Không cần giải thích thì hành động vừa rồi của Tả Dật cũng đủ để chứng minh lời anh nói hoàn toàn là thật. Anh đây cũng không phải là làm phản, chỉ đơn giản muốn cho họ thấy người con gái này là đích thân anh chọn, nước đi này cũng là do anh nguyện ý.
An Kỳ cũng khá ngạc nhiên với Tả Dật nhưng trạng thái cũng chỉ duy chỉ vài giây ngắn ngủi xong cô bình thường trở lại. Nếu như anh đã làm vậy thì cô cũng không có lý do gì để chân chừ, huống hồ mới cách đây vài phút trước chính cô cũng đã nói ra, không thể nuốt lời.
"Con đừng tưởng bản thân bị thương mà ta không thể làm gì con."
Tả Nghiêm đến bây giờ đã hoàn toàn tức giận, ông không cần phải nhẫn nhịn nữa. Hàn Tử Kỳ đối với hành động của anh cũng cực kì không hài lòng.
Tả Dật không vì cơn tức giận của ba mình mà buông tay, anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô, nhìn Tả Nghiêm nói:
"Nếu ba muốn làm, con xin chịu."
Lời nói của anh không quy là hỗn hào. Lời là do ông nói thì anh cũng không chống lại, nếu như ông muốn làm thật thì anh cũng không phản kháng, chuyện anh đã quyết thì không thay đổi, anh chọn An Kỳ thì nhất định sẽ là cô, ngoài cô ra thì không thể là ai khác.
"Tả Dật, con muốn làm ba tức chết đúng không?"
Tả Nghiêm nổi giận là thật nhưng ông một phần cũng cố tình để muốn anh thay đổi ý định. Tại sao lại là người con gái đấy? Trên đời này có biết bao nhiêu con gái, hà cớ gì mà hai anh em họ lại nhất định là cô?
Tả Dật không vì thế mà nhượng bộ, ba mẹ là đang nghĩ gì anh là người rõ nhất:
"Ba, đừng như vậy được không?"
Ông nhìn thẳng vào anh, cái gì mà đừng như vậy, anh lấy gì mà nói với ông ý này, hai người bọn họ tất cả cũng đều vì một đứa con gái. Hàn Tử Kỳ nhíu mày:
"Con nói vậy là có ý gì?"
An Kỳ chợt níu tay anh lại, cô nhận ra câu chuyện có phần trở nên căng thẳng. Tả Dật không để ý một mực nhìn hai người, anh đối với Hàn Tử Kỳ mà nói:
"Mẹ, lời con nói hai người hiểu rất rõ, không cần nói thẳng ra như vậy."
Tả Nghiêm chợt quay sang nhìn An Kỳ, sau lần gặp mặt nhiều năm thì đây là lần đầu ông một lần nữa nhìn thẳng vào người con gái này:
"An tiểu thư, chuyện này e là cô có thể tránh mặt trước, được không?"
Ông biết hai mẹ con họ là đang muốn nhắc lại chuyện gì, bản thân không muốn người khác nghe hiểu, đặc biệt là An Kỳ.
An Kỳ chưa lên tiếng một khắc Tả Dật kéo tay cô trở lại, nhìn ba mình nói:
"Có chuyện gì mà không thể nói hả ba?"
Tả Nghiêm trợn trừng mắt nhìn anh, đến nước này mà anh vẫn đứng ra một mực bảo vệ cô. Bản thân An Kỳ không thuộc dạng yếu đuối, những lời nói của cô đã đủ để tất cả nhìn rõ.
Tả Dật lẽ nào tàn nhẫn muốn cô nghe những gì mà bọn họ sắp nói?
"Con chắc chứ?" Hàn Tử Kỳ hỏi anh một câu.
Tả Dật không hề lưỡng lự:
"Chuyện gì đến sẽ đến."
Tả Nghiêm thở hắt ra một hơi. An Kỳ nhận được điều khác thường, người lớn thì muốn cô ra ngoài còn anh thì kéo cô trở lại vậy tám phần là chuyện họ sắp nói cô liên quan đến cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy cả cơ thể như chợt căng ra.
Mất trí nhớ, tất cả sự việc xảy ra lúc cô bắt đầu vào đại học năm nhất đã bị An Kỳ lãng quên tất cả, vì tai nạn xe lần đó.
"An tiểu thư những lời mà tôi sắp nói mong cô không trách."
Hàn Tử Kỳ chợt nói khiến An Kỳ thấy lạnh người, không nghi ngờ gì chuyện này toàn bộ đều liên quan đến cô, thậm chí còn liên quan rất mật thiết bởi An Kỳ chính là nhân vật chính trong câu chuyện.
"Hai người không cần đay nghiến cô ấy như vậy." Tả Dật nhắc một lời.
Anh không hối hận khi để cô ở lại, anh biết hai người họ chắc chắn sẽ nói về tai nạn lần đó. Sự thật không thể thật hơn, anh muốn cô nghe không vì ý niệm trả thù, bản thân biết làm vậy là rất tàn nhẫn với cô, người ta đã quên ngay giờ phút này chính anh là người khơi dậy mọi chuyện, sự thật tàn khốc nhất.
An Kỳ nhìn họ, ánh mắt của Hàn Tử Kỳ có thể thấy rõ được sự mất mát cùng với hối hận, tội lỗi. Cô thầm nghĩ lẽ nào chuyện này bà cũng có một phần, tự mình nhắc lại khác gì một lần đục khoét một lỗ hổng to tận sâu trong vết thương rồi phát hiện ra bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Hàn Tử Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn cô, nhìn sâu vào ánh mắt của người con gái trước mắt bà hoàn toàn có thể thấy được diễn cảnh tai nạn đó, chưa đầy một phút sự tự trách dần dần ngoi ngóc lên khắp cơ thể, giọng nói mang theo vài tâm tư:
"Tử Hùng. Tên này cô biết chứ?"
Đột nhiên bà lại nhắc đến một cái tên làm An Kỳ có phần khó hiểu. Tận sâu trong tiềm thức khi nghe đến tên "Tử Hùng" không hiểu sao lòng cô lại vô cùng khó chịu. Cái tên này rốt cuộc là sao?
"Cháu, chưa từng nghe qua."
Lời đáp của cô có phần hơi ngập ngừng, chính bản thân cũng không biết là vì cái gì. Tên này đúng là cô chưa nghe qua, ở hiện tại.
Hàn Tử Kỳ chết sững, Tả Nghiêm sắc mặt đanh lại. Câu trả lời của cô như đâng tan hết suy nghĩ của họ lúc đấy.
"Chưa từng nghe? An tiểu thư, cô không thể gây ra xong một khắc phủi sạch như vậy được."
Tả Nghiêm có chút kích động, lời nói mang theo ý niệm lên án. Cháu ông đã chết, chết rất thảm thậm chí đến lúc cảnh sát gọi đến để nhận xác thì không một ai trong số họ nhận ra đấy chính là Trương Tử Hùng.
"Chủ tịch Tả, ngài nói vậy hẳn là có ý gì?"
An Kỳ theo sát hỏi, bản thân chợt sợ hãi, cô có quan hệ gì với tên này, sao hai người họ lại phản ứng mạnh đến như vậy.