trả lời của cô, lập tức buông cánh tay cô xuống, tốt bụng đi đến bên giường cầm lấy túi xách đưa cho An Kỳ. An Kỳ quay người về hướng cánh cửa nhưng mới chỉ kịp mở ra thì đằng sau Tả Dật nói:
"Ngày mai, tôi đợi cô."
An Kỳ không nói mà trực tiếp bước ra. Cô cũng không muốn đôi co với anh nữa. Lúc đi tới hành làng An Kỳ có ghé qua phòng Cảnh Hạo. Đến nơi thấy Bách Dạ mở cửa bước ra:
"Chú Cảnh sao rồi?"
Bách Dạ nhìn lên, thấy người đó là An Kỳ anh bước tới:
"Bác sĩ bảo cần phải nghỉ ngơi ít nhất 3 tháng. Bây giờ không sao rồi."
An Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Bách Dạ nhìn cô, bất giác nhìn qua phòng trước. Chuyện này e rằng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Bách Dạ nói:
"Hạ tiểu thư có việc nên về trước, cô ấy nhờ tôi chuyển lời tới tiểu thư."
An Kỳ không nói gì chỉ gật đầu. Việc cô lo là bây giờ về không biết phải nói thế nào với ba mẹ. Hơn một ngày cô không về, hai người họ chắc rất lo lắng. Biểu cảm trên gương mặt cô Bách Dạ nhìn qua cũng hiểu vấn đề, anh nói:
"Tiểu thư vẫn nên nói thật cho ông bà chủ biết."
An Kỳ thở dài, không còn cách nào khác nữa, đành phải vậy thôi. À mà hình như hôm nay hai người họ phải đi thăm ai thì phải. An Kỳ cũng không rõ là thăm ai nhưng cô nhớ ngày này hằng năm ba mẹ cô đều đi đến nghĩa trang, nói là thăm một người. Cứ nghĩ đến chuyện này, bản thân có cảm giác giống như mình đã quên điều gì đó.
"Hôm bay ba mẹ đi thăm người kia đúng không?"
Bách Dạ động nhưng rất nhanh quay trở về trạng thái thường ngày:
"Đúng vậy."
An Kỳ không nói gì nữa, đoán rằng giờ này họ đã về cô vẫn nên ngoan ngoãn về nhà ngồi đợi thì hơn.
"Vợ con người đó đã tới, để tôi đưa tiểu thư về."
An Kỳ gật đầu cùng Bách Dạ đi qua dọc hành lang. Cô định vào đó chào hỏi Thẩm Chân một tiếng nhưng cuối cùng lại không vào nữa. Vừa đi vừa nghĩ ngợi bỗng nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trong phòng Tả Dật. An Kỳ tự lấy hai tay bốp lên mặt mình một cái, Bách Dạ bên cạnh nhìn hành động của cô không khỏi cảm thấy khó hiểu. Bản thân anh nhiều lúc thấy con gái đều khó hiểu một cách lạ thường, dù có tìm hiểu đến mấy cũng không thể nào hiểu hết được suy nghĩ của họ.